[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Em Và Anh Cùng...
2024-10-13 03:05:40
"À chuyện này..."
Lê Tuyết Bình bị khựng lại một chút, sự ra cô ấy cảm thấy như vậy là hoàn toàn vị cái ông Vương Đầu ở thôn phía đông kia!
Ông ta khi còn trẻ đào ngũ chạy về nhà, trong nhà không còn người thân thích nào, sau vài năm làm tên lưu manh côn đồ thì cuối cùng lại đi cưới một cô vợ về. Nhưng mang danh đào ngũ nên thường xuyên bị người trong thôn đến cười nhạo, điều đó khiến ông ta chỉ cần tâm trạng không vui thì liền đánh đập người vợ của mình.
Lại còn đánh đập rất tàn nhẫn!
Trong ánh mắt Lê Tuyết Bình chợt lóe lên một tia ghét bỏ, cho dù cô ấy có trùng sinh mất kiếp đi nữa thì vẫn sẽ cảm thấy những tên đàn ông thô kệch tham gia quân ngũ kia người ngợm đều toàn mùi mồ hôi thối, hơn nữa ai nấy cũng đều vừa cao to vừa cường tráng, nhìn thôi cũng rất sợ rồi.
Nhớ đến Hạ Bắc Thần em rể của mình, khi anh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc thì thật sự cũng không trông quá hung dữ, dáng vẻ trông giống như bất cứ khi nào cũng có thể ra tay đánh người.
Nếu anh đánh một đấm thôi thì chẳng phải cô ấy sẽ thăng thiên ngay tại chỗ sao?
Lê Tuyết Bình bỉu môi một cái, cô ấy không có một chút ấn tượng tốt nào về người lính cả.
Nhưng mà dù sao thì không bao lâu nữa Hạ Bắc Thần sẽ chết thôi, đến lúc đó số tiền cứu trợ của quân đội cho Lê Hân đều sẽ là của nhà cô ấy cả.
Cho nên cho dù như thế nào đi nữa thì cuộc hôn nhân này không thể để cho Lê Hân ly hôn được!
"Haiz!" Lê Tuyết Bình nhìn Lê Hân đang nằm trên gường rồi dịu dàng cười nói: "Đó không phải là do trước đây chị nghe thấy người ta nói thế sao? Là do mắt nhìn của chị kém cỏi, em xem đi em rể không phải đối xử với em rất tốt đó sao? Anh ta chẳng những không đánh em mà còn quan tâm đến sức khỏe của em nữa."
Lê Hân không phải không nhìn thấy ý ghét bỏ trong ánh mắt cô ấy, bây giờ lại còn giả vờ cười nói chuyện với cô nữa, không phải đều là vì số tiền cứu trợ của Hạ Bắc Thần sao?"
Quân nhân bảo vệ quốc gia lại bị những người mà bọn họ liều mạng để bảo vệ chế nhạo như thế, một mạng người vẫn đang sống sờ sờ như thế nhưng thứ Lê Tuyết Bình chú ý đến cũng chỉ là tiền cứu trợ thôi.
"Được rồi chị, chị không thấy hiện tại cơ thể em đang không khỏe sao, chị còn nói nhiều lời dư thừa như thế nữa." Lê Hân quay mặt đi, bộ dáng tỏ ý không muốn tiếp tục nhìn thấy cô ấy nữa, muốn cắt ngang lời của Lê Tuyết Bình lại.
Lê Tuyết Bình bị khựng lại một chút, sự ra cô ấy cảm thấy như vậy là hoàn toàn vị cái ông Vương Đầu ở thôn phía đông kia!
Ông ta khi còn trẻ đào ngũ chạy về nhà, trong nhà không còn người thân thích nào, sau vài năm làm tên lưu manh côn đồ thì cuối cùng lại đi cưới một cô vợ về. Nhưng mang danh đào ngũ nên thường xuyên bị người trong thôn đến cười nhạo, điều đó khiến ông ta chỉ cần tâm trạng không vui thì liền đánh đập người vợ của mình.
Lại còn đánh đập rất tàn nhẫn!
Trong ánh mắt Lê Tuyết Bình chợt lóe lên một tia ghét bỏ, cho dù cô ấy có trùng sinh mất kiếp đi nữa thì vẫn sẽ cảm thấy những tên đàn ông thô kệch tham gia quân ngũ kia người ngợm đều toàn mùi mồ hôi thối, hơn nữa ai nấy cũng đều vừa cao to vừa cường tráng, nhìn thôi cũng rất sợ rồi.
Nhớ đến Hạ Bắc Thần em rể của mình, khi anh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc thì thật sự cũng không trông quá hung dữ, dáng vẻ trông giống như bất cứ khi nào cũng có thể ra tay đánh người.
Nếu anh đánh một đấm thôi thì chẳng phải cô ấy sẽ thăng thiên ngay tại chỗ sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Tuyết Bình bỉu môi một cái, cô ấy không có một chút ấn tượng tốt nào về người lính cả.
Nhưng mà dù sao thì không bao lâu nữa Hạ Bắc Thần sẽ chết thôi, đến lúc đó số tiền cứu trợ của quân đội cho Lê Hân đều sẽ là của nhà cô ấy cả.
Cho nên cho dù như thế nào đi nữa thì cuộc hôn nhân này không thể để cho Lê Hân ly hôn được!
"Haiz!" Lê Tuyết Bình nhìn Lê Hân đang nằm trên gường rồi dịu dàng cười nói: "Đó không phải là do trước đây chị nghe thấy người ta nói thế sao? Là do mắt nhìn của chị kém cỏi, em xem đi em rể không phải đối xử với em rất tốt đó sao? Anh ta chẳng những không đánh em mà còn quan tâm đến sức khỏe của em nữa."
Lê Hân không phải không nhìn thấy ý ghét bỏ trong ánh mắt cô ấy, bây giờ lại còn giả vờ cười nói chuyện với cô nữa, không phải đều là vì số tiền cứu trợ của Hạ Bắc Thần sao?"
Quân nhân bảo vệ quốc gia lại bị những người mà bọn họ liều mạng để bảo vệ chế nhạo như thế, một mạng người vẫn đang sống sờ sờ như thế nhưng thứ Lê Tuyết Bình chú ý đến cũng chỉ là tiền cứu trợ thôi.
"Được rồi chị, chị không thấy hiện tại cơ thể em đang không khỏe sao, chị còn nói nhiều lời dư thừa như thế nữa." Lê Hân quay mặt đi, bộ dáng tỏ ý không muốn tiếp tục nhìn thấy cô ấy nữa, muốn cắt ngang lời của Lê Tuyết Bình lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro