[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Xuyên Không Cần...
2024-10-13 03:05:40
Đồng thời cô ấy cũng biết rằng hai tháng sau, Hạ Bắc Thần sẽ vì thi hành nhiệm vụ mà phải hy sinh, đến lúc đó nhà của họ sẽ có thể nhận được một khoản tiền cứu trợ rất lớn, cho nên cho dù như thế nào đi nữa thì Lê Tuyết Bình cũng không thể để cho Lê Hân ly dị đâu.
"Mua thuốc...?" Còn tưởng là tên đàn ông chết tiệt kia sang ngày hôm sau liền bỏ lại cô mà quay về quân đội rồi, thì ra là đi mua thuốc cho mình.
Coi như vẫn còn chút lương tâm vậy!
"Đúng vậy, em nói xem em hôm qua tuyệt vọng nhất quyết từ chối như thế mà người ta chẳng những không thèm để bụng mà sáng sớm lại còn chạy ra ngoài mua thuốc cho em nữa, em nên trân trọng người ta mới đúng đấy!" Lê Tuyết Bình nhìn thấy Lê Hân dường như lộ chút sự cảm động thì liền không ngừng cố gắng khuyên răn cô.
Lê Hân nghe thấy thế liền cảm thấy buồn cười, nếu như cô nhớ không nhầm thì nguyên chủ trước khi sở dĩ hoảng sợ đến mức phải chạy đi tự sát cũng là bởi vì những lời Lê Tuyết Bình nói với cô ấy.
"Nhưng mà... trước đây không phải chị nói những người trong quân ngũ đều là tên hung bạo sao?" Lê Hân nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
Cơ thể hiện tại của Lê Hân bởi vì không đủ chất dinh dưỡng cho nên rất gầy gò ốm yếu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có miếng thịt nào nên làm bật lên đôi mắt vô cùng to tròn, lại còn bày ra dáng vẻ như thế kia nữa, quả thật tỏa ra dáng vẻ của một đóa hoa trắng mong manh yếu điếu.
"Người trong quân ngũ đều là đàn ông có chút khô khan, tính tình lại nóng nảy, không hài lòng một tí thì chỉ biết động tay động chân đánh người, hơn nữa bị chọc tức rồi thì ngay cả phụ nữ cũng đều sẽ bị đánh, cho nên không được đắc tội... Sống cùng với bọn họ phải vô cùng cẩn thận, nếu không ngay cả thở thôi cũng có thể là làm chuyện sai trái rồi, thế thì sẽ bị đánh đấy, những chuyện này không phải chính là do chị nói sao?"
Lê Hân nói lại toàn bộ một lượt không sót chữ nào những gì mà Lê Tuyết Bình đã nói trước đây.
Trông có vẻ nhút nhát vậy thôi nhưg trong lòng Lê Hân đang điên cuồng phẫn nộ.
Nếu không có những người quân nhân này bảo vệ thì Lê Tuyết Bình bây giờ làm gì có thể sống ổn định như vậy, lại còn nói xấu quân lính của những người này như thế!
"Mua thuốc...?" Còn tưởng là tên đàn ông chết tiệt kia sang ngày hôm sau liền bỏ lại cô mà quay về quân đội rồi, thì ra là đi mua thuốc cho mình.
Coi như vẫn còn chút lương tâm vậy!
"Đúng vậy, em nói xem em hôm qua tuyệt vọng nhất quyết từ chối như thế mà người ta chẳng những không thèm để bụng mà sáng sớm lại còn chạy ra ngoài mua thuốc cho em nữa, em nên trân trọng người ta mới đúng đấy!" Lê Tuyết Bình nhìn thấy Lê Hân dường như lộ chút sự cảm động thì liền không ngừng cố gắng khuyên răn cô.
Lê Hân nghe thấy thế liền cảm thấy buồn cười, nếu như cô nhớ không nhầm thì nguyên chủ trước khi sở dĩ hoảng sợ đến mức phải chạy đi tự sát cũng là bởi vì những lời Lê Tuyết Bình nói với cô ấy.
"Nhưng mà... trước đây không phải chị nói những người trong quân ngũ đều là tên hung bạo sao?" Lê Hân nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ thể hiện tại của Lê Hân bởi vì không đủ chất dinh dưỡng cho nên rất gầy gò ốm yếu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có miếng thịt nào nên làm bật lên đôi mắt vô cùng to tròn, lại còn bày ra dáng vẻ như thế kia nữa, quả thật tỏa ra dáng vẻ của một đóa hoa trắng mong manh yếu điếu.
"Người trong quân ngũ đều là đàn ông có chút khô khan, tính tình lại nóng nảy, không hài lòng một tí thì chỉ biết động tay động chân đánh người, hơn nữa bị chọc tức rồi thì ngay cả phụ nữ cũng đều sẽ bị đánh, cho nên không được đắc tội... Sống cùng với bọn họ phải vô cùng cẩn thận, nếu không ngay cả thở thôi cũng có thể là làm chuyện sai trái rồi, thế thì sẽ bị đánh đấy, những chuyện này không phải chính là do chị nói sao?"
Lê Hân nói lại toàn bộ một lượt không sót chữ nào những gì mà Lê Tuyết Bình đã nói trước đây.
Trông có vẻ nhút nhát vậy thôi nhưg trong lòng Lê Hân đang điên cuồng phẫn nộ.
Nếu không có những người quân nhân này bảo vệ thì Lê Tuyết Bình bây giờ làm gì có thể sống ổn định như vậy, lại còn nói xấu quân lính của những người này như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro