Tn80: Nhật Ký Nghịch Tập Của Thiên Kim Thật
Đứng Nhất Cũng...
2024-11-17 17:19:32
Đầu tháng 6 năm 1983.
Bên ngoài phòng hấp bánh bao của nhà ăn trường trung học thị trấn Thạch Kiều.
Hạ Tiểu Khê tay cầm một củ khoai lang nhỏ, tay kia bưng chiếc cốc men sứ vá chằng vá chịt. Vừa ngồi xuống bậc đá thì có bạn học chạy đến: "Hạ Tiểu Khê, cậu đứng nhất toàn khối đấy, vượt cả Lý Hạo Nhiên rồi!"
"Hạ Tiểu Khê, giỏi quá, vượt cả Lý Hạo Nhiên rồi kìa!"
"Cái gì? Điểm thi ra rồi à?"
"Ra rồi, cô Tào vừa dán bảng điểm lên tường ngoài hành lang."
Cả đám học sinh ùa về phía lớp học.
Hạ Tiểu Khê vẫn ngồi im, lấy củ khoai trong túi lưới ra, chẳng buồn bóc vỏ mà cứ thế cắn. Vỏ khoai đối với cô cũng là thứ lương thực quý giá.
Trương Lam, cô bạn ngồi cùng bàn vừa đứng dậy, quay lại nhìn Hạ Tiểu Khê: "Tiểu Khê, cậu không đi xem à? Cậu được hạng nhất đấy."
Hạ Tiểu Khê uể oải đáp: "Trương Lam, tớ sắp chết đói rồi, muốn ăn cơm trưa trước đã. Cậu đi đi."
Trương Lam lại ngồi xuống, bẻ một miếng bánh bao đưa cho Hạ Tiểu Khê.
Hạ Tiểu Khê lắc đầu: "Cậu ăn đi."
Trương Lam biết Hạ Tiểu Khê không thích chiếm lợi của mình, đành thôi. "Tiểu Khê, cậu giỏi quá, lần này lại đứng nhất toàn khối, chắc chắn lên cấp ba ngon lành."
"Đứng nhất cũng vô dụng. Dì cả của nó định cho nghỉ học kỳ sau rồi. Lần trước bà ta đến làng tớ, còn định gả Tiểu Khê cho một lão già hơn ba mươi tuổi ở làng tớ nữa."
Câu nói của Vương Mỹ Lệ khiến Hạ Tiểu Khê sững người, ngẩng lên nhìn cô ta.
Những người khác chưa đi xem điểm cũng đều nhìn Vương Mỹ Lệ.
Được nhiều người chú ý, Vương Mỹ Lệ càng thêm đắc ý: "Lão già đó thích nhất là trộm quần lót của phụ nữ trong làng phơi ngoài sân. Lười biếng, xấu xí, nên đến tuổi này vẫn chưa lấy được vợ. Hạ Tiểu Khê, sau này lấy lão ta rồi, khỏi cần may quần lót nữa nhé. Ha ha ha..."
"Vương Mỹ Lệ, cái miệng thối của cậu lại nói bậy bạ gì đấy?" Trương Lam cau mày nhìn Vương Mỹ Lệ.
"Hừ, tớ có nói bậy đâu."
"Vậy chắc quần lót của cậu đã bị trộm rồi nhỉ?" Hạ Tiểu Khê nhìn Vương Mỹ Lệ.
Bên ngoài phòng hấp bánh bao của nhà ăn trường trung học thị trấn Thạch Kiều.
Hạ Tiểu Khê tay cầm một củ khoai lang nhỏ, tay kia bưng chiếc cốc men sứ vá chằng vá chịt. Vừa ngồi xuống bậc đá thì có bạn học chạy đến: "Hạ Tiểu Khê, cậu đứng nhất toàn khối đấy, vượt cả Lý Hạo Nhiên rồi!"
"Hạ Tiểu Khê, giỏi quá, vượt cả Lý Hạo Nhiên rồi kìa!"
"Cái gì? Điểm thi ra rồi à?"
"Ra rồi, cô Tào vừa dán bảng điểm lên tường ngoài hành lang."
Cả đám học sinh ùa về phía lớp học.
Hạ Tiểu Khê vẫn ngồi im, lấy củ khoai trong túi lưới ra, chẳng buồn bóc vỏ mà cứ thế cắn. Vỏ khoai đối với cô cũng là thứ lương thực quý giá.
Trương Lam, cô bạn ngồi cùng bàn vừa đứng dậy, quay lại nhìn Hạ Tiểu Khê: "Tiểu Khê, cậu không đi xem à? Cậu được hạng nhất đấy."
Hạ Tiểu Khê uể oải đáp: "Trương Lam, tớ sắp chết đói rồi, muốn ăn cơm trưa trước đã. Cậu đi đi."
Trương Lam lại ngồi xuống, bẻ một miếng bánh bao đưa cho Hạ Tiểu Khê.
Hạ Tiểu Khê lắc đầu: "Cậu ăn đi."
Trương Lam biết Hạ Tiểu Khê không thích chiếm lợi của mình, đành thôi. "Tiểu Khê, cậu giỏi quá, lần này lại đứng nhất toàn khối, chắc chắn lên cấp ba ngon lành."
"Đứng nhất cũng vô dụng. Dì cả của nó định cho nghỉ học kỳ sau rồi. Lần trước bà ta đến làng tớ, còn định gả Tiểu Khê cho một lão già hơn ba mươi tuổi ở làng tớ nữa."
Câu nói của Vương Mỹ Lệ khiến Hạ Tiểu Khê sững người, ngẩng lên nhìn cô ta.
Những người khác chưa đi xem điểm cũng đều nhìn Vương Mỹ Lệ.
Được nhiều người chú ý, Vương Mỹ Lệ càng thêm đắc ý: "Lão già đó thích nhất là trộm quần lót của phụ nữ trong làng phơi ngoài sân. Lười biếng, xấu xí, nên đến tuổi này vẫn chưa lấy được vợ. Hạ Tiểu Khê, sau này lấy lão ta rồi, khỏi cần may quần lót nữa nhé. Ha ha ha..."
"Vương Mỹ Lệ, cái miệng thối của cậu lại nói bậy bạ gì đấy?" Trương Lam cau mày nhìn Vương Mỹ Lệ.
"Hừ, tớ có nói bậy đâu."
"Vậy chắc quần lót của cậu đã bị trộm rồi nhỉ?" Hạ Tiểu Khê nhìn Vương Mỹ Lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro