Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu
TG 1: Nhóc quỷ beta đáng thương (1)
Thỏ Tư
2024-07-12 10:58:41
1: Em bé xinh đẹp nên nuôi một đám chó săn alpha.
【 Ngài đã ràng buộc với hệ thống vạn người ngại! 】
【 Thế giới đang download......】
Giọng nói máy móc lạnh băng trực tiếp vang trong đầu, Ô Nhạc Trừng như bị bừng tỉnh mà mở mắt, lông mi run rẩy, ánh sáng rọi vào mắt làm em có chút không khoẻ mà nghiêng đầu.
Một chiếc khăn khô mềm mại ở trên đầu em, một bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc em, "Dọn đến bên đó rồi, con nhớ phải biểu hiện ngoan một chút."
"Những tên chó alpha đó thích nhất là bộ dáng này."
Tóc thiếu niên hơi xoăn, người nói chuyện xoa một sợi tóc trên đầu em, xoay người đi ra ngoài, một lát sau cầm một bộ đồ nhét vào tay Ô Nhạc Trừng, nói: "Thay đi."
Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu nhìn đối phương, tròng mắt màu nâu nhạt trong sáng lấp lánh, như một viên đá quý xinh đẹp, em chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vẫn còn hơi đỏ ửng vì vừa bước ra khỏi phòng tắm, trông có vẻ hơi ngốc nghếch.
Ô Tụng giơ tay chọc trán em một cái, thúc giục nói: "Ngẩn người làm gì, đi thay đi."
"Xe ta gọi sắp tới rồi."
Ô Nhạc Trừng còn có chút choáng váng, nghe vậy chậm rãi cầm một cái áo mặc vào.
Giọng nói máy móc lạnh băng lại vang lên trong đầu em.
【 Thế giới đã download xong, nhân vật đã đổi mới xong, hệ thống 9364 vì ngài phục vụ. 】
【 Nhân vật ký chủ cần đóng vai là pháo hôi vạn người ngại, nghiêm túc hoàn thành cốt truyện sẽ có thể thoát khỏi thế giới này. 】
Ô Nhạc Trừng là một nhóc quỷ đã chết rất nhiều năm, đã lâu lắm rồi em không dùng cơ thể con người để cảm nhận thế giới này, vậy nên cái gì em cũng tò mò.
Quần áo Ô Tụng lấy cho Ô Nhạc Trừng rất là đơn giản, đó là một chiếc áo không có tay với một chiếc quần đùi, nhưng áo có hơi rộng thùng thình, phần cổ áo lúc mặc vào có chút tuột xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mịn màng.
Kích cỡ của chiếc quần đùi cũng không phù hợp với em, hơi nâng chân lên một chút, ống quần có thể tuột tới bắp đùi.
Ô Tụng một bên nhìn chằm chằm em thay đồ, một bên lải nhải nói cái gì đó, giọng nói máy móc lạnh băng cũng không ngừng vang lên trong đầu Ô Nhạc Trừng.
【 Thông tin nhân vật đã gửi đến hộp thư, mong ký chủ nghiêm túc đọc kỹ. 】
Ô Nhạc Trừng cúi đầu nhìn quần dài đến đầu gối, em duỗi tay túm nó xuống dưới một chút.
Nhìn em như đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, 9364 dừng một chút, hỏi: 【 Ngài có đang nghe tôi nói gì không? 】
Đồng thời, Ô Tụng nói mãi cũng không nhận được câu trả lời nào, nhíu mày không kiên nhẫn mà nói: "Ô Nhạc Trừng, con có đang nghe ta nói gì không?". Truyện Thám Hiểm
Bị gọi tên, thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to, em mỉm cười với Ô Tụng đang không kiên nhẫn, má lúm đồng tiền làm em vừa ngọt ngào lại vừa đáng yêu, em đáp: "Con đang nghe ạ."
Em mới 18 tuổi, nét trẻ con vẫn chưa rút đi hết, nụ cười cực kì có sức cuốn hút làm Ô Tụng giật mình.
Những lời nói khó nghe hơn bị nuốt xuống, Ô Tụng giơ tay sờ tóc thiếu niên, thúc giục nói: "Vậy chuẩn bị nhanh đi."
Ô Nhạc Trừng đeo giày đi theo sau ông.
Em bắt đầu đáp lại giọng nói máy móc trong đầu, "Tớ cũng có nghe thấy cậu nói gì."
Giọng em rất ngoan, nghe rất mềm mại.
9364 nói: 【 Mong ký chủ tìm và đọc thông tin nhân vật. 】
Ô Nhạc Trừng ừm ừm trả lời, nhưng mãi đến lúc bọn họ ngồi lên xe, em mới nghe theo 9364 mà mở hộp thư ra, từng hàng chữ rậm rạp đập vào mắt em.
Ô Nhạc Trừng đọc rất nghiêm túc.
Em đã ràng buộc với hệ thống vạn người ngại, nhân vật phải đóng vai cũng chỉ là pháo hôi nhỏ bé, là công cụ người để thúc đẩy cốt truyện.
Dựa theo thông tin, thế giới này là một bộ sảng văn không cp, mà nhân vật của em là pháo hôi vạn người ngại làm ghê tởm nhóm vai chính.
Ba em khi còn trẻ là một chú "bướm xã hội" nổi tiếng trong giới quyền quý giàu có, mà đứa con hoang như em vừa sinh ra, những ánh mắt khinh thường, ghét bỏ, châm chọc đều tụ tập hết trên người em.
Suy đoán Ô Tụng lại muốn dùng em để thể hiện sự đáng thương như thế nào, lại ác ý mà suy đoán em là con của vị quyền quý nào để lại.
Tóm lại là nhân vật không được người ta thích.
Đặc biệt là nhóm vai chính của thế giới này, những cậu chủ alpha có xuất thân cao quý sẽ cực kì ghét em, sau này em còn phải bị bọn họ bắt nạt.
"Bọn họ sẽ bắt nạt tớ như thế nào?"
Ô Nhạc Trừng có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Sẽ đánh tớ sao?"
Sau khi em trở thành quỷ cũng bị rất nhiều quỷ lớn khác đuổi theo bắt nạt, nhưng bọn họ cũng không đánh em, chỉ đuổi em chạy khắp nơi, ngẫu nhiên còn cho em ăn hương khói rất ngon.
9364 im lặng, nói: 【 Bởi vì là pháo hôi vạn người ngại, cho nên cũng có thể là vậy. 】
Nó nói xong, lại nhanh chóng bổ sung,【 Nhưng nếu thật sự bị đánh, tôi sẽ che chắn cảm giác đau cho ngài. 】
Nhiệm vụ đóng vai pháo hôi vạn người ngại tuy rằng tương đối đơn giản, nhưng đãi ngộ cũng không tốt lắm, nó đột nhiên có hơi đau lòng thiếu niên xinh đẹp này.
Ánh nắng rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào đùi Ô Nhạc Trừng, làn da trắng tinh lộ ra gần như là trong suốt, em chống cằm, nhìn phong cảnh bên ngoài, tự mình lạc quan, "Có lẽ bọn họ sẽ không đánh tớ đâu."
"Có lẽ cậu không biết, tớ rất được người ta yêu thích."
Ô Tụng không còn trẻ nữa, năm kia bị bệnh một trận xong, cơ thể ông cũng ngày càng sa sút, ông giống như pháo hôi trong tiểu thuyết, trẻ tuổi thì thích tự mình xông pha, hiện tại không xông pha được nữa, lập tức chuyển ánh mắt nhìn Ô Nhạc Trừng.
Ông phí sức đi cầu mối tình đầu thời niên thiếu, mới thành công mà mang theo Ô Nhạc Trừng dọn vào ở trong khu người giàu.
Xe đưa đón khách chạy trên đường, từng chiếc siêu xe đi ngang qua nó, tốc độ quá nhanh kèm theo gió nóng thổi rối tung tóc Ô Nhạc Trừng và Ô Tụng.
Ô Nhạc Trừng tò mò nhìn xung quanh, cách đó không xa là một sân bóng rổ ngoài trời, các thiếu niên cao lớn mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ đen đang đấu với nhau, tiếng ồn ào khiến em cũng có thể nghe được một chút.
Ánh mắt Ô Tụng cũng dừng ở đó, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái, ông nhéo cằm Ô Nhạc Trừng ý bảo em nhìn sang bên kia, hạ giọng xuống rất thấp, "Nhìn thấy những người đó không?"
Ô Nhạc Trừng dạ một tiếng.
"Nhớ kỹ mặt của bọn họ, bọn họ đều là mục tiêu của con."
Ô Nhạc Trừng có chút mờ mịt.
Ô Tụng xoay mặt em qua, hai tay nâng mặt em, như là lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá em, ánh mắt không thèm che giấu mà biểu lộ sự vừa lòng, ông nói: "Con là một em bé xinh đẹp."
"Em bé xinh đẹp nên nuôi một đám chó săn alpha." Ô Tụng chỉ tay về bên kia, cười nói: "Mà bọn họ chính là mục tiêu thích hợp nhất."
Xe đột nhiên phanh gấp, tài xế ở ghế trước quay đầu, mặt vô cảm nói: "Đã tới rồi, mời quý khách xuống xe."
Sự chán ghét với Ô Tụng thể hiện rõ trên mặt tài xế.
Dạy một đứa bé câu dẫn alpha như thế nào, thật đúng là không còn chút liêm sỉ và đạo đức nào.
Ánh mắt của tài xế xẹt qua Ô Nhạc Trừng ngây thơ, nhìn vào căn nhà nhỏ màu trắng bên ven đường.
Thấp bé lại đơn sơ, lẻ loi ở trong góc hẻo lánh nhất, không có chút màu sắc nào, bị những căn biệt thự sang trọng xung quanh phụ trợ thành một căn nhà bỏ đi.
Giống hệt như hai người đó.
Con chuột xám xịt cố gắng chen vào thế giới ngăn nắp giàu có, sẽ chỉ làm người khác cảm thấy buồn cười.
Ô Tụng không thèm để ý tài xế đánh giá ông, ông và Ô Nhạc Trừng xuống xe, vẫn xưng hô mấy cậu chủ alpha là chó trước mặt tài xế, "Bé cố lên, tương lai có thể đùa bỡn mấy chú chó đó trong lòng bàn tay, ta sẽ tặng cho con một phần quà."
Ô Nhạc Trừng đi sau ông, hiếu kỳ nói: "Quà gì ạ?"
"Sau này con sẽ biết."
Vị trí của sân bóng rổ vừa vặn ở gần căn nhà màu trắng. Khu vực này đã sớm bỏ hoang, đột nhiên có xe dừng ở ven đường, hấp dẫn sự tò mò của mọi người.
"Cái quỷ gì vậy? Chỗ đó có người đến ở sao?"
"Đó không phải bãi rác hở?"
"Này nhá, chỗ đó là bãi rác, vậy chẳng phải chúng ta đang chơi bóng bên cạnh đống rác à?"
Có người thật sự tò mò, thăm dò nhìn sang bên đó một hồi lâu, đột nhiên á đù một tiếng, "Người đó không phải tên là cái gì Tụng chứ?"
Càng nhiều ánh mắt nhìn qua, mồm năm miệng mười mà thảo luận.
"Ô Tụng đúng không? Nghe nói lần trước ông ta chạy đến nhà họ Giang, có vẻ như chú Giang lại mềm lòng rồi."
"Có ý gì? Sao ông ta lại vào đây sống được chứ?"
"Bên cạnh ông ta có phải là chó con ông ta sinh không?"
"Là omega sao? Trông cũng nhỏ xinh đó chứ?"
"Nghe nói là một beta."
"Là một beta?" Người vừa nói chuyện rất kinh ngạc, "Vậy sao còn nói cậu ta là...chú Giang......"
Cậu ta nói, lén lút nhìn Giang Diêm đang dựa vào cây cột nghỉ ngơi, lời nói tới miệng đột nhiên nuốt vào lại.
Mấy tin đồn liên quan đến Ô Tụng đã sớm truyền khắp giới bọn họ.
Ông ta mang theo con trai nơi nơi nhận cha, nhận lại không ít chê cười, nhưng cuối cùng lại xét nghiệm ra đứa con trai này không có quan hệ huyết thống với Ô Tụng, rõ ràng là ông ta nhặt ở đâu đó để lừa tiền.
Nhưng lời đồn đã ngày càng lan xa, cũng không có người để ý chân tướng.
Rất nhiều quyền quý bị ông ta tìm tới tận cửa vô cớ bị dính một thân hôi tanh, trong đó nhà họ Giang chịu ảnh hưởng sâu nhất.
Giang Diêm cực kì căm ghét Ô Tụng và con trai ông ta, nếu có người nói mấy chuyện đó trước mặt anh, bị đánh một trận cũng coi như là nhẹ rồi.
Giang Diêm cúi đầu đùa nghịch đồng hồ trên cổ tay, trên khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, như là không nghe thấy bọn họ thảo luận.
Nhưng mọi người lại trở nên im lặng, chỉ là ánh mắt hay ngó qua căn nhà màu trắng kia.
Mặt đồng hồ lập loè ánh sáng, rõ ràng là mới mua, nhưng Giang Diêm lại vô cớ cảm thấy phiền chán, anh chậc một tiếng, tháo đồng hồ xuống, tùy tay vứt xuống dưới chân.
"Ném bóng rổ sang đây."
Người đứng gần đó nhất ném bóng rổ cho anh.
Giang Diêm đập bóng rổ xuống mặt đất vài cái, sau đó giơ tay lên, bóng rổ ở không trung vẽ ra một độ cong, bay về phía chiếc xe bên ven đường.
Phanh một tiếng, bóng rổ đập trúng đỉnh xe.
Ô Nhạc Trừng đang trốn ở sau xe nhìn trộm về phía bên này bị dọa sợ, nhanh chóng xoay người chạy trốn vào căn nhà màu trắng.
Mọi người đều thấy được bóng người bị dọa chạy kia, ngoài ý muốn, "chó con" nhìn qua rất thanh thuần sạch sẽ, chỉ là mặc đồ có hơi thiếu vải.
Cái quần đùi đó có hơi ngắn đúng không?
Nhưng nhìn chân cũng dài cũng trắng thật.
Giang Diêm ném trúng xe xong rồi rời đi, mấy người có quan hệ tốt với anh cũng rời đi theo, nhưng lại có rất nhiều người ngồi dưới đất ỡm ờ không chịu đi.
Bọn họ câu được câu không mà nói chuyện, ngẫu nhiên liếc qua căn nhà màu trắng một cái, cũng không biết là đang đợi cái gì.
Sở Lệ chơi ném rổ ở sân khác đi tới, khom lưng cầm một lọ nước uống mấy ngụm, mồ hôi chảy xuống cổ, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, tóc của anh rất ngắn, ngũ quan rắn rỏi mạnh mẽ, chiều cao 1m9 mấy làm anh nhìn qua rất không dễ chọc.
Bộ dáng ngây người của bọn họ quá rõ ràng, Sở Lệ liếc mắt một cái, hỏi: "Bọn mày đang làm gì vậy?"
Mặt đồng hồ trên sân lập loè ánh sáng mặt trời, Sở Lệ nhìn chiếc đồng hồ đó, nhận ra nó là của Giang Diêm, anh nhìn quanh bốn phía lại không thấy Giang Diêm đâu, thắc mắc hỏi: "Giang Diêm đâu rồi?"
"Anh Giang đi rồi ạ."
Người nói chuyện do dự, kể qua chuyện vừa mới xảy ra.
Nhà họ Sở cũng từng bị trộn lẫn trong gièm pha con hoang, nghe vậy trực tiếp cau mày, ánh mắt hung ác nhìn qua căn nhà màu trắng.
Chiếc xe dừng ở ven đường đã sớm không thấy đâu, căn nhà màu trắng cũ xưa rách nát, trước phòng đều là cỏ dại, trông không giống như là có người ở.
Sở Lệ lạnh lùng nói: "Bọn mày xác định bên trong đó có người?"
"Đương nhiên rồi ạ, anh Sở."
"Bọn em đều tận mắt nhìn thấy cậu ta chạy vào."
"Đúng vậy, lá gan rất nhỏ, nhưng chân lại rất trắng."
Có người cầm di động đi lên, thần thần bí bí mà nói: "Đây anh Sở, em có chụp ảnh nè."
Cậu ta vừa dứt lời, mọi người sửng sốt một chút rồi lập tức vây quanh cậu ta và Sở Lệ, có người cười mắng: "** má, có thứ tốt như vậy, mày còn không sớm chia sẻ với các anh em."
Ảnh chụp là chụp lén, ảnh có hơi mờ, nhưng lại ngoài ý muốn bắt đúng khoảnh khắc.
Thiếu niên xinh đẹp đang trốn sau xe nhìn lén, cả khuôn mặt đều lộ ra trong ảnh.
Mái tóc màu nâu hơi xoăn, đôi mắt hạnh to tròn, mặt nhỏ, da trắng, lộ ra sự sạch sẽ và ngây ngô của thiếu niên.
Màu rực rỡ duy nhất đến từ môi em, môi trái tim căng mọng, khóe môi hơi cong, trông vừa vô hại lại vừa ngoan ngoãn.
Có tiếng nuốt vang lên, Sở Lệ ngước mắt, đối diện với ánh mắt của người nọ, cậu ta mặt đỏ tai hồng mà giải thích: "Em...... Có hơi khát thôi ạ."
"** má, cậu ta còn đẹp hơn Ô Tụng nhiều."
"Thật sự là beta sao? Là omega thì tốt rồi."
"Tao còn đang định đánh cậu ta một trận để giúp anh Giang hết giận, như vậy thì xuống tay kiểu gì chứ?"
"Chó con ở đâu chứ, rõ ràng là bé cưng xinh đẹp thì có." Bọn họ lẩm nhẩm lầm nhầm, Sở Lệ đã thu hồi tầm mắt, xoay người đi lấy áo khoác.
Anh cũng không ngờ chó con bên cạnh Ô Tụng lại là cái dạng này.
Anh khoác áo khoác qua vai, trước lúc rời khỏi sân bóng lại ma xui quỷ khiến mà quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà màu trắng. Nhưng anh lại nhanh chóng xoay đầu về, đen mặt rời đi.
Ô Nhạc Trừng chống cằm ngồi trước cửa sổ, nhìn về phía sân bóng, thấy Sở Lệ đột nhiên quay đầu, cho dù biết nhìn từ bên ngoài không thể thấy được em, em cũng sợ tới mức co người trốn sau rèm.
"Đúng là bọn họ rất ghét tớ."
Ô Nhạc Trừng muốn chờ những người này rời đi để em có thể ra ngoài, em lén nhìn ra sân, nhưng những người đó vẫn ngồi trên sân bóng không chịu đi, nhìn như là đang chờ em.
9364 nói: 【 Bọn họ căm ghét chính là nhân vật ngài đóng vai, không phải ngài. 】
Căn nhà màu trắng này hàng năm không có người ở, đồ dùng trong nhà cũ nát không nói, lại còn thoang thoảng mùi mốc.
Ô Tụng đi vào dạo qua một vòng rồi xách vali hành lý rời đi, để lại Ô Nhạc Trừng ở nơi này.
Mạch điện trong căn nhà vẫn chưa được lắp, trong đây tối sớm hơn bên ngoài.
Ô Nhạc Trừng ngồi bên cửa sổ chờ đến khi ánh trăng lên, trên sân bóng vẫn còn hai ba người ngồi đó không rời đi. Em rất đói bụng, lại không dám đi ra ngoài, đành phải kéo chăn ra rồi chui vào.
Cũng may phòng ngủ đã được dọn qua, chăn cũng là sạch sẽ.
"Cái chăn này......" Ô Nhạc Trừng dùng mặt cọ cọ lông chăn xù xù, trong giọng lộ ra một tia thỏa mãn, "Thật thoải mái."
Sau khi em biến thành quỷ, cả ngày chỉ có bay lơ lửng, hoặc không thì là làm tổ trong một góc âm u nào đó.
Vẫn là làm người tốt hơn.
Em hỏi 9364, "Nếu đạt được đủ tích phân, tớ thật sự có thể đổi một cơ thể con người sao?"
9364 nói: 【 có thể. 】
【 Cơ thể sẽ được chế tạo dựa theo số liệu của ngài. 】
Ô Nhạc Trừng vùi mặt vào trong chăn, giọng nhỏ dần, "Vậy tớ phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mới được."
9364 nói: 【 Còn ba tháng trước khi cốt truyện bắt đầu, trong quãng thời gian đó ngài có thể tìm hiểu thế giới này. 】
Ô Nhạc Trừng hàm hồ ừ một tiếng.
Em đã đói đến mức bụng reo vang, nhưng ý thức em đã có chút mơ hồ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, em nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau em là bị Ô Tụng gọi dậy.
Ô Nhạc Trừng mơ hồ bị ông đẩy vào phòng tắm, tắm rửa xong lại bị ấn trên sô pha sấy tóc.
Ô Tụng giống như đang chạy đua với thời gian, vừa sấy tóc cho em vừa dặn dò: "Tí nữa sẽ có người đến đón con, con phải ngoan ngoãn đi với người đó."
Ô Nhạc Trừng thắc mắc hỏi: "Đi làm gì ạ?"
"Làm người mẫu cho Giang Duật Ngôn."
Ô Nhạc Trừng hỏi 9364 trong đầu, "Giang Duật Ngôn là ai vậy?"
【 Là một trong những vai chính của thế giới này, gia chủ tiếp theo của nhà họ Giang. 】
【 Gia chủ hiện tại của nhà họ Giang đã từng là người yêu của Ô Tụng, hiện tại vẫn còn liên lạc. Gia chủ hiện tại là chú của Giang Duật Ngôn, bởi vì mối quan hệ giữa Ô Tụng và chú của anh ta, nhà họ Giang vẫn luôn ở trung tâm của lời gièm pha, cho nên anh ta cực kì căm ghét Ô Tụng, cũng theo đó mà căm ghét ngài. 】
Ô Nhạc Trừng nghiêm túc hỏi: "Vậy làm người mẫu là nhiệm vụ tớ phải hoàn thành sao?"
【 không phải. 】 9364 dừng một chút, lại bổ sung thêm: 【 Yên tâm đi, Giang Duật Ngôn có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, có lẽ anh ta sẽ không để ngài vào nhà. 】
Ô Nhạc Trừng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngày đầu tiên đã bị đánh, em còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu.
Ô Tụng dặn dò xong rồi vội vàng rời đi, Ô Nhạc Trừng ngồi trên sô pha đợi một chút, quả nhiên là có người tới đón em.
Là một chị gái trẻ tuổi, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc.
Ô Nhạc Trừng đi sau cô bước vào nhà họ Giang, lại đi theo cô lên cầu thang, dẫm lên chiếc thảm mềm mại dưới chân, em do dự, nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, chị có thể cho em ăn một cái bánh mì được không ạ?"
Bụng em rất đói.
Hầu gái nghiêng đầu nhìn em một cái, lại nhanh chóng dời đi tầm mắt.
Cô dừng trước một căn phòng, nhỏ giọng nhanh chóng nói: "Tới phòng tranh của cậu chủ rồi."
Cô nói xong, xoay người rời đi.
Cánh cửa của phòng tranh rất rộng, Ô Nhạc Trừng cẩn thận thăm dò nhìn vào trong. Trong phòng tranh trống rỗng, một người đàn ông cao gầy đứng bên cửa sổ, trước người anh là một giá vẽ, anh lại nghiêng đầu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời sáng sớm cũng không nóng cháy, lộ ra sự lạnh lẽo nhè nhẹ, giống hệt như người đàn ông này.
Tuấn tú nhưng lại rất lạnh nhạt.
Ô Nhạc Trừng nhớ kỹ những gì 9364 nói, biết tính cách của người này không tốt, lại còn có bệnh sạch sẽ, em không đi vào, chỉ đứng ở cửa nhỏ giọng nói: "Em tới rồi ạ."
Người bên trong không có phản ứng nào.
Ô Nhạc Trừng nghĩ nghĩ, để lộ toàn bộ cơ thể ra khỏi cửa.
Dù sao cũng là làm người mẫu, em chỉ đứng ở cửa, người ở bên trong cũng có thể nhìn thấy em.
Lại một bóng người khác đi tới từ phía hành lang, là cô hầu gái vừa rồi, trong tay còn bưng một cái khay.
Lúc cô đi ngang qua Ô Nhạc Trừng, cố ý chậm bước chân lại.
Ô Nhạc Trừng nhìn cô, thấy trên khay là những ổ bánh mì, ánh mắt em sáng lên, nở một nụ cười với hầu gái, "Chị ơi, có thể cho em ăn một cái được không ạ?"
Hầu gái bị nụ cười của em làm cho ngây người một chút, ánh mắt cô nhìn về phía phòng tranh.
Ô Nhạc Trừng rất đói bụng, em liếm môi, đôi tay đỡ khung cửa, nhỏ giọng dò hỏi người đàn ông ở bên trong, "Anh ơi, em đói bụng lắm, có thể ăn một cái bánh mì không ạ?"
Trái tim cô hầu gái hơi rung lên.
Giang Duật Ngôn vẫn không có phản ứng, Ô Nhạc Trừng lại gọi vài tiếng anh ơi, anh mới chuyển ánh mắt nhìn sang bên này, chỉ là ánh mắt rất lạnh lẽo.
Hầu gái co rúm lại một chút, cúi thấp đầu xuống.
Ô Nhạc Trừng đối diện với khuôn mặt lạnh lẽo của đối phương, em cũng không sợ hãi, chỉ là nụ cười trên mặt em không còn xán lạn như vừa rồi nữa, má lúm đồng tiền vẫn còn, giọng em mềm mại rất đáng thương, "Anh ơi, tối qua em không ăn cơm, thật sự rất đói bụng."
Thiếu niên mặc một bộ đồng phục học sinh, bị ba em dẫn đến đây quyến rũ một alpha trưởng thành.
Rõ ràng là cơ thể còn chưa phát triển hết, ánh mắt cũng sạch sẽ sáng trong như chưa từng bị ô nhiễm. Nét thanh thuần cực đoan này có thể gợi lên sự tàn ác muốn xâm chiếm trong xương cốt alpha nhất.
Nhưng thiếu niên lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.
Em chỉ cực kì đáng thương mà nhìn Giang Duật Ngôn, muốn một ổ bánh mì.
Giang Duật Ngôn im lặng nhìn em vài giây, nói: "Ăn đi."
【 Ngài đã ràng buộc với hệ thống vạn người ngại! 】
【 Thế giới đang download......】
Giọng nói máy móc lạnh băng trực tiếp vang trong đầu, Ô Nhạc Trừng như bị bừng tỉnh mà mở mắt, lông mi run rẩy, ánh sáng rọi vào mắt làm em có chút không khoẻ mà nghiêng đầu.
Một chiếc khăn khô mềm mại ở trên đầu em, một bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc em, "Dọn đến bên đó rồi, con nhớ phải biểu hiện ngoan một chút."
"Những tên chó alpha đó thích nhất là bộ dáng này."
Tóc thiếu niên hơi xoăn, người nói chuyện xoa một sợi tóc trên đầu em, xoay người đi ra ngoài, một lát sau cầm một bộ đồ nhét vào tay Ô Nhạc Trừng, nói: "Thay đi."
Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu nhìn đối phương, tròng mắt màu nâu nhạt trong sáng lấp lánh, như một viên đá quý xinh đẹp, em chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vẫn còn hơi đỏ ửng vì vừa bước ra khỏi phòng tắm, trông có vẻ hơi ngốc nghếch.
Ô Tụng giơ tay chọc trán em một cái, thúc giục nói: "Ngẩn người làm gì, đi thay đi."
"Xe ta gọi sắp tới rồi."
Ô Nhạc Trừng còn có chút choáng váng, nghe vậy chậm rãi cầm một cái áo mặc vào.
Giọng nói máy móc lạnh băng lại vang lên trong đầu em.
【 Thế giới đã download xong, nhân vật đã đổi mới xong, hệ thống 9364 vì ngài phục vụ. 】
【 Nhân vật ký chủ cần đóng vai là pháo hôi vạn người ngại, nghiêm túc hoàn thành cốt truyện sẽ có thể thoát khỏi thế giới này. 】
Ô Nhạc Trừng là một nhóc quỷ đã chết rất nhiều năm, đã lâu lắm rồi em không dùng cơ thể con người để cảm nhận thế giới này, vậy nên cái gì em cũng tò mò.
Quần áo Ô Tụng lấy cho Ô Nhạc Trừng rất là đơn giản, đó là một chiếc áo không có tay với một chiếc quần đùi, nhưng áo có hơi rộng thùng thình, phần cổ áo lúc mặc vào có chút tuột xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mịn màng.
Kích cỡ của chiếc quần đùi cũng không phù hợp với em, hơi nâng chân lên một chút, ống quần có thể tuột tới bắp đùi.
Ô Tụng một bên nhìn chằm chằm em thay đồ, một bên lải nhải nói cái gì đó, giọng nói máy móc lạnh băng cũng không ngừng vang lên trong đầu Ô Nhạc Trừng.
【 Thông tin nhân vật đã gửi đến hộp thư, mong ký chủ nghiêm túc đọc kỹ. 】
Ô Nhạc Trừng cúi đầu nhìn quần dài đến đầu gối, em duỗi tay túm nó xuống dưới một chút.
Nhìn em như đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, 9364 dừng một chút, hỏi: 【 Ngài có đang nghe tôi nói gì không? 】
Đồng thời, Ô Tụng nói mãi cũng không nhận được câu trả lời nào, nhíu mày không kiên nhẫn mà nói: "Ô Nhạc Trừng, con có đang nghe ta nói gì không?". Truyện Thám Hiểm
Bị gọi tên, thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to, em mỉm cười với Ô Tụng đang không kiên nhẫn, má lúm đồng tiền làm em vừa ngọt ngào lại vừa đáng yêu, em đáp: "Con đang nghe ạ."
Em mới 18 tuổi, nét trẻ con vẫn chưa rút đi hết, nụ cười cực kì có sức cuốn hút làm Ô Tụng giật mình.
Những lời nói khó nghe hơn bị nuốt xuống, Ô Tụng giơ tay sờ tóc thiếu niên, thúc giục nói: "Vậy chuẩn bị nhanh đi."
Ô Nhạc Trừng đeo giày đi theo sau ông.
Em bắt đầu đáp lại giọng nói máy móc trong đầu, "Tớ cũng có nghe thấy cậu nói gì."
Giọng em rất ngoan, nghe rất mềm mại.
9364 nói: 【 Mong ký chủ tìm và đọc thông tin nhân vật. 】
Ô Nhạc Trừng ừm ừm trả lời, nhưng mãi đến lúc bọn họ ngồi lên xe, em mới nghe theo 9364 mà mở hộp thư ra, từng hàng chữ rậm rạp đập vào mắt em.
Ô Nhạc Trừng đọc rất nghiêm túc.
Em đã ràng buộc với hệ thống vạn người ngại, nhân vật phải đóng vai cũng chỉ là pháo hôi nhỏ bé, là công cụ người để thúc đẩy cốt truyện.
Dựa theo thông tin, thế giới này là một bộ sảng văn không cp, mà nhân vật của em là pháo hôi vạn người ngại làm ghê tởm nhóm vai chính.
Ba em khi còn trẻ là một chú "bướm xã hội" nổi tiếng trong giới quyền quý giàu có, mà đứa con hoang như em vừa sinh ra, những ánh mắt khinh thường, ghét bỏ, châm chọc đều tụ tập hết trên người em.
Suy đoán Ô Tụng lại muốn dùng em để thể hiện sự đáng thương như thế nào, lại ác ý mà suy đoán em là con của vị quyền quý nào để lại.
Tóm lại là nhân vật không được người ta thích.
Đặc biệt là nhóm vai chính của thế giới này, những cậu chủ alpha có xuất thân cao quý sẽ cực kì ghét em, sau này em còn phải bị bọn họ bắt nạt.
"Bọn họ sẽ bắt nạt tớ như thế nào?"
Ô Nhạc Trừng có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Sẽ đánh tớ sao?"
Sau khi em trở thành quỷ cũng bị rất nhiều quỷ lớn khác đuổi theo bắt nạt, nhưng bọn họ cũng không đánh em, chỉ đuổi em chạy khắp nơi, ngẫu nhiên còn cho em ăn hương khói rất ngon.
9364 im lặng, nói: 【 Bởi vì là pháo hôi vạn người ngại, cho nên cũng có thể là vậy. 】
Nó nói xong, lại nhanh chóng bổ sung,【 Nhưng nếu thật sự bị đánh, tôi sẽ che chắn cảm giác đau cho ngài. 】
Nhiệm vụ đóng vai pháo hôi vạn người ngại tuy rằng tương đối đơn giản, nhưng đãi ngộ cũng không tốt lắm, nó đột nhiên có hơi đau lòng thiếu niên xinh đẹp này.
Ánh nắng rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào đùi Ô Nhạc Trừng, làn da trắng tinh lộ ra gần như là trong suốt, em chống cằm, nhìn phong cảnh bên ngoài, tự mình lạc quan, "Có lẽ bọn họ sẽ không đánh tớ đâu."
"Có lẽ cậu không biết, tớ rất được người ta yêu thích."
Ô Tụng không còn trẻ nữa, năm kia bị bệnh một trận xong, cơ thể ông cũng ngày càng sa sút, ông giống như pháo hôi trong tiểu thuyết, trẻ tuổi thì thích tự mình xông pha, hiện tại không xông pha được nữa, lập tức chuyển ánh mắt nhìn Ô Nhạc Trừng.
Ông phí sức đi cầu mối tình đầu thời niên thiếu, mới thành công mà mang theo Ô Nhạc Trừng dọn vào ở trong khu người giàu.
Xe đưa đón khách chạy trên đường, từng chiếc siêu xe đi ngang qua nó, tốc độ quá nhanh kèm theo gió nóng thổi rối tung tóc Ô Nhạc Trừng và Ô Tụng.
Ô Nhạc Trừng tò mò nhìn xung quanh, cách đó không xa là một sân bóng rổ ngoài trời, các thiếu niên cao lớn mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ đen đang đấu với nhau, tiếng ồn ào khiến em cũng có thể nghe được một chút.
Ánh mắt Ô Tụng cũng dừng ở đó, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái, ông nhéo cằm Ô Nhạc Trừng ý bảo em nhìn sang bên kia, hạ giọng xuống rất thấp, "Nhìn thấy những người đó không?"
Ô Nhạc Trừng dạ một tiếng.
"Nhớ kỹ mặt của bọn họ, bọn họ đều là mục tiêu của con."
Ô Nhạc Trừng có chút mờ mịt.
Ô Tụng xoay mặt em qua, hai tay nâng mặt em, như là lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá em, ánh mắt không thèm che giấu mà biểu lộ sự vừa lòng, ông nói: "Con là một em bé xinh đẹp."
"Em bé xinh đẹp nên nuôi một đám chó săn alpha." Ô Tụng chỉ tay về bên kia, cười nói: "Mà bọn họ chính là mục tiêu thích hợp nhất."
Xe đột nhiên phanh gấp, tài xế ở ghế trước quay đầu, mặt vô cảm nói: "Đã tới rồi, mời quý khách xuống xe."
Sự chán ghét với Ô Tụng thể hiện rõ trên mặt tài xế.
Dạy một đứa bé câu dẫn alpha như thế nào, thật đúng là không còn chút liêm sỉ và đạo đức nào.
Ánh mắt của tài xế xẹt qua Ô Nhạc Trừng ngây thơ, nhìn vào căn nhà nhỏ màu trắng bên ven đường.
Thấp bé lại đơn sơ, lẻ loi ở trong góc hẻo lánh nhất, không có chút màu sắc nào, bị những căn biệt thự sang trọng xung quanh phụ trợ thành một căn nhà bỏ đi.
Giống hệt như hai người đó.
Con chuột xám xịt cố gắng chen vào thế giới ngăn nắp giàu có, sẽ chỉ làm người khác cảm thấy buồn cười.
Ô Tụng không thèm để ý tài xế đánh giá ông, ông và Ô Nhạc Trừng xuống xe, vẫn xưng hô mấy cậu chủ alpha là chó trước mặt tài xế, "Bé cố lên, tương lai có thể đùa bỡn mấy chú chó đó trong lòng bàn tay, ta sẽ tặng cho con một phần quà."
Ô Nhạc Trừng đi sau ông, hiếu kỳ nói: "Quà gì ạ?"
"Sau này con sẽ biết."
Vị trí của sân bóng rổ vừa vặn ở gần căn nhà màu trắng. Khu vực này đã sớm bỏ hoang, đột nhiên có xe dừng ở ven đường, hấp dẫn sự tò mò của mọi người.
"Cái quỷ gì vậy? Chỗ đó có người đến ở sao?"
"Đó không phải bãi rác hở?"
"Này nhá, chỗ đó là bãi rác, vậy chẳng phải chúng ta đang chơi bóng bên cạnh đống rác à?"
Có người thật sự tò mò, thăm dò nhìn sang bên đó một hồi lâu, đột nhiên á đù một tiếng, "Người đó không phải tên là cái gì Tụng chứ?"
Càng nhiều ánh mắt nhìn qua, mồm năm miệng mười mà thảo luận.
"Ô Tụng đúng không? Nghe nói lần trước ông ta chạy đến nhà họ Giang, có vẻ như chú Giang lại mềm lòng rồi."
"Có ý gì? Sao ông ta lại vào đây sống được chứ?"
"Bên cạnh ông ta có phải là chó con ông ta sinh không?"
"Là omega sao? Trông cũng nhỏ xinh đó chứ?"
"Nghe nói là một beta."
"Là một beta?" Người vừa nói chuyện rất kinh ngạc, "Vậy sao còn nói cậu ta là...chú Giang......"
Cậu ta nói, lén lút nhìn Giang Diêm đang dựa vào cây cột nghỉ ngơi, lời nói tới miệng đột nhiên nuốt vào lại.
Mấy tin đồn liên quan đến Ô Tụng đã sớm truyền khắp giới bọn họ.
Ông ta mang theo con trai nơi nơi nhận cha, nhận lại không ít chê cười, nhưng cuối cùng lại xét nghiệm ra đứa con trai này không có quan hệ huyết thống với Ô Tụng, rõ ràng là ông ta nhặt ở đâu đó để lừa tiền.
Nhưng lời đồn đã ngày càng lan xa, cũng không có người để ý chân tướng.
Rất nhiều quyền quý bị ông ta tìm tới tận cửa vô cớ bị dính một thân hôi tanh, trong đó nhà họ Giang chịu ảnh hưởng sâu nhất.
Giang Diêm cực kì căm ghét Ô Tụng và con trai ông ta, nếu có người nói mấy chuyện đó trước mặt anh, bị đánh một trận cũng coi như là nhẹ rồi.
Giang Diêm cúi đầu đùa nghịch đồng hồ trên cổ tay, trên khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, như là không nghe thấy bọn họ thảo luận.
Nhưng mọi người lại trở nên im lặng, chỉ là ánh mắt hay ngó qua căn nhà màu trắng kia.
Mặt đồng hồ lập loè ánh sáng, rõ ràng là mới mua, nhưng Giang Diêm lại vô cớ cảm thấy phiền chán, anh chậc một tiếng, tháo đồng hồ xuống, tùy tay vứt xuống dưới chân.
"Ném bóng rổ sang đây."
Người đứng gần đó nhất ném bóng rổ cho anh.
Giang Diêm đập bóng rổ xuống mặt đất vài cái, sau đó giơ tay lên, bóng rổ ở không trung vẽ ra một độ cong, bay về phía chiếc xe bên ven đường.
Phanh một tiếng, bóng rổ đập trúng đỉnh xe.
Ô Nhạc Trừng đang trốn ở sau xe nhìn trộm về phía bên này bị dọa sợ, nhanh chóng xoay người chạy trốn vào căn nhà màu trắng.
Mọi người đều thấy được bóng người bị dọa chạy kia, ngoài ý muốn, "chó con" nhìn qua rất thanh thuần sạch sẽ, chỉ là mặc đồ có hơi thiếu vải.
Cái quần đùi đó có hơi ngắn đúng không?
Nhưng nhìn chân cũng dài cũng trắng thật.
Giang Diêm ném trúng xe xong rồi rời đi, mấy người có quan hệ tốt với anh cũng rời đi theo, nhưng lại có rất nhiều người ngồi dưới đất ỡm ờ không chịu đi.
Bọn họ câu được câu không mà nói chuyện, ngẫu nhiên liếc qua căn nhà màu trắng một cái, cũng không biết là đang đợi cái gì.
Sở Lệ chơi ném rổ ở sân khác đi tới, khom lưng cầm một lọ nước uống mấy ngụm, mồ hôi chảy xuống cổ, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, tóc của anh rất ngắn, ngũ quan rắn rỏi mạnh mẽ, chiều cao 1m9 mấy làm anh nhìn qua rất không dễ chọc.
Bộ dáng ngây người của bọn họ quá rõ ràng, Sở Lệ liếc mắt một cái, hỏi: "Bọn mày đang làm gì vậy?"
Mặt đồng hồ trên sân lập loè ánh sáng mặt trời, Sở Lệ nhìn chiếc đồng hồ đó, nhận ra nó là của Giang Diêm, anh nhìn quanh bốn phía lại không thấy Giang Diêm đâu, thắc mắc hỏi: "Giang Diêm đâu rồi?"
"Anh Giang đi rồi ạ."
Người nói chuyện do dự, kể qua chuyện vừa mới xảy ra.
Nhà họ Sở cũng từng bị trộn lẫn trong gièm pha con hoang, nghe vậy trực tiếp cau mày, ánh mắt hung ác nhìn qua căn nhà màu trắng.
Chiếc xe dừng ở ven đường đã sớm không thấy đâu, căn nhà màu trắng cũ xưa rách nát, trước phòng đều là cỏ dại, trông không giống như là có người ở.
Sở Lệ lạnh lùng nói: "Bọn mày xác định bên trong đó có người?"
"Đương nhiên rồi ạ, anh Sở."
"Bọn em đều tận mắt nhìn thấy cậu ta chạy vào."
"Đúng vậy, lá gan rất nhỏ, nhưng chân lại rất trắng."
Có người cầm di động đi lên, thần thần bí bí mà nói: "Đây anh Sở, em có chụp ảnh nè."
Cậu ta vừa dứt lời, mọi người sửng sốt một chút rồi lập tức vây quanh cậu ta và Sở Lệ, có người cười mắng: "** má, có thứ tốt như vậy, mày còn không sớm chia sẻ với các anh em."
Ảnh chụp là chụp lén, ảnh có hơi mờ, nhưng lại ngoài ý muốn bắt đúng khoảnh khắc.
Thiếu niên xinh đẹp đang trốn sau xe nhìn lén, cả khuôn mặt đều lộ ra trong ảnh.
Mái tóc màu nâu hơi xoăn, đôi mắt hạnh to tròn, mặt nhỏ, da trắng, lộ ra sự sạch sẽ và ngây ngô của thiếu niên.
Màu rực rỡ duy nhất đến từ môi em, môi trái tim căng mọng, khóe môi hơi cong, trông vừa vô hại lại vừa ngoan ngoãn.
Có tiếng nuốt vang lên, Sở Lệ ngước mắt, đối diện với ánh mắt của người nọ, cậu ta mặt đỏ tai hồng mà giải thích: "Em...... Có hơi khát thôi ạ."
"** má, cậu ta còn đẹp hơn Ô Tụng nhiều."
"Thật sự là beta sao? Là omega thì tốt rồi."
"Tao còn đang định đánh cậu ta một trận để giúp anh Giang hết giận, như vậy thì xuống tay kiểu gì chứ?"
"Chó con ở đâu chứ, rõ ràng là bé cưng xinh đẹp thì có." Bọn họ lẩm nhẩm lầm nhầm, Sở Lệ đã thu hồi tầm mắt, xoay người đi lấy áo khoác.
Anh cũng không ngờ chó con bên cạnh Ô Tụng lại là cái dạng này.
Anh khoác áo khoác qua vai, trước lúc rời khỏi sân bóng lại ma xui quỷ khiến mà quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà màu trắng. Nhưng anh lại nhanh chóng xoay đầu về, đen mặt rời đi.
Ô Nhạc Trừng chống cằm ngồi trước cửa sổ, nhìn về phía sân bóng, thấy Sở Lệ đột nhiên quay đầu, cho dù biết nhìn từ bên ngoài không thể thấy được em, em cũng sợ tới mức co người trốn sau rèm.
"Đúng là bọn họ rất ghét tớ."
Ô Nhạc Trừng muốn chờ những người này rời đi để em có thể ra ngoài, em lén nhìn ra sân, nhưng những người đó vẫn ngồi trên sân bóng không chịu đi, nhìn như là đang chờ em.
9364 nói: 【 Bọn họ căm ghét chính là nhân vật ngài đóng vai, không phải ngài. 】
Căn nhà màu trắng này hàng năm không có người ở, đồ dùng trong nhà cũ nát không nói, lại còn thoang thoảng mùi mốc.
Ô Tụng đi vào dạo qua một vòng rồi xách vali hành lý rời đi, để lại Ô Nhạc Trừng ở nơi này.
Mạch điện trong căn nhà vẫn chưa được lắp, trong đây tối sớm hơn bên ngoài.
Ô Nhạc Trừng ngồi bên cửa sổ chờ đến khi ánh trăng lên, trên sân bóng vẫn còn hai ba người ngồi đó không rời đi. Em rất đói bụng, lại không dám đi ra ngoài, đành phải kéo chăn ra rồi chui vào.
Cũng may phòng ngủ đã được dọn qua, chăn cũng là sạch sẽ.
"Cái chăn này......" Ô Nhạc Trừng dùng mặt cọ cọ lông chăn xù xù, trong giọng lộ ra một tia thỏa mãn, "Thật thoải mái."
Sau khi em biến thành quỷ, cả ngày chỉ có bay lơ lửng, hoặc không thì là làm tổ trong một góc âm u nào đó.
Vẫn là làm người tốt hơn.
Em hỏi 9364, "Nếu đạt được đủ tích phân, tớ thật sự có thể đổi một cơ thể con người sao?"
9364 nói: 【 có thể. 】
【 Cơ thể sẽ được chế tạo dựa theo số liệu của ngài. 】
Ô Nhạc Trừng vùi mặt vào trong chăn, giọng nhỏ dần, "Vậy tớ phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mới được."
9364 nói: 【 Còn ba tháng trước khi cốt truyện bắt đầu, trong quãng thời gian đó ngài có thể tìm hiểu thế giới này. 】
Ô Nhạc Trừng hàm hồ ừ một tiếng.
Em đã đói đến mức bụng reo vang, nhưng ý thức em đã có chút mơ hồ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, em nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau em là bị Ô Tụng gọi dậy.
Ô Nhạc Trừng mơ hồ bị ông đẩy vào phòng tắm, tắm rửa xong lại bị ấn trên sô pha sấy tóc.
Ô Tụng giống như đang chạy đua với thời gian, vừa sấy tóc cho em vừa dặn dò: "Tí nữa sẽ có người đến đón con, con phải ngoan ngoãn đi với người đó."
Ô Nhạc Trừng thắc mắc hỏi: "Đi làm gì ạ?"
"Làm người mẫu cho Giang Duật Ngôn."
Ô Nhạc Trừng hỏi 9364 trong đầu, "Giang Duật Ngôn là ai vậy?"
【 Là một trong những vai chính của thế giới này, gia chủ tiếp theo của nhà họ Giang. 】
【 Gia chủ hiện tại của nhà họ Giang đã từng là người yêu của Ô Tụng, hiện tại vẫn còn liên lạc. Gia chủ hiện tại là chú của Giang Duật Ngôn, bởi vì mối quan hệ giữa Ô Tụng và chú của anh ta, nhà họ Giang vẫn luôn ở trung tâm của lời gièm pha, cho nên anh ta cực kì căm ghét Ô Tụng, cũng theo đó mà căm ghét ngài. 】
Ô Nhạc Trừng nghiêm túc hỏi: "Vậy làm người mẫu là nhiệm vụ tớ phải hoàn thành sao?"
【 không phải. 】 9364 dừng một chút, lại bổ sung thêm: 【 Yên tâm đi, Giang Duật Ngôn có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, có lẽ anh ta sẽ không để ngài vào nhà. 】
Ô Nhạc Trừng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngày đầu tiên đã bị đánh, em còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu.
Ô Tụng dặn dò xong rồi vội vàng rời đi, Ô Nhạc Trừng ngồi trên sô pha đợi một chút, quả nhiên là có người tới đón em.
Là một chị gái trẻ tuổi, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc.
Ô Nhạc Trừng đi sau cô bước vào nhà họ Giang, lại đi theo cô lên cầu thang, dẫm lên chiếc thảm mềm mại dưới chân, em do dự, nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, chị có thể cho em ăn một cái bánh mì được không ạ?"
Bụng em rất đói.
Hầu gái nghiêng đầu nhìn em một cái, lại nhanh chóng dời đi tầm mắt.
Cô dừng trước một căn phòng, nhỏ giọng nhanh chóng nói: "Tới phòng tranh của cậu chủ rồi."
Cô nói xong, xoay người rời đi.
Cánh cửa của phòng tranh rất rộng, Ô Nhạc Trừng cẩn thận thăm dò nhìn vào trong. Trong phòng tranh trống rỗng, một người đàn ông cao gầy đứng bên cửa sổ, trước người anh là một giá vẽ, anh lại nghiêng đầu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời sáng sớm cũng không nóng cháy, lộ ra sự lạnh lẽo nhè nhẹ, giống hệt như người đàn ông này.
Tuấn tú nhưng lại rất lạnh nhạt.
Ô Nhạc Trừng nhớ kỹ những gì 9364 nói, biết tính cách của người này không tốt, lại còn có bệnh sạch sẽ, em không đi vào, chỉ đứng ở cửa nhỏ giọng nói: "Em tới rồi ạ."
Người bên trong không có phản ứng nào.
Ô Nhạc Trừng nghĩ nghĩ, để lộ toàn bộ cơ thể ra khỏi cửa.
Dù sao cũng là làm người mẫu, em chỉ đứng ở cửa, người ở bên trong cũng có thể nhìn thấy em.
Lại một bóng người khác đi tới từ phía hành lang, là cô hầu gái vừa rồi, trong tay còn bưng một cái khay.
Lúc cô đi ngang qua Ô Nhạc Trừng, cố ý chậm bước chân lại.
Ô Nhạc Trừng nhìn cô, thấy trên khay là những ổ bánh mì, ánh mắt em sáng lên, nở một nụ cười với hầu gái, "Chị ơi, có thể cho em ăn một cái được không ạ?"
Hầu gái bị nụ cười của em làm cho ngây người một chút, ánh mắt cô nhìn về phía phòng tranh.
Ô Nhạc Trừng rất đói bụng, em liếm môi, đôi tay đỡ khung cửa, nhỏ giọng dò hỏi người đàn ông ở bên trong, "Anh ơi, em đói bụng lắm, có thể ăn một cái bánh mì không ạ?"
Trái tim cô hầu gái hơi rung lên.
Giang Duật Ngôn vẫn không có phản ứng, Ô Nhạc Trừng lại gọi vài tiếng anh ơi, anh mới chuyển ánh mắt nhìn sang bên này, chỉ là ánh mắt rất lạnh lẽo.
Hầu gái co rúm lại một chút, cúi thấp đầu xuống.
Ô Nhạc Trừng đối diện với khuôn mặt lạnh lẽo của đối phương, em cũng không sợ hãi, chỉ là nụ cười trên mặt em không còn xán lạn như vừa rồi nữa, má lúm đồng tiền vẫn còn, giọng em mềm mại rất đáng thương, "Anh ơi, tối qua em không ăn cơm, thật sự rất đói bụng."
Thiếu niên mặc một bộ đồng phục học sinh, bị ba em dẫn đến đây quyến rũ một alpha trưởng thành.
Rõ ràng là cơ thể còn chưa phát triển hết, ánh mắt cũng sạch sẽ sáng trong như chưa từng bị ô nhiễm. Nét thanh thuần cực đoan này có thể gợi lên sự tàn ác muốn xâm chiếm trong xương cốt alpha nhất.
Nhưng thiếu niên lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.
Em chỉ cực kì đáng thương mà nhìn Giang Duật Ngôn, muốn một ổ bánh mì.
Giang Duật Ngôn im lặng nhìn em vài giây, nói: "Ăn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro