Toàn Bộ Tây Du Đều Luống Cuống, Đồ Đệ Của Ta Đều Thành Thánh (Dịch)
Vô Đề
2024-12-22 23:51:01
Ôi! Lại một ngày ế ẩm, ngày nào cũng thế này đến bao giờ mới được yên thân!
Tô Huyền ngồi chán nản trước quầy, nhìn cửa hàng trang trí cũ kỹ, đơn sơ cùng những cây cổ thụ um tùm, cao chót vót bên ngoài, vẻ mặt đầy u ám.
Hắn đến từ Lam tinh, xuyên việt đến đây đã được vài ngày, thức tỉnh một cái hệ thống vớ vẩn, cho hắn mở một tiệm sách trong rừng sâu núi thẳm này, bắt hắn bán tiểu thuyết.
Hệ thống của người khác đều bá đạo ngút trời, sao hắn lại vớ phải cái hệ thống này.
Mấy ngày rồi, hắn đến bóng người còn chưa thấy, bán cho ma à!
Ôi! Nhân sinh tịch mịch như tuyết!
Đúng lúc Tô Huyền cảm thán nhân sinh vô vọng, một bóng người xuất hiện trước cửa tiệm, Tô Huyền tự nhiên cũng phát hiện, lập tức ngồi thẳng dậy, kích động.
Vị khách đầu tiên của hắn đã đến!
Nhưng nhìn thấy dung mạo người đến, hắn sững sờ.
Đây là thứ gì?
Chỉ thấy một thứ tóc xanh trên đầu, mặt xanh nanh dài, không giống người cũng chẳng giống ma đang dáo dác đánh giá tiệm nhỏ của hắn.
Cái gì vậy?
Cosplay à?
Tô Huyền cô đơn quá lâu, ngẩn ra một chút, không nghĩ nhiều, nhanh chóng bước tới, nhiệt tình chào hỏi:
"Vào vào vào, khách quan, mời vào, cửa hàng mới khai trương, ngươi là vị khách đầu tiên của ta, hôm nay toàn bộ giảm giá 50%."
"Ồ! Huynh đệ, trang bị của ngươi được đấy, thật mẹ nó chân thật, ngươi xem cái răng nanh này, còn cả mái tóc. Phụt, xin lỗi huynh đệ, ngươi cos nhân vật nào vậy, sao lại để tóc xanh?"
Tô Huyền cười thành tiếng, phát ra âm thanh “ku ku ku”.
Yêu quái ngây người, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nhân loại trước mắt, hai mắt sáng rực nhìn hắn, cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Rốt cuộc ai mới là yêu quái?
Hắn vốn là một tiểu yêu bình thường ở Sư Đà Lĩnh, bụng đói muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn, nhưng không ngờ lại gặp một nhân loại kỳ quặc như vậy ở đây, không những không sợ hắn, mà còn sờ mó hắn.
Ta là yêu quái không cần mặt mũi à?
Ta xem ngươi là chưa bị đánh bao giờ phải không?
Lục Mao Quái có chút tức giận, há cái miệng đầy máu, định cắn đứt bàn tay trước mặt, ai ngờ, nhân loại trước mắt lại túm lấy cánh tay hắn, trực tiếp lôi hắn vào trong tiệm.
"Nào! Tiệm ta mới khai trương, tuy đồ không nhiều, nhưng đều là hàng tinh phẩm."
Tô Huyền mặt không đỏ tim không đập, lấy ra cuốn sách duy nhất trong tiệm 《Dương Tiên》, trực tiếp nhét vào trong tay Lục Mao Quái.
"Tuyệt đối bản chính, hàng đẹp giá rẻ, ngươi là khách đầu tiên, ta giảm giá cho ngươi 50%, chỉ cần năm lượng bạc, thế nào, rất hời phải không?"
"Nhân loại! Ta là yêu quái, ngươi không sợ ta?"
Lục Mao Quái cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt đầy giận dữ, hắn là lần đầu tiên gặp phải loại nhân loại không sợ chết này, nhân loại bình thường nào gặp hắn chẳng sợ đến són ra quần, đây thì hay, lại còn buôn bán với hắn.
Có thể tôn trọng ta một chút không?
"Phải phải phải, yêu quái mà, ta hiểu, của bộ phim nào?"
Tô Huyền liên tục gật đầu, ra vẻ ngươi nói gì cũng đúng.
Hắn đã như vậy rồi, tại sao không chiều theo hắn chứ?
Đây là khách hàng đầu tiên của hắn, nhất định phải phục vụ tốt, nói gì cũng được, dù sao ngươi nói đúng, tuyệt đối không phản bác.
"Nào, ta giới thiệu cho ngươi bộ tiểu thuyết này."
Tô Huyền rất trân trọng vị khách đầu tiên, mở sách ra bắt đầu nghiêm túc giới thiệu, nhiệt tình vô cùng.
Nhìn cái đầu gần trong gang tấc, Lục Mao Quái nghĩ nghĩ há cái miệng lớn định cắn xuống một cái, chuyện kỳ lạ đã xảy ra, cái miệng lớn hắn há ra, thế nào cũng không khép lại được, như bị một lực lượng vô hình ngăn cản.
Cái đệt!
Chuyện gì vậy?
Miệng ta sao không nghe lời?
Lục Mao Quái kinh ngạc, dù hắn có dùng sức thế nào, cũng không thể cắn xuống đầu của nhân loại trước mặt.
"Thế nào? Rất hay phải không?"
Miệng của Lục Mao Quái lại bắt đầu nghe lời, mấp máy vài cái, phát hiện đóng mở tự nhiên.
Vừa rồi là chuyện gì vậy?
Chuột rút à?
Lục Mao Quái cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng. Cũng không nghĩ nhiều, vận chuyển đan điền chi hỏa, định nướng nhân loại trước mặt, ai ngờ lửa vừa đến miệng, lại ợ ra một cái, hóa thành một làn khói xanh.
Cái này...
Lục Mao Quái ngây người, lập tức có một loại cảm giác rợn tóc gáy.
Không đúng, quá không đúng!
Nơi này có vấn đề!
Nhất định có vấn đề!
Nghĩ đến đây, Lục Mao Quái mồ hôi lạnh đầm đìa, toàn thân run rẩy, hắn muốn đi, nhưng cảm thấy chân tay không nghe lời.
"Thế nào khách quan, tiểu thuyết rất hay phải không? Đồng giá cho mọi lứa tuổi, ngươi là khách hàng đầu tiên của ta, chỉ cần ba lượng bạc ngươi có thể mang nó về nhà."
Tô Huyền nhiệt tình nói.
Dù sao cũng phải bán được đã, cùng lắm thì tích góp chút tiền, chạy đến xó núi nào đó sống qua ngày còn lại vậy.
Lục Mao Quái ngây ngốc nhìn cuốn sách trong tay, vẻ mặt ngơ ngác.
Người này thật sự chỉ muốn bán tiểu thuyết cho hắn?
Không thể nào!
"Vẫn thấy đắt?" Tô Huyền cau mày, trong lòng có chút giằng xé, đang nghĩ có nên giảm giá thêm chút nữa không.
Nhưng vẻ mặt này rơi vào mắt Lục Mao Quái lập tức biến chất.
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ là vì mình chọc giận hắn, người này đang do dự có nên giết hắn hay không?
"Mua! Ta mua!"
Tô Huyền ngồi chán nản trước quầy, nhìn cửa hàng trang trí cũ kỹ, đơn sơ cùng những cây cổ thụ um tùm, cao chót vót bên ngoài, vẻ mặt đầy u ám.
Hắn đến từ Lam tinh, xuyên việt đến đây đã được vài ngày, thức tỉnh một cái hệ thống vớ vẩn, cho hắn mở một tiệm sách trong rừng sâu núi thẳm này, bắt hắn bán tiểu thuyết.
Hệ thống của người khác đều bá đạo ngút trời, sao hắn lại vớ phải cái hệ thống này.
Mấy ngày rồi, hắn đến bóng người còn chưa thấy, bán cho ma à!
Ôi! Nhân sinh tịch mịch như tuyết!
Đúng lúc Tô Huyền cảm thán nhân sinh vô vọng, một bóng người xuất hiện trước cửa tiệm, Tô Huyền tự nhiên cũng phát hiện, lập tức ngồi thẳng dậy, kích động.
Vị khách đầu tiên của hắn đã đến!
Nhưng nhìn thấy dung mạo người đến, hắn sững sờ.
Đây là thứ gì?
Chỉ thấy một thứ tóc xanh trên đầu, mặt xanh nanh dài, không giống người cũng chẳng giống ma đang dáo dác đánh giá tiệm nhỏ của hắn.
Cái gì vậy?
Cosplay à?
Tô Huyền cô đơn quá lâu, ngẩn ra một chút, không nghĩ nhiều, nhanh chóng bước tới, nhiệt tình chào hỏi:
"Vào vào vào, khách quan, mời vào, cửa hàng mới khai trương, ngươi là vị khách đầu tiên của ta, hôm nay toàn bộ giảm giá 50%."
"Ồ! Huynh đệ, trang bị của ngươi được đấy, thật mẹ nó chân thật, ngươi xem cái răng nanh này, còn cả mái tóc. Phụt, xin lỗi huynh đệ, ngươi cos nhân vật nào vậy, sao lại để tóc xanh?"
Tô Huyền cười thành tiếng, phát ra âm thanh “ku ku ku”.
Yêu quái ngây người, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nhân loại trước mắt, hai mắt sáng rực nhìn hắn, cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Rốt cuộc ai mới là yêu quái?
Hắn vốn là một tiểu yêu bình thường ở Sư Đà Lĩnh, bụng đói muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn, nhưng không ngờ lại gặp một nhân loại kỳ quặc như vậy ở đây, không những không sợ hắn, mà còn sờ mó hắn.
Ta là yêu quái không cần mặt mũi à?
Ta xem ngươi là chưa bị đánh bao giờ phải không?
Lục Mao Quái có chút tức giận, há cái miệng đầy máu, định cắn đứt bàn tay trước mặt, ai ngờ, nhân loại trước mắt lại túm lấy cánh tay hắn, trực tiếp lôi hắn vào trong tiệm.
"Nào! Tiệm ta mới khai trương, tuy đồ không nhiều, nhưng đều là hàng tinh phẩm."
Tô Huyền mặt không đỏ tim không đập, lấy ra cuốn sách duy nhất trong tiệm 《Dương Tiên》, trực tiếp nhét vào trong tay Lục Mao Quái.
"Tuyệt đối bản chính, hàng đẹp giá rẻ, ngươi là khách đầu tiên, ta giảm giá cho ngươi 50%, chỉ cần năm lượng bạc, thế nào, rất hời phải không?"
"Nhân loại! Ta là yêu quái, ngươi không sợ ta?"
Lục Mao Quái cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt đầy giận dữ, hắn là lần đầu tiên gặp phải loại nhân loại không sợ chết này, nhân loại bình thường nào gặp hắn chẳng sợ đến són ra quần, đây thì hay, lại còn buôn bán với hắn.
Có thể tôn trọng ta một chút không?
"Phải phải phải, yêu quái mà, ta hiểu, của bộ phim nào?"
Tô Huyền liên tục gật đầu, ra vẻ ngươi nói gì cũng đúng.
Hắn đã như vậy rồi, tại sao không chiều theo hắn chứ?
Đây là khách hàng đầu tiên của hắn, nhất định phải phục vụ tốt, nói gì cũng được, dù sao ngươi nói đúng, tuyệt đối không phản bác.
"Nào, ta giới thiệu cho ngươi bộ tiểu thuyết này."
Tô Huyền rất trân trọng vị khách đầu tiên, mở sách ra bắt đầu nghiêm túc giới thiệu, nhiệt tình vô cùng.
Nhìn cái đầu gần trong gang tấc, Lục Mao Quái nghĩ nghĩ há cái miệng lớn định cắn xuống một cái, chuyện kỳ lạ đã xảy ra, cái miệng lớn hắn há ra, thế nào cũng không khép lại được, như bị một lực lượng vô hình ngăn cản.
Cái đệt!
Chuyện gì vậy?
Miệng ta sao không nghe lời?
Lục Mao Quái kinh ngạc, dù hắn có dùng sức thế nào, cũng không thể cắn xuống đầu của nhân loại trước mặt.
"Thế nào? Rất hay phải không?"
Miệng của Lục Mao Quái lại bắt đầu nghe lời, mấp máy vài cái, phát hiện đóng mở tự nhiên.
Vừa rồi là chuyện gì vậy?
Chuột rút à?
Lục Mao Quái cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng. Cũng không nghĩ nhiều, vận chuyển đan điền chi hỏa, định nướng nhân loại trước mặt, ai ngờ lửa vừa đến miệng, lại ợ ra một cái, hóa thành một làn khói xanh.
Cái này...
Lục Mao Quái ngây người, lập tức có một loại cảm giác rợn tóc gáy.
Không đúng, quá không đúng!
Nơi này có vấn đề!
Nhất định có vấn đề!
Nghĩ đến đây, Lục Mao Quái mồ hôi lạnh đầm đìa, toàn thân run rẩy, hắn muốn đi, nhưng cảm thấy chân tay không nghe lời.
"Thế nào khách quan, tiểu thuyết rất hay phải không? Đồng giá cho mọi lứa tuổi, ngươi là khách hàng đầu tiên của ta, chỉ cần ba lượng bạc ngươi có thể mang nó về nhà."
Tô Huyền nhiệt tình nói.
Dù sao cũng phải bán được đã, cùng lắm thì tích góp chút tiền, chạy đến xó núi nào đó sống qua ngày còn lại vậy.
Lục Mao Quái ngây ngốc nhìn cuốn sách trong tay, vẻ mặt ngơ ngác.
Người này thật sự chỉ muốn bán tiểu thuyết cho hắn?
Không thể nào!
"Vẫn thấy đắt?" Tô Huyền cau mày, trong lòng có chút giằng xé, đang nghĩ có nên giảm giá thêm chút nữa không.
Nhưng vẻ mặt này rơi vào mắt Lục Mao Quái lập tức biến chất.
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ là vì mình chọc giận hắn, người này đang do dự có nên giết hắn hay không?
"Mua! Ta mua!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro