Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Ca Đàn Tân Nhân...
Ngã Tối Bạch
2024-10-06 01:11:25
"Thì ra cậu đang ở đây."
Bên tai Lâm Uyên vang lên giọng nói, ngay sau đó, một gương mặt anh tuấn trắng nõn chặn lại tinh không trước mắt.
"Giản Dịch."
Lâm Uyên theo bản năng hô lên tên đối phương.
Cái vị nam sinh vóc người thon dài, dáng vẻ anh tuấn này là đồng học tiểu học kiêm đồng học trung học kiêm bạn học chung đại học với Lâm Uyên ——
Là chân chính đồng đảng.
Mà bây giờ, vị đồng đảng này đã đưa tay đem Lâm Uyên kéo lên từ dưới đất.
Ngay sau đó, Lâm Uyên cảm giác trên vai trầm xuống, một tấm áo khoác của nữ đã khoác ở trên người hắn.
Hắn quay đầu, thấy một gương mặt vui tươi xinh đẹp. Đây là một cô nữ sinh, tóc dài khoác trên vai, có thêm chút trang điểm, đúng là quốc sắc thiên hương.
"Hạ Phồn."
Cũng không kìm được lòng như khi thấy Giản Dịch, Lâm Uyên hô lên tên đối phương.
Nữ sinh Hạ Phồn giống như Giản Dịch, là đồng học tiểu học kiêm đồng học trung học kiêm bạn học chung đại học với Lâm Uyên ——
Lại một cái đồng đảng.
"Buổi tối có gió, nhớ mang thêm áo khoác mới được ra khỏi cửa."
Hạ Phồn dặn dò Lâm Uyên. Cô và Giản Dịch, cùng với những người chạy bộ trên thao trường chỉ mặc áo ngắn tay mùa hè.
"Được." - Lâm Uyên thoải mái đáp.
Kết quả mới một câu nói, Giản Dịch cùng Hạ Phồn liền không hẹn mà đều ngó chừng hắn, ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc.
"Tại sao tớ cảm thấy cậu sai sai chỗ nào ấy?"
Người nói là Giản Dịch.
Mặc dù Hạ Phồn không nói gì, nhưng biểu tình của cô đã nói rõ, cô cũng có cái nhìn giống với Giản Dịch.
"Bởi vì tớ đã không hoàn toàn là Lâm Uyên rồi."
Lâm Uyên cười nói, cảm giác cách nói của mình vẫn tương đối khách quan, vì hắn có một nửa thuộc về nguyên chủ ——
Ít nhất hỉ nộ ái ố của hắn, thân thể lông da của hắn vẫn thuộc về nguyên chủ.
"Cậu bị quỷ quái ám vào người sao?"
Giản Dịch cười to, ngược lại không nghi ngờ gì.
Biểu tình của Hạ Phồn cũng không khỏi bình thường trở lại.
Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy hắn liền có thể yên tâm thoải mái không giải thích nữa.
Từ nhỏ Hạ Phồn, Giản Dịch và Lâm Uyên đã cùng nhau lớn lên, cho nên biết tường tận gốc biết rễ đối với tình huống của Lâm Uyên.
Cũng vì vậy, hai người từ nhỏ đã một mực chiếu cố người bạn Lâm Uyên có thân thể không phải cực kỳ tốt này.
Từ trong tình cảm đến nói, Lâm Uyên không nghĩ sẽ lừa dối hai người. Nhưng lại không thể không tiến hành truyền đạt một cách thích hợp.
"Lâm tiên sinh, tớ khách quan nói một câu." - Giản Dịch nghiêm túc nói: "Cái gọi là【 Tiểu Thuyết Gia 】, Chính là một trong 10 nghề được yêu thích nhất mà người trẻ tuổi Lam Tinh bầu ra trên internet. Số người coi đây là mục tiêu để cố gắng nhiều không thể đếm xuể. Cậu chỉ dựa vào yêu thích nhất thời liền muốn bộc lộ tài năng ở cái nghề này thì thật sự hơi khó khăn một chút. Cho nên, cậu không cần phải nằm trên sân cỏ, hít gió lạnh hoài nghi nhân sinh như vậy."
"Tiểu Thuyết Gia."
Ánh mắt của Lâm Uyên có chút chớp động.
Giản Dịch nhắc tới tiểu thuyết gia là có nguyên nhân.
Bởi vì trước đây không lâu, nguyên chủ nảy sinh ý nghĩ liên quan tới viết tiểu thuyết, hơn nữa còn biến thành hành động. Đem bản thảo 10 vạn chữ tham gia một cái hoạt động viết bài trên Internet, định lấy thân phận【 Tiểu Thuyết Gia 】để xuất đạo.
Loại hoạt động viết bài này rất náo nhiệt.
Bởi vì một khi【 Tiểu Thuyết Gia 】xuất đạo thành công, không chỉ có tác phẩm của người đoạt giải sẽ giành được cơ hội xuất bản trân quý, mà nếu như lượng tiêu thụ của tác phẩm đạt tới tiêu chuẩn nhất định, thì còn có thể tiến hành làm ra phim hoạt hình, thậm chí còn làm ra phim điện ảnh, hoặc là làm ra trò chơi.
Đây là mục tiêu mà vô số Tiểu Thuyết Gia phấn đấu, là sự tình khiến mọi người thực sự tha thiết ước mơ!
Trọng yếu nhất là nó phi thường kiếm ra tiền!
Nhưng rất đáng tiếc.
Chính là bởi vì loại hoạt động này vô cùng hấp dẫn, mà thiên phú sáng tác tiểu thuyết của nguyên chủ lại không tốt. Cho nên tại vòng khảo thí thứ nhất, tác phẩm dự thi của nguyên chủ liền bị đào thải.
Vì vậy mà Giản Dịch nghĩ rằng, do không thông qua hoạt động viết bài nên Lâm Uyên mới một mình đi tới thao trường hứng một cơn gió lạnh.
Nhưng mà, vô luận Lâm Uyên hay chính là nguyên chủ, thực ra cũng không thèm để ý kết quả của cái tràng diện hoạt động viết bài này.
Nguyên chủ chọn tự sát không có một xu quan hệ với sự thất bại trong hoạt động viết bài. Dù sao hắn tham gia hoạt động viết bài chỉ là một loại chơi đùa mà thôi.
Vạn nhất kiếm ra tiền thì sao?
Hắn ta ôm loại tâm lý này để đi làm chuyện như vậy.
Nguyên chủ là một người mà không thời khắc nào không nghĩ đến việc tốt nghiệp sớm một chút để đi kiếm tiền.
hắn luôn luôn ôm một loại áy náy trong lòng đối với người nhà mà cố gắng phấn đấu.
hắn cảm thấy chị gái, em gái, còn có mẹ đã hy sinh cho hắn quá nhiều rồi, cho nên hắn muốn làm hết mình để có thể bồi thường cho mọi người.
Làm ca sĩ không chỉ là làm vì giấc mộng.
Mà là bởi vì cái nghề này có thể kiếm rất nhiều tiền!
Ngàn vạn đừng nói tới cái lời như kiểu "Không để tiền bạc làm ô uế giấc mơ”
Với nguyên chủ mà nói, nếu như mộng mơ ô nhục có thể kiếm được tiền, thì hắn rất hi vọng kim tiền mau mau đến làm ô uế giấc mơ của mình trăm ngàn lần.
Như vậy hắn liền có thể mua cho em gái một bộ áo váy xinh đẹp.
Giải phóng cuộc đời cho chị gái.
Để cho mẹ không phải làm việc khổ cực như vậy nữa.
"Đừng nghe lời Giản Dịch."
Hạ Phồn cũng cho là Lâm Uyên đang vì sự tình thất bại trong hoạt động viết bài mà ảo não.
Tuy nhiên cô không có khuyên Lâm Uyên buông tha, mà là khích lệ hắn tiếp tục giữ vững: "Thực ra có rất nhiều cái tương tự như hoạt động viết bài, tỷ như tháng sau, nhà xuất bản hàng đầu Lam Tinh【 Ngân Lam Thư Khố 】sẽ tổ chức hoạt động viết bài 'Siêu Tân Tinh', đến thời điểm đó cậu có thể tham gia thử một chút."
"Thôi xin, Hạ Phồn"
Giản Dịch nâng trán nói: "Ngay cả một cái hoạt động viết lách hạng ruồi mà Lâm Uyên cũng không thông qua được, vậy mà cậu dám để cho cậu ta đi khiêu chiến【 Siêu Tân Tinh 】sao?"
"Quan trọng ở tham dự chứ sao."
Hạ Phồn chột dạ nói, thực ra cô cũng không hi vọng vào thành công của Lâm Uyên, cô chỉ là đơn thuần hi vọng Lâm Uyên có thể tìm cho mình chút chuyện làm.
Từ khi cuống họng xảy ra vấn đề, sau đó chuyển tới hệ Soạn nhạc, tâm tính của Lâm Uyên hoàn toàn không phải rất tốt. Đó là lý do tại sao chỉ trả lời một câu thoải mái nhẹ nhàng, cả hai con sâu trong bụng này đều nghi ngờ nhìn hắn.
.
Bên tai Lâm Uyên vang lên giọng nói, ngay sau đó, một gương mặt anh tuấn trắng nõn chặn lại tinh không trước mắt.
"Giản Dịch."
Lâm Uyên theo bản năng hô lên tên đối phương.
Cái vị nam sinh vóc người thon dài, dáng vẻ anh tuấn này là đồng học tiểu học kiêm đồng học trung học kiêm bạn học chung đại học với Lâm Uyên ——
Là chân chính đồng đảng.
Mà bây giờ, vị đồng đảng này đã đưa tay đem Lâm Uyên kéo lên từ dưới đất.
Ngay sau đó, Lâm Uyên cảm giác trên vai trầm xuống, một tấm áo khoác của nữ đã khoác ở trên người hắn.
Hắn quay đầu, thấy một gương mặt vui tươi xinh đẹp. Đây là một cô nữ sinh, tóc dài khoác trên vai, có thêm chút trang điểm, đúng là quốc sắc thiên hương.
"Hạ Phồn."
Cũng không kìm được lòng như khi thấy Giản Dịch, Lâm Uyên hô lên tên đối phương.
Nữ sinh Hạ Phồn giống như Giản Dịch, là đồng học tiểu học kiêm đồng học trung học kiêm bạn học chung đại học với Lâm Uyên ——
Lại một cái đồng đảng.
"Buổi tối có gió, nhớ mang thêm áo khoác mới được ra khỏi cửa."
Hạ Phồn dặn dò Lâm Uyên. Cô và Giản Dịch, cùng với những người chạy bộ trên thao trường chỉ mặc áo ngắn tay mùa hè.
"Được." - Lâm Uyên thoải mái đáp.
Kết quả mới một câu nói, Giản Dịch cùng Hạ Phồn liền không hẹn mà đều ngó chừng hắn, ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc.
"Tại sao tớ cảm thấy cậu sai sai chỗ nào ấy?"
Người nói là Giản Dịch.
Mặc dù Hạ Phồn không nói gì, nhưng biểu tình của cô đã nói rõ, cô cũng có cái nhìn giống với Giản Dịch.
"Bởi vì tớ đã không hoàn toàn là Lâm Uyên rồi."
Lâm Uyên cười nói, cảm giác cách nói của mình vẫn tương đối khách quan, vì hắn có một nửa thuộc về nguyên chủ ——
Ít nhất hỉ nộ ái ố của hắn, thân thể lông da của hắn vẫn thuộc về nguyên chủ.
"Cậu bị quỷ quái ám vào người sao?"
Giản Dịch cười to, ngược lại không nghi ngờ gì.
Biểu tình của Hạ Phồn cũng không khỏi bình thường trở lại.
Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy hắn liền có thể yên tâm thoải mái không giải thích nữa.
Từ nhỏ Hạ Phồn, Giản Dịch và Lâm Uyên đã cùng nhau lớn lên, cho nên biết tường tận gốc biết rễ đối với tình huống của Lâm Uyên.
Cũng vì vậy, hai người từ nhỏ đã một mực chiếu cố người bạn Lâm Uyên có thân thể không phải cực kỳ tốt này.
Từ trong tình cảm đến nói, Lâm Uyên không nghĩ sẽ lừa dối hai người. Nhưng lại không thể không tiến hành truyền đạt một cách thích hợp.
"Lâm tiên sinh, tớ khách quan nói một câu." - Giản Dịch nghiêm túc nói: "Cái gọi là【 Tiểu Thuyết Gia 】, Chính là một trong 10 nghề được yêu thích nhất mà người trẻ tuổi Lam Tinh bầu ra trên internet. Số người coi đây là mục tiêu để cố gắng nhiều không thể đếm xuể. Cậu chỉ dựa vào yêu thích nhất thời liền muốn bộc lộ tài năng ở cái nghề này thì thật sự hơi khó khăn một chút. Cho nên, cậu không cần phải nằm trên sân cỏ, hít gió lạnh hoài nghi nhân sinh như vậy."
"Tiểu Thuyết Gia."
Ánh mắt của Lâm Uyên có chút chớp động.
Giản Dịch nhắc tới tiểu thuyết gia là có nguyên nhân.
Bởi vì trước đây không lâu, nguyên chủ nảy sinh ý nghĩ liên quan tới viết tiểu thuyết, hơn nữa còn biến thành hành động. Đem bản thảo 10 vạn chữ tham gia một cái hoạt động viết bài trên Internet, định lấy thân phận【 Tiểu Thuyết Gia 】để xuất đạo.
Loại hoạt động viết bài này rất náo nhiệt.
Bởi vì một khi【 Tiểu Thuyết Gia 】xuất đạo thành công, không chỉ có tác phẩm của người đoạt giải sẽ giành được cơ hội xuất bản trân quý, mà nếu như lượng tiêu thụ của tác phẩm đạt tới tiêu chuẩn nhất định, thì còn có thể tiến hành làm ra phim hoạt hình, thậm chí còn làm ra phim điện ảnh, hoặc là làm ra trò chơi.
Đây là mục tiêu mà vô số Tiểu Thuyết Gia phấn đấu, là sự tình khiến mọi người thực sự tha thiết ước mơ!
Trọng yếu nhất là nó phi thường kiếm ra tiền!
Nhưng rất đáng tiếc.
Chính là bởi vì loại hoạt động này vô cùng hấp dẫn, mà thiên phú sáng tác tiểu thuyết của nguyên chủ lại không tốt. Cho nên tại vòng khảo thí thứ nhất, tác phẩm dự thi của nguyên chủ liền bị đào thải.
Vì vậy mà Giản Dịch nghĩ rằng, do không thông qua hoạt động viết bài nên Lâm Uyên mới một mình đi tới thao trường hứng một cơn gió lạnh.
Nhưng mà, vô luận Lâm Uyên hay chính là nguyên chủ, thực ra cũng không thèm để ý kết quả của cái tràng diện hoạt động viết bài này.
Nguyên chủ chọn tự sát không có một xu quan hệ với sự thất bại trong hoạt động viết bài. Dù sao hắn tham gia hoạt động viết bài chỉ là một loại chơi đùa mà thôi.
Vạn nhất kiếm ra tiền thì sao?
Hắn ta ôm loại tâm lý này để đi làm chuyện như vậy.
Nguyên chủ là một người mà không thời khắc nào không nghĩ đến việc tốt nghiệp sớm một chút để đi kiếm tiền.
hắn luôn luôn ôm một loại áy náy trong lòng đối với người nhà mà cố gắng phấn đấu.
hắn cảm thấy chị gái, em gái, còn có mẹ đã hy sinh cho hắn quá nhiều rồi, cho nên hắn muốn làm hết mình để có thể bồi thường cho mọi người.
Làm ca sĩ không chỉ là làm vì giấc mộng.
Mà là bởi vì cái nghề này có thể kiếm rất nhiều tiền!
Ngàn vạn đừng nói tới cái lời như kiểu "Không để tiền bạc làm ô uế giấc mơ”
Với nguyên chủ mà nói, nếu như mộng mơ ô nhục có thể kiếm được tiền, thì hắn rất hi vọng kim tiền mau mau đến làm ô uế giấc mơ của mình trăm ngàn lần.
Như vậy hắn liền có thể mua cho em gái một bộ áo váy xinh đẹp.
Giải phóng cuộc đời cho chị gái.
Để cho mẹ không phải làm việc khổ cực như vậy nữa.
"Đừng nghe lời Giản Dịch."
Hạ Phồn cũng cho là Lâm Uyên đang vì sự tình thất bại trong hoạt động viết bài mà ảo não.
Tuy nhiên cô không có khuyên Lâm Uyên buông tha, mà là khích lệ hắn tiếp tục giữ vững: "Thực ra có rất nhiều cái tương tự như hoạt động viết bài, tỷ như tháng sau, nhà xuất bản hàng đầu Lam Tinh【 Ngân Lam Thư Khố 】sẽ tổ chức hoạt động viết bài 'Siêu Tân Tinh', đến thời điểm đó cậu có thể tham gia thử một chút."
"Thôi xin, Hạ Phồn"
Giản Dịch nâng trán nói: "Ngay cả một cái hoạt động viết lách hạng ruồi mà Lâm Uyên cũng không thông qua được, vậy mà cậu dám để cho cậu ta đi khiêu chiến【 Siêu Tân Tinh 】sao?"
"Quan trọng ở tham dự chứ sao."
Hạ Phồn chột dạ nói, thực ra cô cũng không hi vọng vào thành công của Lâm Uyên, cô chỉ là đơn thuần hi vọng Lâm Uyên có thể tìm cho mình chút chuyện làm.
Từ khi cuống họng xảy ra vấn đề, sau đó chuyển tới hệ Soạn nhạc, tâm tính của Lâm Uyên hoàn toàn không phải rất tốt. Đó là lý do tại sao chỉ trả lời một câu thoải mái nhẹ nhàng, cả hai con sâu trong bụng này đều nghi ngờ nhìn hắn.
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro