Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)

Công Cụ Nhân (2...

Ngã Tối Bạch

2024-10-06 01:11:25

Triệu Ngọc có chuyện nên đã rời đi.

Người đại diện mập mạp cũng xuống lầu để gọi điện thoại.

Lâm Uyên cùng nhân viên làm việc chờ đợi ước chừng mười phút, thì chợt nghe xa xa truyền tới một trận quát mắng: "Chỉ cần đến trễ một hồi nữa thì cậu mẹ nó liền không còn cơ hội tham gia Tân Nhân Quý năm nay rồi đó cậu biết không? Bỏ qua lần Tân Nhân Quý này để debut thì cậu sẽ phải chờ thêm mấy năm nữa? Cậu đã làm hại tôi cũng bị Triệu tỷ mắng loạn một hồi đó! Người nào không biết gần đây Triệu tỷ bị áp lực, thế mà cậu mẹ nó còn đưa mình lên họng súng à?!"

“Em sai rồi sai rồi, anh, em sai em xin lỗi!”

Một thanh niên vóc dáng không cao, vừa ở trước người đại diện mập mạp liên tục cúi đầu nói xin lỗi: “Em cũng không nghĩ tới năm nay lại có cơ hội xuất đạo! Anh yên tâm! Hôm nay em bảo đảm nắm lấy cơ hội, không để anh mất thể diện! Cám ơn anh che chở, để cho em bắt được vị trí Tân nhân quý cuối cùng của công ty!"

"Đừng nói nhảm, chuẩn bị thu âm bài hát."

Người đại diện mập mạp xoay người, dùng sức day day huyệt thái dương, phỏng chừng huyết áp có chút cao.

Thanh niên thở phào nhẹ nhõm, xoa mồ hôi đang chảy trên trán, biểu tình vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, kết quả ngẩng đầu nhìn lên, bất ngờ thấy được phía trước có một nam sinh đang nhìn mình ——

"Lâm Uyên?"

Anh đến gần mấy bước, lại nhìn kỹ Lâm Uyên, sau khi xác nhận chính mình không có nhận sai, nhất thời vui vẻ: "Thật là cậu nha, cậu tại sao lại ở chỗ này? À, tôi hiểu rồi, cậu là tới đi làm thêm đúng không?"

Lâm Uyên: "..."

Hắn nghiêm túc suy nghĩ đối phương là ai, từ trí nhớ của nguyên chủ mà nói, cái người này vẫn có chút quen mắt.

Thanh niên hiển nhiên không biết Lâm Uyên đang suy nghĩ gì, hắn ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, vỗ một cái lên vai Lâm Uyên: "Tiểu tử cậu không hổ là học đệ ưu tú nhất hệ thanh nhạc chúng ta, mới năm thứ hai đại học dĩ nhiên cũng có thể tới Tinh Mang làm thêm. À, đây là phụ việc trong phòng thu âm sao, nói như vậy học trưởng với cậu cũng coi như nửa đồng nghiệp!"

Từ trong lòng ngực rút ra cốc giữ nhiệt đưa cho Lâm Uyên, thanh niên khoát tay nói:

"Đầu tiên lấy cho học trưởng cốc nước, vừa mới một đường chạy tới, cũng mệt lả rồi. Tuy nhiên chút mệt mỏi không coi vào đâu, dù sao ghi âm xong bài hát này, học trưởng liền muốn xuất đạo rồi!"

Lâm Uyên: "...."

Hắn rốt cuộc nhớ tới thanh niên này là ai.

Người này tên là Tôn Diệu Hỏa, sinh viên hệ thanh nhạc học viện nghệ thuật Tần Châu, trước mắt đã tốt nghiệp.

Hệ thanh nhạc tổ chức hoạt động, có một ít sinh viên đã tốt nghiệp trở lại trường biểu diễn tiết mục, đối phương chính là trong dịp như vậy cùng nguyên chủ nhận thức, cho nên xác thực coi như là học trưởng của Lâm Uyên.

Hơn nữa vì Tôn Diệu Hỏa thực lực không tệ, cho nên mới vừa tốt nghiệp đã được ký hợp đồng với giải trí Tinh Mang, học đệ học muội trong hệ thanh nhạc đều phi thường sùng bái khi thấy Tôn học trưởng có thể ký hợp đồng với công ty lớn, tương lai rất có thể trở thành ca sĩ nổi tiếng.

Mặc dù Lâm Uyên cũng ký hợp đồng với giải trí Tinh Mang, tuy nhiên cho tới bây giờ hắn không hề tuyên truyền chuyện này, dù sao tình huống thân thể của Lâm Uyên rất đặc thù, cho nên chuyện này cũng chỉ Hạ Phồn và Giản Dịch biết, những người khác không biết.

"Ngớ ra làm gì chứ?"

Tôn Diệu Hỏa cười nói: "Đi lấy nước giúp tôi đi, học trưởng còn phải thu âm bài hát đấy, một hồi cậu cũng ở bên cạnh nhìn một chút, học tập ít kinh nghiệm, đối với cậu mới có lợi."

"Được."

Lâm Uyên đi rót nước.

Mấy nhân viên phòng thu xung quanh sắc mặt cổ quái.

Người đại diện mập mạp của Tôn Diệu Hỏa mới vừa quay lại, liền thấy hắn diễn một màn này với Lâm Uyên, nhất thời cảm giác huyết áp mình thật vất vả hạ xuống lại lên cao:

"Tôn Diệu Hỏa, cậu ra oai với ai đấy!"

Hắn xông lên hung hăng vỗ vào gáy Tôn Diệu Hỏa một phát: "Ca khúc cậu hát chính là của người ta viết, cậu phải gọi một tiếng Lâm lão sư!"

Nói xong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mập mạp xoay người, hướng về phía Lâm Uyên đang lúi húi lấy nước nói: " Xin lỗi, Lâm lão sư, Tôn Diệu Hỏa suy nghĩ còn trẻ con"

"Trước khi thu âm quả thật muốn uống nước."

Lâm Uyên nghiêm túc trả lời, không cảm thấy có gì không ổn, trực tiếp đem ly giữ nhiệt chứa đầy nước đưa cho Tôn Diệu Hỏa.

Tôn Diệu Hỏa ngơ ngác đưa tay ra tiếp lấy.

Mập mạp chưa nguôi giận, quay đầu khiển trách hắn: "Tôn trọng Lâm lão sư một chút, không biết lớn nhỏ."

"...."

Tôn Diệu Hỏa há miệng, muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy đầu mình mơ hồ hỗn loạn ——

Hắn so với tôi nhỏ hơn chừng mấy tuổi đấy!

Tôi, thế nào tôi liền không biết lớn nhỏ rồi?

Bên cạnh nhân viên phòng thu cố nén nụ cười nói: "Người mới, cậu quen thuộc nhịp điệu chưa? Thuộc rồi, chúng ta dựa theo ca từ, thử trước một lần tìm cảm giác, thế nào?"

"Đã thuộc."

Tôn Diệu Hỏa liền vội vàng trả lời.

Lâm Uyên nói: "Vậy liền bắt đầu đi."

Vào phòng, Tôn Diệu Hỏa bắt đầu dựa theo ca từ biểu diễn, trình độ của anh vẫn không tệ, bằng không cũng sẽ không mới vừa tốt nghiệp liền được ký hợp đồng với Tinh Mang.

Nhưng Lâm Uyên có kinh nghiệm thanh nhạc nhiều năm của nguyên chủ, cho nên yêu cầu sẽ không quá thấp, muốn với được chia tiền với mình, coi như công cụ hình người cũng nhất định phải lấy ra chút trình độ.

"Đoạn trước hát lại đi, không đủ tự nhiên."

Đây chính yêu cầu làm lại, Tôn Diệu Hỏa gật đầu một cái.

Âm nhạc lại lần nữa vang lên, rất nhanh lại bị Lâm Uyên cắt đứt: "Phát âm quá nặng, đọc rõ chữ nhẹ nhàng một chút, tình cảm có thể càng tăng thêm."

"Tốt."

Tôn Diệu Hỏa có chút không được tự nhiên, bị học đệ của mình xoay trái xoay phải, luôn cảm thấy đối phương cố ý làm khó dễ chính mình. Nếu da mặt mỏng một chút, lúc này đã có thể chết về mặt xã hội vài lần.

Đây có lẽ do tâm tính ảnh hưởng.

Cho nên về sau làm lại mấy lần, nhưng hiệu quả mỗi lần đều không thể để cho Lâm Uyên hài lòng, cuối cùng Lâm Uyên chỉ có thể kêu tạm dừng:

"Nghỉ ngơi mười phút lại tiếp tục đi."

Từ thuộc tính của công cụ hình người mà nói, Tôn Diệu Hỏa hoàn thành bài hát này không thành vấn đề, hắn vẫn không hát được, đại khái do tâm lý có gánh nặng.

Cái vấn đề này không lớn.

Điều chỉnh một chút tâm tính là được.

Tôn Diệu Hỏa thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở trên ghế ngoài hành lang phòng thu, ừng ực ừng ực một hơi đem nước trong bình uống hết.

Mới vừa buông xuống bình nước, hắn liền thấy Lâm Uyên tự nhiên nhận lấy, sau đó lại đến bên máy lọc nước, rót đầy một lần nữa.

Đây là đang trêu mình?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôn Diệu Hỏa thanh âm hơi khó nói: "Cái kia... Học... Lâm lão sư ."

"Vẫn gọi là học đệ đi."

Lâm Uyên mở miệng, đem nước để xuống.

Tôn Diệu Hỏa lúng túng cười một tiếng, cuối cùng vẫn không ngẩng mặt lên.

Hắn có chút không tự nhiên, hung hăng dùng sức, siết lên nắp ly giữ nhiệt: "Cái kia ... Lâm học đệ. Nguyên lai cậu còn sáng tác à?"

Lâm Uyên giải thích: "Thời gian trước tôi bị bệnh nặng, dẫn đến cuống họng xảy ra vấn đề, năm thứ hai bắt đầu chuyển sang hệ soạn nhạc."

Tôn Diệu Hỏa sửng sốt.

Chợt hắn lắc đầu, khe khẽ thở dài, vỗ vỗ lên vai Lâm Uyên, thanh âm đồng tình lại tiếc nuối:

"Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc ."

Hắn nói liên tục ba tiếng đáng tiếc .

Mất đi giọng hát là sự tình rất tuyệt vọng.

Hắn không cách nào tưởng tượng dáng vẻ của bản thân nếu như không thể ca hát được nữa.

Ngay sau đó Tôn Diệu Hỏa ý thức được, hành vi động tác của mình có chút không ổn, quá không lễ phép.

Nam sinh trước mặt này đã không chỉ là tiểu học đệ của mình khi trước, đối phương đang nắm giữ cơ hội xuất đạo quý báu của chính mình, đây là nguyên nhân vừa rồi Lâm Uyên có thể chỉnh sửa hắn.

Nói cách khác, nếu như Lâm Uyên cố ý muốn đem mình đá ra, đổi thành người khác hát « Sinh Như Hạ Hoa » , thì hắn cũng không thể tức giận, bởi vì thái độ của người đại diện nhà mình đối với Lâm Uyên đã nói rõ hết thảy.

Tôn Diệu Hỏa chờ cơ hội xuất đạo này đã lâu, lần này nhất định phải nắm thật chặt.

"Không việc gì." - Lâm Uyên nghiêm túc nói:

"Cám ơn."

Tôn Diệu Hỏa ngơ ngẩn, đột nhiên cảm giác được cảnh giới của mình quá thấp, tiểu học đệ này thực ra căn bản không hề có những tâm tư loạn xạ như mình tưởng tượng, người ta chỉ đơn thuần coi mình làm một người hợp tác mà thôi.

"Lâm học đệ!"

Anh hít một hơi thật sâu nói: "Chúng ta ghi âm bài hát đi, lần này tôi đã chuẩn bị xong."

"Được."

Lâm Uyên mong đợi đứng lên.

Đợt thứ hai thu âm, quả nhiên phi thường thuận lợi, mà trong nháy mắt khi bản thu âm ca khúc hoàn thành, Lâm Uyên cũng nhận được thông báo từ hệ thống:

【 Nhiệm vụ hoàn thành: Ca khúc đầu tiên 】

【 Phần thưởng: Nhận được một Thanh Đồng bảo rương 】

.

Sinh như hạ hoa: youtu.be/-5PIPrCXOG8

Thực ra mình thấy có khá nhiều phiên bản hay hơn, nhưng dù sao đây là bản mình cảm thấy giống tông giọng Tôn Diệu Hỏa nhất, còn lại đều là bản nữ hát.

.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)

Số ký tự: 0