Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Lôi Đình (1)
Ngã Tối Bạch
2024-10-06 01:11:25
Thanh Đồng bảo rương?
Lâm Uyên nhìn vào thương khố của hệ thống, không hiểu sao có chút lo lắng: "Bên trong cái rương này sẽ không có một quả bom chứ?"
Hệ thống không để ý tới Lâm Uyên.
Để cho an toàn, Lâm Uyên lấy lý do đi phòng vệ sinh một chuyến, sau đó mới mở Thanh Đồng bảo rương đầu tiên mà mình nhận được.
【Phần thưởng: Kỹ thuật chơi Đàn dương cầm trình độ chuyên nghiệp 】
Thanh Đồng bảo rương mở ra trong nháy mắt, trong đầu Lâm Uyên bỗng nhiên hiện lên nhiều vô số kỹ thuật chơi Đàn dương cầm.
Cái gì bà âm, hợp âm, luân chỉ, sock bát độ, thậm chí còn có 36 độ thang âm vân vân và vân vân.
"Là cái này?"
Lâm Uyên thấy không hài lòng.
Bởi vì nguyên chủ vốn có trình độ chơi Đàn dương cầm cấp mười ở Lam Tinh, chuyện này đối với hài tử từ nhỏ đã lập chí làm ca sĩ mà nói không phải việc khó khăn gì.
Dường như Hệ thống cũng thấy thái độ không hài lòng của Lâm Uyên.
Nó dùng âm thanh cơ giới điện tử không chút cảm xúc để thuyết minh: "Bảo rương chia làm bốn đẳng cấp, Thanh Đồng, bạch ngân, hoàng kim, kim cương, nhưng coi như cấp bậc thấp nhất là Thanh Đồng, thì trong đó tất nhiên cũng là đồ vật tinh phẩm có giá trị."
"Kỹ thuật chơi Đàn dương cầm chuyên nghiệp kia đại khái thuộc về trình độ gì?" - Lâm Uyên muốn làm rõ tiêu chuẩn "Chuyên nghiệp" của Hệ thống là như thế nào.
Hệ thống đáp lại: "Lấy Kỹ thuật chơi Đàn dương cầm chuyên nghiệp hiện tại của kí chủ, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí giảng viên đào tạo Đàn dương cầm tại hệ nhạc khí học viện nghệ thuật Tần Châu, kiến thức và kinh nghiệm được nạp vào trong đầu đã tiết kiệm được vài năm luyện tập cho ký chủ. Trình độ chơi Đàn dương cầm của ký chủ vốn chỉ có thể coi là tiêu chuẩn giải trí sau giờ làm việc, dù sao đầu năm nay học sinh tiểu học thông qua cấp mười diễn tấu Đàn dương cầm cũng không phải việc khó khăn."
"Được rồi."
Lâm Uyên đón nhận cái kết quả này, không thấy hệ thống nói ra một câu cuối cùng mang ý đồ giễu cợt như có như không kia: "Vậy phía trên cấp chuyên nghiệp là đẳng cấp gì?"
"Phía sau cấp Chuyên nghiệp là cấp bậc đỉnh phong, phía sau cấp đỉnh phong là cấp bậc đại sư, phía sau nữa là cấp bậc viên mãn, phân biệt đối ứng với bạch ngân bảo rương, hoàng kim bảo rương, còn có kim cương bảo rương vô cùng trân quý."
"Những cái bảo rương này lúc nào sẽ cho ta?"
"Điều này cần để ký chủ bằng vào thực lực của chính mình cùng vận khí mà rút ra. Có hai con đường để đạt được, con đường thứ nhất là hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống phát hành, con đường thứ 2 là điểm tích lũy danh vọng đến tiêu chuẩn nhất định, ví dụ như tổng số danh vọng của ngài vượt qua mười ngàn điểm."
"Bây giờ chỉ số danh vọng ta có là bao nhiêu?"
Tiếng nói của Lâm Uyên vừa mới hạ xuống, trước mắt liền hiện ra mấy hàng phụ đề màu xanh nhạt
【 Tuổi tác: 19 】
【 Tuổi thọ: 22 】
【 Hội họa: 45 】
【 Văn học: 105 】
【 Âm nhạc: 2509 】
【 Tổng hợp: 2659 】
【 Còn lại: Chờ đợi mở ra 】
Hai cái phân loại hội họa cùng văn học đều không thay đổi, loại âm nhạc ngược lại đã tăng lên không ít.
Đoán chừng không phải do mình vừa mới đạt được kỹ thuật chơi Đàn dương cầm, có lẽ nhờ vào thu âm ca khúc « Sinh Như Hạ Hoa » mà đạt được một chút danh vọng.
Xem ra để tổng số danh vọng có thể vượt qua mười ngàn điểm, phải đợi « Sinh Như Hạ Hoa » chính thức phát hành.
Lâm Uyên rửa tay rồi ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc này, người của ban tài vụ cùng bộ phận nhân sự trực thuộc Tinh Mang cùng nhau tìm hắn ký hợp đồng, một phần là liên quan tới bản hợp đồng của «Sinh Như Hạ Hoa», cũng là quy trình thông thường.
Chú thích trên hợp đồng:
Sau khi bài hát «Sinh Như Hạ Hoa» này phát hành, tám phần mười lợi nhuận sẽ là của Công ty, còn lại hai thành do Lâm Uyên cùng Tôn Diệu Hỏa phân chia nhau.
Trong đó, Tôn Diệu Hỏa cầm 0.5 thành.
Lâm Uyên đảm nhiệm sáng tác, viết lời cho ca khúc, sau đó còn tham gia vào quá trình chế tác thu âm, cho nên cầm 1.5 thành.
Tôn Diệu Hỏa không có ý kiến.
Hắn đem tư thái bày rất thấp, không lấy việc biểu diễn «Sinh Như Hạ Hoa» trở thành cơ hội kiếm tiền, mà coi đây là cơ hội để mình xuất đạo, cho nên Tôn Diệu Hỏa ký vô cùng dứt khoát.
Lâm Uyên cũng không có ý kiến.
Mặc dù hắn cũng muốn lấy thêm chút phân chia, nhưng Lâm Uyên cũng có suy nghĩ giống Tôn Diệu Hỏa, cũng là người mới nên không có tư cách để bàn điều kiện với công ty, công ty muốn phân chia thế nào thì liền chia như vậy.
Chỉ có đại lão trong nghề mới có thể đàm phán với công ty về tỷ lệ phân chia lợi nhuận.
Ký hợp đồng hoàn tất.
Người của ban tài vụ nhắc nhở Lâm Uyên: "Ca khúc này sẽ phát hành đúng vào 0h ngày 1 tháng 11, đến lúc đó các đơn vị hợp tác cùng công ty cũng sẽ phát ca khúc này."
"Được."
Lâm Uyên gật đầu một cái.
Ký xong hợp đồng, nhân viên của ban tài nguyên và tuyên truyền cũng đến tìm Lâm Uyên vì có tờ đơn muốn ký, trên mặt tờ đơn yêu cầu Lâm Uyên viết một ít tin tức.
"Đầu tiên là tên của ngài."
Nhân viên phụ trách chỉ dẫn cho Lâm Uyên viết: "Ở một cột cạnh ca khúc ngài có thể viết tên của mình, cũng có thể viết một nghệ danh tương tự cho cách gọi khác của ngài, tuy nhiên sau khi điền xong thì không thể tùy tiện sửa lại."
"Tiện Ngư, có được không?"
"Ngài không tính dùng tên thật sao?"
Lâm Uyên gật đầu, hắn hơi kháng cự việc xuất đầu lộ diện, có thể khiêm tốn thì đương nhiên là khiêm tốn sẽ tốt hơn.
"Được."
Nhân viên làm việc biểu thị không thành vấn đề.
Sau đó Lâm Uyên viết xuống hai chữ "Tiện Ngư" vào chỗ người soạn nhạc.
Mặc dù trí nhớ kiếp trước rất mơ hồ, tuy nhiên Lâm Uyên vẫn có thể đại khái nhớ một ít câu từ kinh điển, ví dụ như câu này:
“Lâm Uyên Tiện Ngư, chẳng bằng lui mà kết lưới” (Đi bắt cá gặp phải đầm sâu, không bằng lui về kết lưới.)
Tuy nhiên khi nghe "Tiện Ngư" mà thế nào lại có điểm giống từ "Cá mặn" nhỉ? (Cá mặn: Lười nhác)
Ngay sau đó.
Trên tờ đơn yêu cầu Lâm Uyên viết ra bối cảnh sáng tác ca khúc.
Lâm Uyên lâm vào trầm tư.
Nhân viên làm việc thấy Lâm Uyên có chút hơi khó nghĩ, nên thuần thục nói: "Không cần quá nghiêm túc, ngài cứ tùy ý viết ra đôi ba câu là được, các lão sư viết nhạc đều là tùy tiện mà viết, ngược lại không có người để ý."
"Ừm."
Lâm Uyên suy nghĩ một chút, viết xuống một hàng chữ: "Sinh Như Hạ Hoa chi sáng lạng, tử như Thu Diệp chi tinh mỹ." (Sống trong sáng như hoa mùa hạ, chết đẹp như lá mùa thu).
Đây là lai lịch của bài hát.
Viết xong, hắn liền xoay người rời đi.
Lâm Uyên nhìn vào thương khố của hệ thống, không hiểu sao có chút lo lắng: "Bên trong cái rương này sẽ không có một quả bom chứ?"
Hệ thống không để ý tới Lâm Uyên.
Để cho an toàn, Lâm Uyên lấy lý do đi phòng vệ sinh một chuyến, sau đó mới mở Thanh Đồng bảo rương đầu tiên mà mình nhận được.
【Phần thưởng: Kỹ thuật chơi Đàn dương cầm trình độ chuyên nghiệp 】
Thanh Đồng bảo rương mở ra trong nháy mắt, trong đầu Lâm Uyên bỗng nhiên hiện lên nhiều vô số kỹ thuật chơi Đàn dương cầm.
Cái gì bà âm, hợp âm, luân chỉ, sock bát độ, thậm chí còn có 36 độ thang âm vân vân và vân vân.
"Là cái này?"
Lâm Uyên thấy không hài lòng.
Bởi vì nguyên chủ vốn có trình độ chơi Đàn dương cầm cấp mười ở Lam Tinh, chuyện này đối với hài tử từ nhỏ đã lập chí làm ca sĩ mà nói không phải việc khó khăn gì.
Dường như Hệ thống cũng thấy thái độ không hài lòng của Lâm Uyên.
Nó dùng âm thanh cơ giới điện tử không chút cảm xúc để thuyết minh: "Bảo rương chia làm bốn đẳng cấp, Thanh Đồng, bạch ngân, hoàng kim, kim cương, nhưng coi như cấp bậc thấp nhất là Thanh Đồng, thì trong đó tất nhiên cũng là đồ vật tinh phẩm có giá trị."
"Kỹ thuật chơi Đàn dương cầm chuyên nghiệp kia đại khái thuộc về trình độ gì?" - Lâm Uyên muốn làm rõ tiêu chuẩn "Chuyên nghiệp" của Hệ thống là như thế nào.
Hệ thống đáp lại: "Lấy Kỹ thuật chơi Đàn dương cầm chuyên nghiệp hiện tại của kí chủ, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí giảng viên đào tạo Đàn dương cầm tại hệ nhạc khí học viện nghệ thuật Tần Châu, kiến thức và kinh nghiệm được nạp vào trong đầu đã tiết kiệm được vài năm luyện tập cho ký chủ. Trình độ chơi Đàn dương cầm của ký chủ vốn chỉ có thể coi là tiêu chuẩn giải trí sau giờ làm việc, dù sao đầu năm nay học sinh tiểu học thông qua cấp mười diễn tấu Đàn dương cầm cũng không phải việc khó khăn."
"Được rồi."
Lâm Uyên đón nhận cái kết quả này, không thấy hệ thống nói ra một câu cuối cùng mang ý đồ giễu cợt như có như không kia: "Vậy phía trên cấp chuyên nghiệp là đẳng cấp gì?"
"Phía sau cấp Chuyên nghiệp là cấp bậc đỉnh phong, phía sau cấp đỉnh phong là cấp bậc đại sư, phía sau nữa là cấp bậc viên mãn, phân biệt đối ứng với bạch ngân bảo rương, hoàng kim bảo rương, còn có kim cương bảo rương vô cùng trân quý."
"Những cái bảo rương này lúc nào sẽ cho ta?"
"Điều này cần để ký chủ bằng vào thực lực của chính mình cùng vận khí mà rút ra. Có hai con đường để đạt được, con đường thứ nhất là hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống phát hành, con đường thứ 2 là điểm tích lũy danh vọng đến tiêu chuẩn nhất định, ví dụ như tổng số danh vọng của ngài vượt qua mười ngàn điểm."
"Bây giờ chỉ số danh vọng ta có là bao nhiêu?"
Tiếng nói của Lâm Uyên vừa mới hạ xuống, trước mắt liền hiện ra mấy hàng phụ đề màu xanh nhạt
【 Tuổi tác: 19 】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【 Tuổi thọ: 22 】
【 Hội họa: 45 】
【 Văn học: 105 】
【 Âm nhạc: 2509 】
【 Tổng hợp: 2659 】
【 Còn lại: Chờ đợi mở ra 】
Hai cái phân loại hội họa cùng văn học đều không thay đổi, loại âm nhạc ngược lại đã tăng lên không ít.
Đoán chừng không phải do mình vừa mới đạt được kỹ thuật chơi Đàn dương cầm, có lẽ nhờ vào thu âm ca khúc « Sinh Như Hạ Hoa » mà đạt được một chút danh vọng.
Xem ra để tổng số danh vọng có thể vượt qua mười ngàn điểm, phải đợi « Sinh Như Hạ Hoa » chính thức phát hành.
Lâm Uyên rửa tay rồi ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc này, người của ban tài vụ cùng bộ phận nhân sự trực thuộc Tinh Mang cùng nhau tìm hắn ký hợp đồng, một phần là liên quan tới bản hợp đồng của «Sinh Như Hạ Hoa», cũng là quy trình thông thường.
Chú thích trên hợp đồng:
Sau khi bài hát «Sinh Như Hạ Hoa» này phát hành, tám phần mười lợi nhuận sẽ là của Công ty, còn lại hai thành do Lâm Uyên cùng Tôn Diệu Hỏa phân chia nhau.
Trong đó, Tôn Diệu Hỏa cầm 0.5 thành.
Lâm Uyên đảm nhiệm sáng tác, viết lời cho ca khúc, sau đó còn tham gia vào quá trình chế tác thu âm, cho nên cầm 1.5 thành.
Tôn Diệu Hỏa không có ý kiến.
Hắn đem tư thái bày rất thấp, không lấy việc biểu diễn «Sinh Như Hạ Hoa» trở thành cơ hội kiếm tiền, mà coi đây là cơ hội để mình xuất đạo, cho nên Tôn Diệu Hỏa ký vô cùng dứt khoát.
Lâm Uyên cũng không có ý kiến.
Mặc dù hắn cũng muốn lấy thêm chút phân chia, nhưng Lâm Uyên cũng có suy nghĩ giống Tôn Diệu Hỏa, cũng là người mới nên không có tư cách để bàn điều kiện với công ty, công ty muốn phân chia thế nào thì liền chia như vậy.
Chỉ có đại lão trong nghề mới có thể đàm phán với công ty về tỷ lệ phân chia lợi nhuận.
Ký hợp đồng hoàn tất.
Người của ban tài vụ nhắc nhở Lâm Uyên: "Ca khúc này sẽ phát hành đúng vào 0h ngày 1 tháng 11, đến lúc đó các đơn vị hợp tác cùng công ty cũng sẽ phát ca khúc này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được."
Lâm Uyên gật đầu một cái.
Ký xong hợp đồng, nhân viên của ban tài nguyên và tuyên truyền cũng đến tìm Lâm Uyên vì có tờ đơn muốn ký, trên mặt tờ đơn yêu cầu Lâm Uyên viết một ít tin tức.
"Đầu tiên là tên của ngài."
Nhân viên phụ trách chỉ dẫn cho Lâm Uyên viết: "Ở một cột cạnh ca khúc ngài có thể viết tên của mình, cũng có thể viết một nghệ danh tương tự cho cách gọi khác của ngài, tuy nhiên sau khi điền xong thì không thể tùy tiện sửa lại."
"Tiện Ngư, có được không?"
"Ngài không tính dùng tên thật sao?"
Lâm Uyên gật đầu, hắn hơi kháng cự việc xuất đầu lộ diện, có thể khiêm tốn thì đương nhiên là khiêm tốn sẽ tốt hơn.
"Được."
Nhân viên làm việc biểu thị không thành vấn đề.
Sau đó Lâm Uyên viết xuống hai chữ "Tiện Ngư" vào chỗ người soạn nhạc.
Mặc dù trí nhớ kiếp trước rất mơ hồ, tuy nhiên Lâm Uyên vẫn có thể đại khái nhớ một ít câu từ kinh điển, ví dụ như câu này:
“Lâm Uyên Tiện Ngư, chẳng bằng lui mà kết lưới” (Đi bắt cá gặp phải đầm sâu, không bằng lui về kết lưới.)
Tuy nhiên khi nghe "Tiện Ngư" mà thế nào lại có điểm giống từ "Cá mặn" nhỉ? (Cá mặn: Lười nhác)
Ngay sau đó.
Trên tờ đơn yêu cầu Lâm Uyên viết ra bối cảnh sáng tác ca khúc.
Lâm Uyên lâm vào trầm tư.
Nhân viên làm việc thấy Lâm Uyên có chút hơi khó nghĩ, nên thuần thục nói: "Không cần quá nghiêm túc, ngài cứ tùy ý viết ra đôi ba câu là được, các lão sư viết nhạc đều là tùy tiện mà viết, ngược lại không có người để ý."
"Ừm."
Lâm Uyên suy nghĩ một chút, viết xuống một hàng chữ: "Sinh Như Hạ Hoa chi sáng lạng, tử như Thu Diệp chi tinh mỹ." (Sống trong sáng như hoa mùa hạ, chết đẹp như lá mùa thu).
Đây là lai lịch của bài hát.
Viết xong, hắn liền xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro