Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Đến Con Chó Cũn...
Ngã Tối Bạch
2024-10-06 01:11:25
Lúc này âm nhạc vang lên.
Đoạn đầu mông lung phát ra không rõ từ nơi nào, bỗng nhiên vang lên một biên độ âm thanh xuyên thấu tai nghe. Rất khó hình dung loại cảm giác này. Giống như một cơn sóng biển đang vỗ tới, thoáng cái liền làm Trương Thần tỉnh cả người, tỉnh lại tất cả các tế bào thính giác đã bắt đầu mệt mỏi kia, cho đến khi cả người Trương Thần dường như lâm vào trạng thái ngừng thở để nghiêm túc lắng nghe bài hát «Sinh như hạ hoa» đang vang lên:
<Cũng không biết ngủ say trong bóng tối bao lâu –
Cũng không biết bao nhiêu khó khăn mới có thể mở ra hai mắt –
Tôi từ phương xa chạy tới
Trùng hợp các bạn cũng ở đây
Si mê lưu luyến nhân gian
Tôi vì cô ấy mà cuồng dã>
Có chút thương cảm, có chút tiếc nuối, lại lộ ra một tia hi vọng cùng bí ẩn, tâm tình đến từ tiếng hát hòa lẫn trong tâm tình của ca từ, nhịp điệu như cá rong chơi ngoài đại dương.
Hơi thở của Trương thần dần ôn hòa. Nhưng dưới hơi thở ấy lại ngưng tụ trong lồng ngực một loại cảm xúc háo hức khác thường, không ngừng thăng hoa. Cho đến khi nhịp điệu bài hát hơi tăng nhanh, lần đầu tiên điệp khúc ấy phá lệ mà dùng cách thức nhẹ nhàng vang lên:
<Tôi là thứ chói mắt trong nháy mắt
Là ngọn lửa vạch qua chân trời kia
Tôi cho cậu đến xem tôi đang liều lĩnh
Tôi sắp tắt và không bao giờ có thể trở lại
Tôi ở tại đây
Ở nơi này
Một lần kinh hồng ngắn ngủi
Sáng lạn tựa hạ hoa...>
Trương Thần dường như nghe đến hoảng hốt. Sinh mệnh nở rộ cùng điêu linh dường như cũng ở bên trong ca khúc. Hắn không khỏi liên tưởng đến duyên phận giữa người và người, cùng với duyên phận giữa con người và thế giới này.
Ngay khoảnh khắc này, hắn bỗng nhiên có cảm giác thả ra tâm tình, cổ họng có chút căng lên, hơn nửa đêm lại nghẹn ngào trong chăn. Bởi vì cuối cùng anh nhớ đến một người bạn ngày xưa.
Giống như hắn, đối phương cũng là một người say mê công việc về âm nhạc. Bọn họ đã từng cùng nhau đi thêm khi nghỉ hè để tích góp mua tai nghe, cũng cùng nhau nghe nhạc, vì những âm thanh kinh điển đó mà chìm đắm như si như say.
Nhưng rất đáng tiếc, sau khi hắn thi vào học viện nghệ thuật tốt nhất Ma Đô, bởi vì điểm văn hóa của người kia không đủ nên bất đắc dĩ thi trượt, không thể không thôi mơ mộng về âm nhạc nữa, con đường tương lai của hai người càng lúc càng xa nhau.
Đến nay cũng không còn liên lạc. Bằng hữu cũng liền không tồn tại nữa sao?
Con mắt của Trương Thần chua xót chảy ra nước mắt, trong đầu nổi lên ngàn vạn suy nghĩ, rồi liền tỉnh ngộ khi nghe đến lúc tiếng hát dần dần ngừng lại:
<Một đường xuân quang
Một đường nhiều gai góc
Một loại kinh hồng ngắn ngủi
Sáng lạn như Hoa mùa hạ
Đây là một thế giới không thể lưu lại quá dài lâu>
...
Đây đúng là một thế giới không thế lưu lại quá lâu, đã như vậy vì sao không chọn sáng lạn như hạ hoa chứ! Nhân sinh một đời, nguyện cầu không uổng lần đi này.
Có thể được nghe thử ca khúc miễn phí ba lần, nhưng Trương Thần không định tiếp tục nghe thử, hắn xoa xoa khóe mắt rồi trực tiếp click vào ca khúc.
Ca khúc tại Lam Tinh thống nhất niêm yết giá, một bài chỉ cần một đồng tiền. Sau khi mua ca khúc, khóe miệng của Trương Thần có chút cong lên, đúng là đem «Sinh như hạ hoa» đưa vào trong list nhạc đơn yêu thích của mình. Đây là list nhạc đã ba năm chưa có sự thay đổi, hôm nay nơi này nghênh đón thêm một bài hát mới.
Sau đó Trương Thần xem đến thông tin của ca khúc. Kết quả khi thấy tên ca sĩ biểu diễn kia, Trương Thần liền sửng sốt một chút: “Lại do học trưởng Tôn Diệu Hỏa tốt nghiệp trường mình hát sao”
Gần đây trong sân trường thảo luận nhiều nhất là về đề tài Tân nhân quý. Cái tên Tôn Diệu Hỏa được nhắc tới với tần số không thấp. Tuy nhiên điều mà Trương Thần quan tâm nhất không phải là cột ca sĩ thể hiện, mà là cột ca khúc, phần soạn nhạc. Kết quả anh thất cột đấy bất ngờ viết cái tên: <Tiện Ngư>
Tiện Ngư là ai?
Hẳn là một cái nghệ danh.
Trương Thần âm thầm nghi nhớ cái danh tự, dự định sau này sẽ quan tâm kỹ hơn. Cuối cùng hắn mở ra tài khoản mạng xã hội của mình, điểm mở một cái tên đã hơn nửa năm không liên lạc, đem «Sinh như hạ hoa» chia sẻ qua.
Không cần lời nhắn, vì văn tự là không đủ.
Bởi Trương Thần nghĩ, đối phương khi nghe được bài hát này hẳn là sẽ hiểu được tâm ý của hắn, vì âm nhạc mới là ngôn ngữ mà bọn hắn câu thông tốt nhất.
Ngay sau đó, Trương Thần lại muốn đem ca khúc chia sẻ đến trong nhóm lớp học để mọi người cùng nhau thưởng thức, mở ra nhóm lớp học để nhìn một chút, hắn nhất thời lộ ra nụ cười.
Tân nhân quý đã bắt đầu. Trong nhóm, những con cú đêm đã nổ rồi, tất cả mọi người đều không muốn ngủ sớm, dù sao âm nhạc cũng là phần chuyên nghiệp mà mọi người hướng tới. Do vậy tất cả đều thảo luận bài hát sôi nổi cũng không khiến người ta ngoài ý muốn.
-Tiểu bối: “Á hự! Học trưởng Tôn Diệu Hỏa nổ quả này phê quá rồi!”
-Lan Lan: “Sinh như hạ hoa chi sáng lạn – tử như thu diệp chi tinh mỹ! Oanh Oanh Oanh! Học trưởng Tôn Diệu Hoa lần này muốn phát hỏa rồi!”
-Hoa Hoa: “Các cậu đang thảo luận bài hát của học trưởng Tôn sao? Có thực sự trâu như vậy không? Tôi đi nghe thử chút”
-Ôn nhu nhất đao: “«Sinh như hạ hoa» trực tiếp làm tôi nghe đến rơi lệ, học trưởng Tôn quá lợi hại, trình độ nghiệp vụ không chê vào đâu được, nhưng cha đẻ của ca khúc này mới thực sự là đại thần”
-Tiểu Cẩu đi ngàn dặm: “Đúng đúng! Không hổ là khúc phụ (Cha đẻ ca khúc)! Học trưởng Tôn ôm được bắp đùi thần cấp rồi, trực tiếp được kéo bay”
-Hệ âm nhạc hoàng lượng: “Có tin là khi Tân duệ bảng mở ra vào ngày mai, «Sinh như hạ hoa» sẽ trực tiếp hủy diệt BXH hay không?!”
-Hoa hoa: “Tôi nghe xong bài hát này liền quỳ! Tựa như Khúc phụ là đại thần Carrey! Ngoài ra, các cậu có phát hiện hay không, viết lời, soạn cùng phối nhạc đều là một mình khúc phụ đảm nhiệm, có loại đại thần này trấn môn, coi như phòng thu âm bắt con chó đến hát thì cũng có thể thắng chứ!”
.
Đoạn đầu mông lung phát ra không rõ từ nơi nào, bỗng nhiên vang lên một biên độ âm thanh xuyên thấu tai nghe. Rất khó hình dung loại cảm giác này. Giống như một cơn sóng biển đang vỗ tới, thoáng cái liền làm Trương Thần tỉnh cả người, tỉnh lại tất cả các tế bào thính giác đã bắt đầu mệt mỏi kia, cho đến khi cả người Trương Thần dường như lâm vào trạng thái ngừng thở để nghiêm túc lắng nghe bài hát «Sinh như hạ hoa» đang vang lên:
<Cũng không biết ngủ say trong bóng tối bao lâu –
Cũng không biết bao nhiêu khó khăn mới có thể mở ra hai mắt –
Tôi từ phương xa chạy tới
Trùng hợp các bạn cũng ở đây
Si mê lưu luyến nhân gian
Tôi vì cô ấy mà cuồng dã>
Có chút thương cảm, có chút tiếc nuối, lại lộ ra một tia hi vọng cùng bí ẩn, tâm tình đến từ tiếng hát hòa lẫn trong tâm tình của ca từ, nhịp điệu như cá rong chơi ngoài đại dương.
Hơi thở của Trương thần dần ôn hòa. Nhưng dưới hơi thở ấy lại ngưng tụ trong lồng ngực một loại cảm xúc háo hức khác thường, không ngừng thăng hoa. Cho đến khi nhịp điệu bài hát hơi tăng nhanh, lần đầu tiên điệp khúc ấy phá lệ mà dùng cách thức nhẹ nhàng vang lên:
<Tôi là thứ chói mắt trong nháy mắt
Là ngọn lửa vạch qua chân trời kia
Tôi cho cậu đến xem tôi đang liều lĩnh
Tôi sắp tắt và không bao giờ có thể trở lại
Tôi ở tại đây
Ở nơi này
Một lần kinh hồng ngắn ngủi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng lạn tựa hạ hoa...>
Trương Thần dường như nghe đến hoảng hốt. Sinh mệnh nở rộ cùng điêu linh dường như cũng ở bên trong ca khúc. Hắn không khỏi liên tưởng đến duyên phận giữa người và người, cùng với duyên phận giữa con người và thế giới này.
Ngay khoảnh khắc này, hắn bỗng nhiên có cảm giác thả ra tâm tình, cổ họng có chút căng lên, hơn nửa đêm lại nghẹn ngào trong chăn. Bởi vì cuối cùng anh nhớ đến một người bạn ngày xưa.
Giống như hắn, đối phương cũng là một người say mê công việc về âm nhạc. Bọn họ đã từng cùng nhau đi thêm khi nghỉ hè để tích góp mua tai nghe, cũng cùng nhau nghe nhạc, vì những âm thanh kinh điển đó mà chìm đắm như si như say.
Nhưng rất đáng tiếc, sau khi hắn thi vào học viện nghệ thuật tốt nhất Ma Đô, bởi vì điểm văn hóa của người kia không đủ nên bất đắc dĩ thi trượt, không thể không thôi mơ mộng về âm nhạc nữa, con đường tương lai của hai người càng lúc càng xa nhau.
Đến nay cũng không còn liên lạc. Bằng hữu cũng liền không tồn tại nữa sao?
Con mắt của Trương Thần chua xót chảy ra nước mắt, trong đầu nổi lên ngàn vạn suy nghĩ, rồi liền tỉnh ngộ khi nghe đến lúc tiếng hát dần dần ngừng lại:
<Một đường xuân quang
Một đường nhiều gai góc
Một loại kinh hồng ngắn ngủi
Sáng lạn như Hoa mùa hạ
Đây là một thế giới không thể lưu lại quá dài lâu>
...
Đây đúng là một thế giới không thế lưu lại quá lâu, đã như vậy vì sao không chọn sáng lạn như hạ hoa chứ! Nhân sinh một đời, nguyện cầu không uổng lần đi này.
Có thể được nghe thử ca khúc miễn phí ba lần, nhưng Trương Thần không định tiếp tục nghe thử, hắn xoa xoa khóe mắt rồi trực tiếp click vào ca khúc.
Ca khúc tại Lam Tinh thống nhất niêm yết giá, một bài chỉ cần một đồng tiền. Sau khi mua ca khúc, khóe miệng của Trương Thần có chút cong lên, đúng là đem «Sinh như hạ hoa» đưa vào trong list nhạc đơn yêu thích của mình. Đây là list nhạc đã ba năm chưa có sự thay đổi, hôm nay nơi này nghênh đón thêm một bài hát mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó Trương Thần xem đến thông tin của ca khúc. Kết quả khi thấy tên ca sĩ biểu diễn kia, Trương Thần liền sửng sốt một chút: “Lại do học trưởng Tôn Diệu Hỏa tốt nghiệp trường mình hát sao”
Gần đây trong sân trường thảo luận nhiều nhất là về đề tài Tân nhân quý. Cái tên Tôn Diệu Hỏa được nhắc tới với tần số không thấp. Tuy nhiên điều mà Trương Thần quan tâm nhất không phải là cột ca sĩ thể hiện, mà là cột ca khúc, phần soạn nhạc. Kết quả anh thất cột đấy bất ngờ viết cái tên: <Tiện Ngư>
Tiện Ngư là ai?
Hẳn là một cái nghệ danh.
Trương Thần âm thầm nghi nhớ cái danh tự, dự định sau này sẽ quan tâm kỹ hơn. Cuối cùng hắn mở ra tài khoản mạng xã hội của mình, điểm mở một cái tên đã hơn nửa năm không liên lạc, đem «Sinh như hạ hoa» chia sẻ qua.
Không cần lời nhắn, vì văn tự là không đủ.
Bởi Trương Thần nghĩ, đối phương khi nghe được bài hát này hẳn là sẽ hiểu được tâm ý của hắn, vì âm nhạc mới là ngôn ngữ mà bọn hắn câu thông tốt nhất.
Ngay sau đó, Trương Thần lại muốn đem ca khúc chia sẻ đến trong nhóm lớp học để mọi người cùng nhau thưởng thức, mở ra nhóm lớp học để nhìn một chút, hắn nhất thời lộ ra nụ cười.
Tân nhân quý đã bắt đầu. Trong nhóm, những con cú đêm đã nổ rồi, tất cả mọi người đều không muốn ngủ sớm, dù sao âm nhạc cũng là phần chuyên nghiệp mà mọi người hướng tới. Do vậy tất cả đều thảo luận bài hát sôi nổi cũng không khiến người ta ngoài ý muốn.
-Tiểu bối: “Á hự! Học trưởng Tôn Diệu Hỏa nổ quả này phê quá rồi!”
-Lan Lan: “Sinh như hạ hoa chi sáng lạn – tử như thu diệp chi tinh mỹ! Oanh Oanh Oanh! Học trưởng Tôn Diệu Hoa lần này muốn phát hỏa rồi!”
-Hoa Hoa: “Các cậu đang thảo luận bài hát của học trưởng Tôn sao? Có thực sự trâu như vậy không? Tôi đi nghe thử chút”
-Ôn nhu nhất đao: “«Sinh như hạ hoa» trực tiếp làm tôi nghe đến rơi lệ, học trưởng Tôn quá lợi hại, trình độ nghiệp vụ không chê vào đâu được, nhưng cha đẻ của ca khúc này mới thực sự là đại thần”
-Tiểu Cẩu đi ngàn dặm: “Đúng đúng! Không hổ là khúc phụ (Cha đẻ ca khúc)! Học trưởng Tôn ôm được bắp đùi thần cấp rồi, trực tiếp được kéo bay”
-Hệ âm nhạc hoàng lượng: “Có tin là khi Tân duệ bảng mở ra vào ngày mai, «Sinh như hạ hoa» sẽ trực tiếp hủy diệt BXH hay không?!”
-Hoa hoa: “Tôi nghe xong bài hát này liền quỳ! Tựa như Khúc phụ là đại thần Carrey! Ngoài ra, các cậu có phát hiện hay không, viết lời, soạn cùng phối nhạc đều là một mình khúc phụ đảm nhiệm, có loại đại thần này trấn môn, coi như phòng thu âm bắt con chó đến hát thì cũng có thể thắng chứ!”
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro