Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Sống Sót Sau Ta...
Ngã Tối Bạch
2024-10-06 01:11:25
Nhóm lớp học chỉ là một góc băng sơn. So sánh với một cái nhóm lớp học nho nhỏ, trên diễn đàn của học viện nghệ thuật Tần Châu giờ phút này càng thêm náo nhiệt.
“Tân nhân quý chính thức mở ra, mọi người nhanh đi ủng hộ bài hát mới của học trưởng Tôn Diệu Hỏa, bài hát tên là «Sinh như hạ hoa». Thả biểu cảm liên tiếp khi nghe nhé!”
“Bài hát này thực sự êm tai ngoài mong đợi rồi”
“Sinh viên hệ soạn nhạc cũng tới ủng hộ học trưởng một chút, thuận tiện nói một câu động viên. Vận khí của học trưởng không tệ, người sáng tác bài hát này có trình độ rất cao thâm a”
“Người soạn nhạc và viết lời đều là cùng một người, gọi <Tiện Ngư> Cái danh này quả thực xứng đáng với thực lực của khúc phụ này.”
“Hệ soạn nhạc ủng hộ học trưởng Tôn! P/s: Không phải tôi dát vàng lên mặt cho hệ soạn nhạc chúng tôi, mà thực tế ca khúc này bay cao đều do khúc phụ đại thần”
“Thật chờ mong đến 12h trưa mai mở bảng, không biết «Sinh như hạ hoa» có thể xếp thứ hạng bao nhiêu đây”
“Yên tâm đi, với chất lượng của bài hát này thì bài danh sẽ không kém.”
“Cái vị <Tiện Ngư> kia là thần thánh phương nào? Lúc trước đâu có nghe nói qua đâu?”
“Công ty hỏi: Có yêu cầu gì đối với ca sĩ không? Khúc phụ đáp: Có miệng là được”
“Đều là sinh viên từ hệ thanh nhạc mà ra, nên tôi hoàn toàn không ngại chuyện làm công cụ hình người, tôi còn muốn điên cuồng quỳ bái khúc phụ này nữa kìa.”
“Một đám cú đêm, khuya như vậy mà còn chưa đi ngủ sao?”
“Khi màn đêm buông xuống, tôi sẽ bắt đầu thủ hộ từ hôm này, đến chết mới nghỉ. Tối nay như thế, hằng đêm cũng là như thế”
“Đêm cái đầu cậu! không ngủ thì chờ đột tử đi.”
“...”
Tân nhân quý vào tháng 11 hằng năm, đối với bọn sinh viên hệ âm nhạc mà nói đều là một trận thịnh yến chém gió. Nếu như trong cuộc thịnh yến này vừa vặn có tiền bối cùng trường ngồi chung, vậy càng thêm hoàn mỹ.
Vì thế có rất nhiều sinh viên trong trường thậm chí còn chưa thèm nghe nhạc, vẫn hướng về phía người tiền bối Tôn Diệu Hỏa này để phát ra một chút đề nghị ngốc nghếch liên quan đến «Sinh như hạ hoa»
---
7h30 ngày thứ hai.
Lâm Uyên đi rửa mặt sau khi thức dậy, đi ăn bữa sáng ở phòng ăn, sau đó hắn không nhanh không chậm tới phòng học.
Tiết học thứ nhất vẫn chưa bắt đầu, Lâm Uyên đã bắt đầu đọc sách. Nhưng không khí ở xung quanh có vẻ khác với dĩ vãng. Trước đây đều an tĩnh, mỗi người chơi đùa điện thoại di động, giờ lại thảo luận ồn ào một ít chuyện.
Lâm Uyên khẽ cau mày, bởi vì chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu suất đọc sách của hắn.
Đương nhiên, nội dung thảo luận của những người xung quanh đều đôi câu vài lời lọt vào tai hắn.
“Cậu nghe bài hát «Sinh như hạ hoa» chưa?”
Người hỏi câu này đang ngồi hàng ghế đằng sau Lâm Uyên.
“Dĩ nhiên là nghe rồi, vì cái đợt Tân nhân quý này mà tối hôm qua tôi lại thức xem đến hai giờ sáng, nghe xong bài hát mà lòng còn lăn tăn nên đã mua ngay về, bây giờ bài hát này đã phát hỏa trên diễn đàn trường rồi” – Một cô gái nhỏ đang thương xót cho quầng mắt thâm của bản thân.
“Bài hát này quả thực không tệ, trình độ viết nhạc rất cao, xứng với danh xưng <Khúc Phụ> mà người ngoài dành riêng cho nghề này của chúng ta” – Một người nam sinh mang mắt kính cảm khái.
“Cậu tỉnh lại đi, không phải người nào viết ra ca khúc cũng xứng với danh xưng Khúc phụ đâu. Với trình độ như cậu thì dù có đem bài hát cho những ca sĩ mới thì họ cũng không nguyện ý thu âm đâu.”
“Phong cách của ca khúc này không hợp với khẩu vị của tôi, tuy nhiên tôi thừa nhận nhạc sĩ của ca khúc này rất lợi hại.”
“Nói nhảm! Loại người lạm dụng nhạc điện tử như cậu thì yêu thích âm nhạc ca dao thế nào được.”
...
Thì ra họ đang thảo luận về «Sinh như hạ hoa».
Nhìn mọi người thảo luận, dường như ca khúc có ảnh hưởng cũng không tệ lắm.
Chân mày Lâm Uyên dần dãn ra, thoáng cái liền tha thứ cho mọi người xung quanh đã quấy rầy hắn học tập.
Cô gái nhỏ kia vừa mới nói cô mua ca khúc rồi, một bài giá trị một đồng, công ty lấy tám phần, người biểu diễn lấy nửa phần, còn lại hơn một phần của mình rồi. Lâm Uyên đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ đã cống hiến cho hắn hơn một phần tiền kia, mặc dù đang đỡ lấy cặp mắt gấu trúc to bự, nhưng lại là một cô gái đáng yêu mắt ngọc mày ngài.
.
Làm ngày đầu tiên của Tân Nhân Quý, ngày 1 tháng 11 này định sẵn là một khoảng thời gian đặc biệt.
Ngày này, toàn bộ công ty giải trí của Tần Châu đều tham dự vào Tân nhân quý, từ thành tích mà leo top Tân nhân duệ. Bảng chính thức mở vào 12h trưa. Nói chung để leo lên bảng cũng sẽ không dễ dàng.
Coi như Tân nhân duệ đã mở bảng, nếu như người mới mà công ty đẩy ra có thành tích không đạt trong dự kiến, vậy thì loại không khí áp lực cao đáng sợ có lẽ sẽ kéo dài suốt thời gian một tháng, cho đến khi Tân nhân quý này kết thúc.
Mà loại không khí khẩn trương và thấp thỏm này, ở công ty giải trí Tinh Mang dường như còn sâu hơn vài phần. Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay đi làm, dường như âm thanh chào hỏi giữa đồng nghiệp trong công ty cũng nhẹ hơn vài phần so với mọi hôm.
Nhất là những người trong ngành liên quan tới âm nhạc. Chủ yếu bởi vì người mới của công ty giải trí Tinh Mang mấy năm gần đây một mực không quá như ý trong phương diện đua top, cho nên cao tầng công ty rất bất mãn.
.
“Tân nhân quý chính thức mở ra, mọi người nhanh đi ủng hộ bài hát mới của học trưởng Tôn Diệu Hỏa, bài hát tên là «Sinh như hạ hoa». Thả biểu cảm liên tiếp khi nghe nhé!”
“Bài hát này thực sự êm tai ngoài mong đợi rồi”
“Sinh viên hệ soạn nhạc cũng tới ủng hộ học trưởng một chút, thuận tiện nói một câu động viên. Vận khí của học trưởng không tệ, người sáng tác bài hát này có trình độ rất cao thâm a”
“Người soạn nhạc và viết lời đều là cùng một người, gọi <Tiện Ngư> Cái danh này quả thực xứng đáng với thực lực của khúc phụ này.”
“Hệ soạn nhạc ủng hộ học trưởng Tôn! P/s: Không phải tôi dát vàng lên mặt cho hệ soạn nhạc chúng tôi, mà thực tế ca khúc này bay cao đều do khúc phụ đại thần”
“Thật chờ mong đến 12h trưa mai mở bảng, không biết «Sinh như hạ hoa» có thể xếp thứ hạng bao nhiêu đây”
“Yên tâm đi, với chất lượng của bài hát này thì bài danh sẽ không kém.”
“Cái vị <Tiện Ngư> kia là thần thánh phương nào? Lúc trước đâu có nghe nói qua đâu?”
“Công ty hỏi: Có yêu cầu gì đối với ca sĩ không? Khúc phụ đáp: Có miệng là được”
“Đều là sinh viên từ hệ thanh nhạc mà ra, nên tôi hoàn toàn không ngại chuyện làm công cụ hình người, tôi còn muốn điên cuồng quỳ bái khúc phụ này nữa kìa.”
“Một đám cú đêm, khuya như vậy mà còn chưa đi ngủ sao?”
“Khi màn đêm buông xuống, tôi sẽ bắt đầu thủ hộ từ hôm này, đến chết mới nghỉ. Tối nay như thế, hằng đêm cũng là như thế”
“Đêm cái đầu cậu! không ngủ thì chờ đột tử đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“...”
Tân nhân quý vào tháng 11 hằng năm, đối với bọn sinh viên hệ âm nhạc mà nói đều là một trận thịnh yến chém gió. Nếu như trong cuộc thịnh yến này vừa vặn có tiền bối cùng trường ngồi chung, vậy càng thêm hoàn mỹ.
Vì thế có rất nhiều sinh viên trong trường thậm chí còn chưa thèm nghe nhạc, vẫn hướng về phía người tiền bối Tôn Diệu Hỏa này để phát ra một chút đề nghị ngốc nghếch liên quan đến «Sinh như hạ hoa»
---
7h30 ngày thứ hai.
Lâm Uyên đi rửa mặt sau khi thức dậy, đi ăn bữa sáng ở phòng ăn, sau đó hắn không nhanh không chậm tới phòng học.
Tiết học thứ nhất vẫn chưa bắt đầu, Lâm Uyên đã bắt đầu đọc sách. Nhưng không khí ở xung quanh có vẻ khác với dĩ vãng. Trước đây đều an tĩnh, mỗi người chơi đùa điện thoại di động, giờ lại thảo luận ồn ào một ít chuyện.
Lâm Uyên khẽ cau mày, bởi vì chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu suất đọc sách của hắn.
Đương nhiên, nội dung thảo luận của những người xung quanh đều đôi câu vài lời lọt vào tai hắn.
“Cậu nghe bài hát «Sinh như hạ hoa» chưa?”
Người hỏi câu này đang ngồi hàng ghế đằng sau Lâm Uyên.
“Dĩ nhiên là nghe rồi, vì cái đợt Tân nhân quý này mà tối hôm qua tôi lại thức xem đến hai giờ sáng, nghe xong bài hát mà lòng còn lăn tăn nên đã mua ngay về, bây giờ bài hát này đã phát hỏa trên diễn đàn trường rồi” – Một cô gái nhỏ đang thương xót cho quầng mắt thâm của bản thân.
“Bài hát này quả thực không tệ, trình độ viết nhạc rất cao, xứng với danh xưng <Khúc Phụ> mà người ngoài dành riêng cho nghề này của chúng ta” – Một người nam sinh mang mắt kính cảm khái.
“Cậu tỉnh lại đi, không phải người nào viết ra ca khúc cũng xứng với danh xưng Khúc phụ đâu. Với trình độ như cậu thì dù có đem bài hát cho những ca sĩ mới thì họ cũng không nguyện ý thu âm đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phong cách của ca khúc này không hợp với khẩu vị của tôi, tuy nhiên tôi thừa nhận nhạc sĩ của ca khúc này rất lợi hại.”
“Nói nhảm! Loại người lạm dụng nhạc điện tử như cậu thì yêu thích âm nhạc ca dao thế nào được.”
...
Thì ra họ đang thảo luận về «Sinh như hạ hoa».
Nhìn mọi người thảo luận, dường như ca khúc có ảnh hưởng cũng không tệ lắm.
Chân mày Lâm Uyên dần dãn ra, thoáng cái liền tha thứ cho mọi người xung quanh đã quấy rầy hắn học tập.
Cô gái nhỏ kia vừa mới nói cô mua ca khúc rồi, một bài giá trị một đồng, công ty lấy tám phần, người biểu diễn lấy nửa phần, còn lại hơn một phần của mình rồi. Lâm Uyên đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ đã cống hiến cho hắn hơn một phần tiền kia, mặc dù đang đỡ lấy cặp mắt gấu trúc to bự, nhưng lại là một cô gái đáng yêu mắt ngọc mày ngài.
.
Làm ngày đầu tiên của Tân Nhân Quý, ngày 1 tháng 11 này định sẵn là một khoảng thời gian đặc biệt.
Ngày này, toàn bộ công ty giải trí của Tần Châu đều tham dự vào Tân nhân quý, từ thành tích mà leo top Tân nhân duệ. Bảng chính thức mở vào 12h trưa. Nói chung để leo lên bảng cũng sẽ không dễ dàng.
Coi như Tân nhân duệ đã mở bảng, nếu như người mới mà công ty đẩy ra có thành tích không đạt trong dự kiến, vậy thì loại không khí áp lực cao đáng sợ có lẽ sẽ kéo dài suốt thời gian một tháng, cho đến khi Tân nhân quý này kết thúc.
Mà loại không khí khẩn trương và thấp thỏm này, ở công ty giải trí Tinh Mang dường như còn sâu hơn vài phần. Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay đi làm, dường như âm thanh chào hỏi giữa đồng nghiệp trong công ty cũng nhẹ hơn vài phần so với mọi hôm.
Nhất là những người trong ngành liên quan tới âm nhạc. Chủ yếu bởi vì người mới của công ty giải trí Tinh Mang mấy năm gần đây một mực không quá như ý trong phương diện đua top, cho nên cao tầng công ty rất bất mãn.
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro