Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Lời Cảm Ơn Cho...
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
Cao tầng phòng ăn cùng nhân viên phòng ăn bất đồng, nơi này dùng cơm yên tĩnh hơn, người ở đây cũng ít, Lâm Uyên thấy mấy bàn xung quanh đều trống. Hơn nữa nơi này đồ ăn hầu như đều là đặt làm riêng, cơ bản đều do các quản lý đặt trước một số món ngon từ sớm, buổi trưa đầu bếp nấu xong có thể tới ăn luôn.
“Một mình ta thường ăn không hết.”
Triệu Ngọc chỉ bốn món thức ăn trên bàn nói: “Vừa vặn ngươi giúp ta chia sẻ, không đủ để ta gọi đầu bếp làm thêm món mới.”
“Đủ rồi.” – Lâm Uyên cũng không phải người tham ăn tục uống đâu.
Ăn thử món thứ nhất, là hắn đã biết tại sao nơi này là cao tầng phòng ăn rồi. Bởi vì đồ ăn ở đây mùi vị quả thật nếu so với bên phòng ăn nhân viên, giống như tiệm buffet hôm trước có kem tự phục vụ so với quán cơm bụi vậy. Phòng ăn nhân viên vốn Lâm Uyên còn rất có cảm tình, thoáng cái bị hạ thấp vài cái đẳng cấp.
Triệu Ngọc ăn rất chậm.
Nàng thỉnh thoảng nhận cú điện thoại, dáng vẻ bận bịu nhiều việc. Hơn nữa nói qua điện thoại, hầu như đều là tông giọng lôi lệ phong hành, lộ ra một cỗ cường thế.
“Nhãn hiệu châu báu kia muốn đổi nghệ sĩ của chúng ta? Không phải nghệ sĩ của chúng ta có vấn đề chứ? ... Được, ngươi đừng tranh thủ, bây giờ phát thông báo. Sau này tất cả nghệ sĩ của Tinh Mang chúng ta, không được phép làm đại sứ thương hiệu cho nhãn hàng này nữa.”
“Sự kiện của Ant Uniform khiếu nại Tinh Mang nghệ sĩ đến trễ? Trước đây ta dạy thế nào, còn cho là mình Hot lắm? Đừng nói lý do kẹt xe, ta không quan tâm tiền phạt, thích đùa bỡn trên đầu lão nương đúng không?”
“Lý Lễ lộ hàng bị chụp? Tìm bộ phận PR, ngoài ra tra xem phóng viên chụp được là ai, ta để cho hắn hướng lãnh đạo giải thích!”
“...”
Sau khi nhận vài cuộc điện thoại, nàng mới nhìn sang Lâm Uyên áy náy cười một tiếng: “Làm phiền đến ngươi rồi.”
“Không có.” – Lâm Uyên không ăn sáng nên bụng có chút đói, tranh thủ lúc Triệu Ngọc gọi điện, hắn đã ăn được kha khá rồi.
“Ngươi nha.” – Triệu Ngọc buồn cười liếc nhìn Lâm Uyên, đưa tay gạt đi hột cơm bên miệng hắn.
“Lần trước mẹ ngươi gọi điện cho ta hỏi chuyện của ngươi, không nghĩ tới ngươi còn biết nói dối. Ngươi kiếm tiền không đến một trăm ngàn chứ? Tiền lương cũng làm sao có hai chục ngàn?”
Lâm Uyên nói: “Phiền toái Triệu tỷ rồi.”
Triệu Ngọc lắc đầu một cái, đại khái cũng có thể đoán được nguyên nhân, cho nên cũng không có ý tứ trách cứ Lâm Uyên.
Đúng lúc này. Điện thoại của nàng lại vang lên, bất quá cuộc gọi này tựa hồ rất trọng yếu, bởi vì Lâm Uyên thấy sắc mặt Triệu Ngọc thay đổi, thậm chí đứng lên.
Không chỉ có như thế, lần này giọng nàng trả lời điện thoại cũng không còn một chút cường thế, ngược lại đầy câu lệ:
“Ân ân ân... Ta đã tiếp xúc. Cô nương này có chút ngạo, không tốt lắm... Ta biết... Boss, ngài cũng đừng lại để đám người kia bắt ta lập quân lệnh trạng, tim ta không chịu nổi đâu...”
Lâm Uyên bừng tỉnh. Nguyên lai là Boss trong công ty, cái này thì dễ hiểu rồi. Ai dám đem cấp trên của mình không để vào mắt chứ.
Cúp điện thoại, tựa như tâm tình ăn cơm của Triệu Ngọc cũng không còn. Nửa ngày mới gắp được hai đũa thức ăn, mặt buồn thiu.
“Có chuyện gì phiền lòng sao?” – Lâm Uyên quan tâm hỏi.
Triệu Ngọc cười khổ: “Nói với ngươi cũng chẳng ích gì, ngươi ăn xong chưa?”
Lâm Uyên uống nốt ngụm canh, sau đó lau miệng: “Ta no rồi, tỷ nói đi.”
“...”
“Một mình ta thường ăn không hết.”
Triệu Ngọc chỉ bốn món thức ăn trên bàn nói: “Vừa vặn ngươi giúp ta chia sẻ, không đủ để ta gọi đầu bếp làm thêm món mới.”
“Đủ rồi.” – Lâm Uyên cũng không phải người tham ăn tục uống đâu.
Ăn thử món thứ nhất, là hắn đã biết tại sao nơi này là cao tầng phòng ăn rồi. Bởi vì đồ ăn ở đây mùi vị quả thật nếu so với bên phòng ăn nhân viên, giống như tiệm buffet hôm trước có kem tự phục vụ so với quán cơm bụi vậy. Phòng ăn nhân viên vốn Lâm Uyên còn rất có cảm tình, thoáng cái bị hạ thấp vài cái đẳng cấp.
Triệu Ngọc ăn rất chậm.
Nàng thỉnh thoảng nhận cú điện thoại, dáng vẻ bận bịu nhiều việc. Hơn nữa nói qua điện thoại, hầu như đều là tông giọng lôi lệ phong hành, lộ ra một cỗ cường thế.
“Nhãn hiệu châu báu kia muốn đổi nghệ sĩ của chúng ta? Không phải nghệ sĩ của chúng ta có vấn đề chứ? ... Được, ngươi đừng tranh thủ, bây giờ phát thông báo. Sau này tất cả nghệ sĩ của Tinh Mang chúng ta, không được phép làm đại sứ thương hiệu cho nhãn hàng này nữa.”
“Sự kiện của Ant Uniform khiếu nại Tinh Mang nghệ sĩ đến trễ? Trước đây ta dạy thế nào, còn cho là mình Hot lắm? Đừng nói lý do kẹt xe, ta không quan tâm tiền phạt, thích đùa bỡn trên đầu lão nương đúng không?”
“Lý Lễ lộ hàng bị chụp? Tìm bộ phận PR, ngoài ra tra xem phóng viên chụp được là ai, ta để cho hắn hướng lãnh đạo giải thích!”
“...”
Sau khi nhận vài cuộc điện thoại, nàng mới nhìn sang Lâm Uyên áy náy cười một tiếng: “Làm phiền đến ngươi rồi.”
“Không có.” – Lâm Uyên không ăn sáng nên bụng có chút đói, tranh thủ lúc Triệu Ngọc gọi điện, hắn đã ăn được kha khá rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi nha.” – Triệu Ngọc buồn cười liếc nhìn Lâm Uyên, đưa tay gạt đi hột cơm bên miệng hắn.
“Lần trước mẹ ngươi gọi điện cho ta hỏi chuyện của ngươi, không nghĩ tới ngươi còn biết nói dối. Ngươi kiếm tiền không đến một trăm ngàn chứ? Tiền lương cũng làm sao có hai chục ngàn?”
Lâm Uyên nói: “Phiền toái Triệu tỷ rồi.”
Triệu Ngọc lắc đầu một cái, đại khái cũng có thể đoán được nguyên nhân, cho nên cũng không có ý tứ trách cứ Lâm Uyên.
Đúng lúc này. Điện thoại của nàng lại vang lên, bất quá cuộc gọi này tựa hồ rất trọng yếu, bởi vì Lâm Uyên thấy sắc mặt Triệu Ngọc thay đổi, thậm chí đứng lên.
Không chỉ có như thế, lần này giọng nàng trả lời điện thoại cũng không còn một chút cường thế, ngược lại đầy câu lệ:
“Ân ân ân... Ta đã tiếp xúc. Cô nương này có chút ngạo, không tốt lắm... Ta biết... Boss, ngài cũng đừng lại để đám người kia bắt ta lập quân lệnh trạng, tim ta không chịu nổi đâu...”
Lâm Uyên bừng tỉnh. Nguyên lai là Boss trong công ty, cái này thì dễ hiểu rồi. Ai dám đem cấp trên của mình không để vào mắt chứ.
Cúp điện thoại, tựa như tâm tình ăn cơm của Triệu Ngọc cũng không còn. Nửa ngày mới gắp được hai đũa thức ăn, mặt buồn thiu.
“Có chuyện gì phiền lòng sao?” – Lâm Uyên quan tâm hỏi.
Triệu Ngọc cười khổ: “Nói với ngươi cũng chẳng ích gì, ngươi ăn xong chưa?”
Lâm Uyên uống nốt ngụm canh, sau đó lau miệng: “Ta no rồi, tỷ nói đi.”
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro