Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Lời Cảm Ơn Cho...
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
Triệu Ngọc để điện thoại di động xuống: “Ngươi biết «Thịnh Phóng» không?”
Lâm Uyên gật đầu.
Đây là tiết mục tuyển tú hằng năm của Tần Châu. Hạ Phồn luôn mơ mộng là trở thành một nữ ca sĩ ưu tú, nhưng liên tục tham gia hai năm cũng không được tuyển. Là một tiết mục có ngưỡng cửa rất cao.
“Nếu ngươi chú ý theo dõi sẽ biết.” – Triệu ngọc nhức đầu nói:
“Năm nay «Thịnh Phóng» xuất hiện một nữ hài mê hoặc lẳng lơ yêu nghiệt đạt hạng nhất, tên là Triệu Doanh Cát. Cực kỳ xinh đẹp, giọng hát so với thiên phú trước đây của ngươi càng không phân cao thấp. Trọng yếu nhất là, sau lưng nàng còn chưa có công ty giải trí. Cho nên hiện tại, các công ty giải trí to to nhỏ nhỏ ở Tần Châu đều muốn ký hợp đồng với nàng. Đáng tiếc, cô nương này rất ngạo, tuyên bố muốn ký hợp đồng với nàng nhất định phải xuất ra một bài hát có thể làm tác phẩm tiêu biểu. Kết quả ta nhờ cậy lão Chu, tìm bảy tám nhạc sĩ vương bài viết ca khúc cho nàng, nàng đều không coi trọng.”
Lâm Uyên bình luận: “Tầm mắt rất cao.”
Buổi sáng lúc làm việc, Lâm Uyên đã hiếu kỳ đối với tiêu chuẩn nhạc sĩ vương bài, cũng nghe khác nhiều tác phẩm tiêu biểu của một số vương bài.
Không thể không nói. Trình độ của vương bài quả thật rất cứng, mỗi tác phẩm tiêu biểu đều có thể nói là kinh điển.
Đồng thời Lâm Uyên tin chắc, những tác phẩm tiêu biểu của nhạc sĩ vương bài này, thả tại địa cầu cũng có thể đặc biết phát hỏa.
Cái này làm cho Lâm Uyên đối với thực lực nhạc sĩ tại Lam tinh càng ấn tượng sâu sắc.
“Bất quá nàng cũng không phải là nhằm vào riêng Tinh Mang.”
Giọng Triệu Ngọc hơi hòa hoãn một chút, tựa hồ coi Lâm Uyên thành một người để tâm sự cũng không tệ.
“Cũng còn tốt, Huyến Lạn Ngân Hỏa cùng Sa Hải lấy ra vài bài, trước mắt cũng chưa thể đả động nàng, cho nên vẫn còn cơ hội. Bây giờ chỉ còn ba nhà chúng ta cạnh tranh, nàng cũng tuyên bố không cân nhắc ký với các công ty nhỏ.”
Nói đến đây, Triệu Ngọc lắc đầu: “Thực ra cũng không phải nàng coi thường nhạc sĩ vương bài, chủ yếu vẫn là vương bài tinh lực có hạn, phần lớn đều đã hợp tác lâu dài với một số ca sĩ cố định, có lúc còn nhận yêu cầu chế tác riêng. Cho nên tại lúc lâm thời viết bài hát, chất lượng có chút chưa được như mong đợi.”
Lại có điện thoại tới.
Triệu Ngọc không muốn tiếp, trực tiếp cắt, tiếp tục cùng Lâm Uyên kể: “Ngươi là nhạc sĩ hẳn phải biết, coi như toàn lực ứng phó, cũng không phải nhạc sĩ vương bài nào cũng có thể chắc chắn mỗi tác phẩm mình làm ra đều là tiêu biểu. Tác phẩm tiêu biểu loại này, thường đại biểu lúc tài năng của bản thân thăng hoa nhất. Ai dám nói tác phẩm nào của mình cũng đều đạt tiêu chuẩn trình độ cao nhất chứ?
Đúng là tất cả mọi người đều công nhận nhạc sĩ vương bài sáng tác ca khúc lợi hại, xuất phẩm bất phàm.
Lợi hại thì khẳng định lợi hại, dù sao mỗi nhạc sĩ vương bài trong Tinh Mang chúng ta đều có ít nhất năm tác phẩm kinh điển. Nhưng nếu tính trung bình xuống ngươi sẽ phát hiện, mỗi một vương bài đều đã ngoài ba mươi tuổi!
Nói cách khác, ngoại trừ một số rất ít thiên tài, còn lại đại đa số bọn hắn đều phải tích góp chục năm thời gian trong nghề, mới có thể viết ra số tác phẩm tiêu biểu như thế.
Mười năm! Chỉ có như vậy vài tác phẩm tiêu biểu!
Sản lượng này, có thể so sánh với sinh con hay không? Chín tháng hoài thai ấp ủ, nhạc sĩ vương bài mới có thể cho ra một tác phẩm ưng ý, còn phải chăm bẵm từng chút. Cho nên đối với Triệu Doanh Cát yêu cầu, cái này thực làm khó họ, đâu phải cứ muốn là có cho nàng. Cái yêu cầu này nhìn như đơn giản, thực ra phi thường khó khăn.”
Lâm Uyên hiểu ra. Triệu tỷ cung cấp cho hắn thêm một góc nhìn mới.
Hắn chỉ có thể thấy nhạc sĩ kim bài cường đại, lại không nhìn thấy mọi người vì làm ra một tác phẩm tiêu biểu cấp bậc cao, đã phải bỏ ra mất bao nhiêu thời gian cùng tinh lực. Giống như chính mình, vì lấy được bảo rương đã phải thật cố gắng hoàn thành nhiệm vụ học tập.
“Haizz...” – Triệu Ngọc thở hắt một hơi sau đó mỉm cười: “vừa rồi tâm sự với ngươi, có lẽ ngươi nghe thấy phiền. Cảm ơn ngươi đã ngồi nghe ta nói nhảm nhiều như vậy. Ăn no rồi trở về đi làm đi. Ta lại chạy theo lão Chu xin thêm vài bài hát để thử chút. Cũng may thời điểm này hai công ty kia chưa thu đc Triệu Doanh Cát, đành từ từ tìm cách vậy.”
Lâm Uyên nói: “Có bài hát nàng liền ký?”
Triệu Ngọc kém chút bị cái giọng nhẹ phiêu phiêu này làm ngã sấp mặt: “Đúng, có bài hát là được. Nhưng nhất định phải là tác phẩm tiêu biểu, ngươi có hiểu ý tứ của tác phẩm tiêu biểu không? «Sinh như Hạ hoa» chính là tác phẩm của ngươi. Thế nào, ngươi còn có thể ngày ngày sinh ra Hạ hoa sao?”
Lâm Uyên lắc đầu nói: “«Sinh như Hạ hoa» đã công bố, nàng khẳng định đã nghe qua.”
Triệu Ngọc: “...”
Hài tử, ngươi nghiêm túc nói chuyện với ta đấy chứ?
Lâm Uyên cũng có chút phiền não: “«Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc» được không?”
Triệu Ngọc mặt phát mộng: “Bạo cái gì tạc?”
Lâm Uyên lấy điện thoại ra, mở app email thao tác chút, sau đó nói: “Ta gửi cho tỷ.”
Triệu Ngọc càng mộng hơn: “Ngươi gửi ta cái gì?”
Lâm Uyên đứng lên nói: “Coi như là quà cảm ơn cho bữa cơm này của tỷ.”
.
Lâm Uyên gật đầu.
Đây là tiết mục tuyển tú hằng năm của Tần Châu. Hạ Phồn luôn mơ mộng là trở thành một nữ ca sĩ ưu tú, nhưng liên tục tham gia hai năm cũng không được tuyển. Là một tiết mục có ngưỡng cửa rất cao.
“Nếu ngươi chú ý theo dõi sẽ biết.” – Triệu ngọc nhức đầu nói:
“Năm nay «Thịnh Phóng» xuất hiện một nữ hài mê hoặc lẳng lơ yêu nghiệt đạt hạng nhất, tên là Triệu Doanh Cát. Cực kỳ xinh đẹp, giọng hát so với thiên phú trước đây của ngươi càng không phân cao thấp. Trọng yếu nhất là, sau lưng nàng còn chưa có công ty giải trí. Cho nên hiện tại, các công ty giải trí to to nhỏ nhỏ ở Tần Châu đều muốn ký hợp đồng với nàng. Đáng tiếc, cô nương này rất ngạo, tuyên bố muốn ký hợp đồng với nàng nhất định phải xuất ra một bài hát có thể làm tác phẩm tiêu biểu. Kết quả ta nhờ cậy lão Chu, tìm bảy tám nhạc sĩ vương bài viết ca khúc cho nàng, nàng đều không coi trọng.”
Lâm Uyên bình luận: “Tầm mắt rất cao.”
Buổi sáng lúc làm việc, Lâm Uyên đã hiếu kỳ đối với tiêu chuẩn nhạc sĩ vương bài, cũng nghe khác nhiều tác phẩm tiêu biểu của một số vương bài.
Không thể không nói. Trình độ của vương bài quả thật rất cứng, mỗi tác phẩm tiêu biểu đều có thể nói là kinh điển.
Đồng thời Lâm Uyên tin chắc, những tác phẩm tiêu biểu của nhạc sĩ vương bài này, thả tại địa cầu cũng có thể đặc biết phát hỏa.
Cái này làm cho Lâm Uyên đối với thực lực nhạc sĩ tại Lam tinh càng ấn tượng sâu sắc.
“Bất quá nàng cũng không phải là nhằm vào riêng Tinh Mang.”
Giọng Triệu Ngọc hơi hòa hoãn một chút, tựa hồ coi Lâm Uyên thành một người để tâm sự cũng không tệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cũng còn tốt, Huyến Lạn Ngân Hỏa cùng Sa Hải lấy ra vài bài, trước mắt cũng chưa thể đả động nàng, cho nên vẫn còn cơ hội. Bây giờ chỉ còn ba nhà chúng ta cạnh tranh, nàng cũng tuyên bố không cân nhắc ký với các công ty nhỏ.”
Nói đến đây, Triệu Ngọc lắc đầu: “Thực ra cũng không phải nàng coi thường nhạc sĩ vương bài, chủ yếu vẫn là vương bài tinh lực có hạn, phần lớn đều đã hợp tác lâu dài với một số ca sĩ cố định, có lúc còn nhận yêu cầu chế tác riêng. Cho nên tại lúc lâm thời viết bài hát, chất lượng có chút chưa được như mong đợi.”
Lại có điện thoại tới.
Triệu Ngọc không muốn tiếp, trực tiếp cắt, tiếp tục cùng Lâm Uyên kể: “Ngươi là nhạc sĩ hẳn phải biết, coi như toàn lực ứng phó, cũng không phải nhạc sĩ vương bài nào cũng có thể chắc chắn mỗi tác phẩm mình làm ra đều là tiêu biểu. Tác phẩm tiêu biểu loại này, thường đại biểu lúc tài năng của bản thân thăng hoa nhất. Ai dám nói tác phẩm nào của mình cũng đều đạt tiêu chuẩn trình độ cao nhất chứ?
Đúng là tất cả mọi người đều công nhận nhạc sĩ vương bài sáng tác ca khúc lợi hại, xuất phẩm bất phàm.
Lợi hại thì khẳng định lợi hại, dù sao mỗi nhạc sĩ vương bài trong Tinh Mang chúng ta đều có ít nhất năm tác phẩm kinh điển. Nhưng nếu tính trung bình xuống ngươi sẽ phát hiện, mỗi một vương bài đều đã ngoài ba mươi tuổi!
Nói cách khác, ngoại trừ một số rất ít thiên tài, còn lại đại đa số bọn hắn đều phải tích góp chục năm thời gian trong nghề, mới có thể viết ra số tác phẩm tiêu biểu như thế.
Mười năm! Chỉ có như vậy vài tác phẩm tiêu biểu!
Sản lượng này, có thể so sánh với sinh con hay không? Chín tháng hoài thai ấp ủ, nhạc sĩ vương bài mới có thể cho ra một tác phẩm ưng ý, còn phải chăm bẵm từng chút. Cho nên đối với Triệu Doanh Cát yêu cầu, cái này thực làm khó họ, đâu phải cứ muốn là có cho nàng. Cái yêu cầu này nhìn như đơn giản, thực ra phi thường khó khăn.”
Lâm Uyên hiểu ra. Triệu tỷ cung cấp cho hắn thêm một góc nhìn mới.
Hắn chỉ có thể thấy nhạc sĩ kim bài cường đại, lại không nhìn thấy mọi người vì làm ra một tác phẩm tiêu biểu cấp bậc cao, đã phải bỏ ra mất bao nhiêu thời gian cùng tinh lực. Giống như chính mình, vì lấy được bảo rương đã phải thật cố gắng hoàn thành nhiệm vụ học tập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Haizz...” – Triệu Ngọc thở hắt một hơi sau đó mỉm cười: “vừa rồi tâm sự với ngươi, có lẽ ngươi nghe thấy phiền. Cảm ơn ngươi đã ngồi nghe ta nói nhảm nhiều như vậy. Ăn no rồi trở về đi làm đi. Ta lại chạy theo lão Chu xin thêm vài bài hát để thử chút. Cũng may thời điểm này hai công ty kia chưa thu đc Triệu Doanh Cát, đành từ từ tìm cách vậy.”
Lâm Uyên nói: “Có bài hát nàng liền ký?”
Triệu Ngọc kém chút bị cái giọng nhẹ phiêu phiêu này làm ngã sấp mặt: “Đúng, có bài hát là được. Nhưng nhất định phải là tác phẩm tiêu biểu, ngươi có hiểu ý tứ của tác phẩm tiêu biểu không? «Sinh như Hạ hoa» chính là tác phẩm của ngươi. Thế nào, ngươi còn có thể ngày ngày sinh ra Hạ hoa sao?”
Lâm Uyên lắc đầu nói: “«Sinh như Hạ hoa» đã công bố, nàng khẳng định đã nghe qua.”
Triệu Ngọc: “...”
Hài tử, ngươi nghiêm túc nói chuyện với ta đấy chứ?
Lâm Uyên cũng có chút phiền não: “«Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc» được không?”
Triệu Ngọc mặt phát mộng: “Bạo cái gì tạc?”
Lâm Uyên lấy điện thoại ra, mở app email thao tác chút, sau đó nói: “Ta gửi cho tỷ.”
Triệu Ngọc càng mộng hơn: “Ngươi gửi ta cái gì?”
Lâm Uyên đứng lên nói: “Coi như là quà cảm ơn cho bữa cơm này của tỷ.”
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro