Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Ngư Long Vũ (1)
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
Chẳng ai biết Triệu Ngọc sẽ mất bao lâu để rõ ràng ý tứ câu nói mà Lâm Uyên để lại trước khi rời đi. Nhất thời nàng chỉ biết vừa buồn cười, vừa cảm động.
Buồn cười là. Lâm Uyên thật hiểu mình đang thiếu một bài hát cấp bậc gì sao?
Cảm động là, khẳng định hắn muốn giúp mình giải quyết phiền não như vậy, muốn giúp mình một tay.
Trong ngành âm nhạc nhiều năm chìm nổi, Triệu Ngọc đã quen với nhân tình ấm lạnh. Cho nên biết cái gì mới thực sự là chân quý.
Vô luận có phải tác phẩm tiêu biểu hay không, người nhạc sĩ tặng mình một ca khúc, cũng giống như trao đi hài tử bảo bối của bản thân, sợ nó sẽ bị khinh thường.
Nào có ai sẽ đem một tác phẩm như vậy đơn giản đưa ra như quà cảm ơn bữa cơm?
Lâm Uyên dám nói thế, Triệu Ngọc lại không thể đơn giản nghĩ như thế. Lúc này trọng yếu, có phải là nên nghe xem cấp bậc tác phẩm có đến cấp độ bài hát tiêu biểu? Không phải trọng yếu rồi!
Coi như ca khúc này của Lâm Uyên không thể giúp được chính mình, thì cũng đâu có sao. Chỉ cần hắn có tâm ý như vậy, chỉ cần hắn cứ thế duy trì, đáng giá được chính mình trân trọng.
Nở nụ cười lặng lẽ mà ấm áp.
Triệu Ngọc đeo lên tai nghe, mở ra email, mở lên thiện ý của chàng trai trẻ tuổi dành cho mình, được đặt tên «Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc».
“Ha ha...” – Đoạn mở đầu ca khúc kia đều là âm thanh điện tử quen thuộc tổ hợp lại, để cho Triệu Ngọc cười một tiếng. Lần trước bản «Sinh như Hạ hoa» lần đầu tiên gửi cho mình cũng là như vậy.
Ba phút hai mươi giây của ca khúc rất nhanh trôi qua. Nhưng khi nghe xong bài hát, biểu tình trên mặt Triệu Ngọc hơi thay đổi. Nàng theo bản năng lại replay bài hát một lần.
Vẫn là 3 phút 20 giây, nhưng lần này, thời gian tựa như dài hơn rất nhiều.
Nghe xong lần thứ hai, Triệu Ngọc đứng lên, gần như muốn đuổi theo Lâm Uyên đã sớm rời đi kia. Nhưng bước chân nàng chỉ hơi nhấc một chút, nàng dừng lại, cúi đầu nhìn bữa trưa mà hắn đã ăn một nửa, lẩm bẩm nói:
“Ngươi gọi đây là quà cảm ơn cho một bữa cơm sao.”
“Êy, Tiểu Triệu, nghĩ gì xuất thần như vậy?”
Lão Chu cũng đi qua phòng ăn, liếc mắt liền thấy Triệu Ngọc đang đeo tai nghe đứng đó, biểu tình phức tạp.
“A.” – Lão Chu bỗng nhiên nghĩ tới: “Còn đang phiền lòng vụ ký hợp đồng với người quán quân năm nay của «Thịnh Phóng» sao? Đừng nóng, ta quay về giúp ngươi tìm thêm vài bài hát thử xem sao. Ban soạn nhạc nhân tài đông đúc, luôn có thể có biện pháp.”
“Ta nghĩ, cũng không cần nữa.”
Triệu Ngọc nghiêng đầu tháo tai nghe xuống.
Lão Chu sửng sốt: “Tại sao lại không cần?”
Triệu Ngọc khẽ mỉm cười: “Sau này ngươi sẽ biết.”
Lão Chu bật cười: “Còn chơi vòng vo với ta, cũng được, nói với ngươi một tin tức tốt đi. Lâm Uyên thật đúng là một thiên tài, hắn vừa mới tới ban soan nhạc liền hoàn thành một hợp đồng năm triệu! Ngươi xem, mười mấy nhạc sĩ vương bài cũng không thể thỏa mãn yêu cầu đơn hàng, hắn vừa ra tay liền xong rồi!
Hơn nữa chất lượng bài hát của hắn viết kia thật là tuyệt. Bằng vào ta kinh nghiệm nhiều năm nhận xét, bài hát này bạo hỏa tỷ lệ vô cùng cao!
Đây là hạt giống tốt ngươi gửi gắm cho ta, Chu ca thiếu ngươi một phần ân tình!”
Miệng của Triệu Ngọc khẽ nhếch lên. Giờ phút này trong đầu nàng có ý nghĩ duy nhất là:
Ta lúc đầu rốt cuộc đã ký hợp đồng với dạng quái vật gì?
.
Buồn cười là. Lâm Uyên thật hiểu mình đang thiếu một bài hát cấp bậc gì sao?
Cảm động là, khẳng định hắn muốn giúp mình giải quyết phiền não như vậy, muốn giúp mình một tay.
Trong ngành âm nhạc nhiều năm chìm nổi, Triệu Ngọc đã quen với nhân tình ấm lạnh. Cho nên biết cái gì mới thực sự là chân quý.
Vô luận có phải tác phẩm tiêu biểu hay không, người nhạc sĩ tặng mình một ca khúc, cũng giống như trao đi hài tử bảo bối của bản thân, sợ nó sẽ bị khinh thường.
Nào có ai sẽ đem một tác phẩm như vậy đơn giản đưa ra như quà cảm ơn bữa cơm?
Lâm Uyên dám nói thế, Triệu Ngọc lại không thể đơn giản nghĩ như thế. Lúc này trọng yếu, có phải là nên nghe xem cấp bậc tác phẩm có đến cấp độ bài hát tiêu biểu? Không phải trọng yếu rồi!
Coi như ca khúc này của Lâm Uyên không thể giúp được chính mình, thì cũng đâu có sao. Chỉ cần hắn có tâm ý như vậy, chỉ cần hắn cứ thế duy trì, đáng giá được chính mình trân trọng.
Nở nụ cười lặng lẽ mà ấm áp.
Triệu Ngọc đeo lên tai nghe, mở ra email, mở lên thiện ý của chàng trai trẻ tuổi dành cho mình, được đặt tên «Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc».
“Ha ha...” – Đoạn mở đầu ca khúc kia đều là âm thanh điện tử quen thuộc tổ hợp lại, để cho Triệu Ngọc cười một tiếng. Lần trước bản «Sinh như Hạ hoa» lần đầu tiên gửi cho mình cũng là như vậy.
Ba phút hai mươi giây của ca khúc rất nhanh trôi qua. Nhưng khi nghe xong bài hát, biểu tình trên mặt Triệu Ngọc hơi thay đổi. Nàng theo bản năng lại replay bài hát một lần.
Vẫn là 3 phút 20 giây, nhưng lần này, thời gian tựa như dài hơn rất nhiều.
Nghe xong lần thứ hai, Triệu Ngọc đứng lên, gần như muốn đuổi theo Lâm Uyên đã sớm rời đi kia. Nhưng bước chân nàng chỉ hơi nhấc một chút, nàng dừng lại, cúi đầu nhìn bữa trưa mà hắn đã ăn một nửa, lẩm bẩm nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi gọi đây là quà cảm ơn cho một bữa cơm sao.”
“Êy, Tiểu Triệu, nghĩ gì xuất thần như vậy?”
Lão Chu cũng đi qua phòng ăn, liếc mắt liền thấy Triệu Ngọc đang đeo tai nghe đứng đó, biểu tình phức tạp.
“A.” – Lão Chu bỗng nhiên nghĩ tới: “Còn đang phiền lòng vụ ký hợp đồng với người quán quân năm nay của «Thịnh Phóng» sao? Đừng nóng, ta quay về giúp ngươi tìm thêm vài bài hát thử xem sao. Ban soạn nhạc nhân tài đông đúc, luôn có thể có biện pháp.”
“Ta nghĩ, cũng không cần nữa.”
Triệu Ngọc nghiêng đầu tháo tai nghe xuống.
Lão Chu sửng sốt: “Tại sao lại không cần?”
Triệu Ngọc khẽ mỉm cười: “Sau này ngươi sẽ biết.”
Lão Chu bật cười: “Còn chơi vòng vo với ta, cũng được, nói với ngươi một tin tức tốt đi. Lâm Uyên thật đúng là một thiên tài, hắn vừa mới tới ban soan nhạc liền hoàn thành một hợp đồng năm triệu! Ngươi xem, mười mấy nhạc sĩ vương bài cũng không thể thỏa mãn yêu cầu đơn hàng, hắn vừa ra tay liền xong rồi!
Hơn nữa chất lượng bài hát của hắn viết kia thật là tuyệt. Bằng vào ta kinh nghiệm nhiều năm nhận xét, bài hát này bạo hỏa tỷ lệ vô cùng cao!
Đây là hạt giống tốt ngươi gửi gắm cho ta, Chu ca thiếu ngươi một phần ân tình!”
Miệng của Triệu Ngọc khẽ nhếch lên. Giờ phút này trong đầu nàng có ý nghĩ duy nhất là:
Ta lúc đầu rốt cuộc đã ký hợp đồng với dạng quái vật gì?
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro