Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Tiện Ngư Là Sin...
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
Huống chi lần này hắn còn chưa hoàn toàn bị công khai, ngoại giới chỉ xác định tuổi tác của Tiện Ngư mà thôi.
Nếu nói có chuyện ngoài ý muốn thì chính là giáo sư hệ soạn nhạc trong trường đã gọi điện cho Lâm Uyên, hỏi hắn có cần trường học đáp lại công chúng hay không.
Lúc này Lâm Uyên mới biết thì ra trường học đã sớm biết thân phận của mình.
Lâm Uyên đồng ý với quyết định của trường học, mà điều này cũng không làm hắn bại lộ hoàn toàn, bởi vì trường học bố cáo thông tin rất đơn giản:
“Lời đồn bên ngoài là thật, Tiện Ngư đúng là sinh viên hệ soạn nhạc trường chúng ta. Nhưng trường học có trách nhiệm bảo vệ sự riêng tư cho sinh viên, không thể tiết lộ các thông tin cụ thể cho giới truyền thông. Chúng ta cũng hy vọng mọi người cho Tiện Ngư một chút không gian riêng, tôn trọng ý nguyện của hắn, đừng tìm tòi nghiên cứu thêm nữa.”
Thông tin này quá chung chung nhưng đã đủ để thoả mãn lòng hiếu kỳ của các cư dân mạng, cũng là lời khẳng định gây rúng động đối với giới nghệ sĩ.
“Cho nên… Tiện Ngư thật sự là sinh viên đại học?”
“Trường học đã công khai lên tiếng, vậy mà ta vẫn không dám tin… Hắn còn trẻ tới vậy?”
“Ta đột nhiên nhớ tới một người…”
“Ta biết ngươi nói ai, Lục thần đúng không? Đều là người thể hiện tài hoa từ khi còn rất trẻ, hơn ba mươi tuổi Lục Thịnh đã trở thành khúc phụ trẻ nhất hành tinh! Nhưng cho dù là Lục Thịnh thì lúc học đại học cũng không trâu bò như Tiện Ngư nha…”
Lục Thịnh, khúc phụ trẻ tuổi nhất Lam Tinh, được người trong giới xưng là Lục thần, giống như Diệp Tri Thu được gọi là lão gia.
Trước khi Tiện Ngư xuất hiện, Lục Thịnh được xem là đệ nhất thiên tài trong giới sáng tác âm nhạc.
Nhưng sau khi Tiện Ngư triển lộ tài năng, vị trí đệ nhất thiên tài này e là phải nhường lại cho Tiện Ngư rồi.
“Liệu Tiện Ngư có thể trở thành khúc phụ sớm hơn Lục thần không?”
“Đừng nói, ta cảm thấy rất có khả năng này!”
“Năm đó Lục thần ba mươi tuổi, phát hành ca khúc Thâm Lam mới khiến người ta cảm thấy hắn có tư cách trở thành khúc phụ. Không biết đến khi nào Tiện Ngư sẽ cho ra một bản nhạc siêu phẩm…”
“Ta vẫn cảm thấy Tiện Ngư phải hơn ba mươi tuổi cơ!”
“Thật đúng là tiểu khúc phụ, đúng là còn quá nhỏ!”
Đây chính là lần rung động thứ hai mà Tiện Ngư mang lại sau tác phẩm Mặt Trời Đỏ.
Nhưng bản thông báo của trường nghệ thuật Tần Châu đã tạo thành hiệu quả không tệ. Trên mạng bắt đầu xuất hiện không ít người hô hào bảo vệ thông tin cá nhân của Tiện Ngư, số người vẫn không ngừng đào bới thông tin đã giảm đi rất nhiều.
Dù sao đám người trong giới cũng cần không ít thời gian để tiêu hoá cái tin tức này.
Ngoài ra Lâm Uyên cũng dùng tài khoản của Tiện Ngư để đăng status mới, xem như để tổng kết thân phận của hắn:
“Nếu ngươi ăn trứng gà, cảm thấy mùi vị không tệ thì cần gì phải nhận biết con gà mái đã đẻ ra cái trứng đó làm gì?”
Người trong cuộc đã lên tiếng, lập tức thu hút được sự chú ý của công chúng. Khu bình luận trên Bộ Lạc lập tức nổ mạnh:
“Nói bậy, ngươi rõ ràng là gà trống!”
“Giời ạ, ta cũng là sinh viên trường nghệ thuật Tần châu đây, năm nay ta vừa mới tốt nghiệp, không ngờ Tiện Ngư lại là học đệ của ta! Trong lúc ta còn chạy đôn chạy đáo tìm việc thì Tiện Ngư đã đại chiến 300 hiệp với các khúc phụ rồi! Ta đúng là đã làm mất thể diện trường mẫu giáo huhu!”
“Ta nguyện gọi đại lão Tiện Ngư là nhạc sĩ thiên tài đệ nhất Lam Tinh, sánh ngang với Lục thần!”
“Tiện Ngư lão sư thật là khiêm tốn.”
“Xem ra cho dù bây giờ ngươi là khúc phụ thì cũng chỉ có thể là tiểu khúc phụ, không ai nhỏ hơn ngươi được rồi…”
“Hả? Ngươi đang ám chỉ Tiện Ngư lão sư ‘nhỏ’?”
“Ngươi rõ ràng là cá, tại sao lại giả trang thành gà mái làm gì?”
“Trong cái thời đại mà hai chữ thiên tài gần như tràn lan khắp nơi, không ngờ ta lại có thể nhìn thấy thiên tài chân chính!”
“Tiện Ngư lão sư trong ảo tưởng của ta là một ông chú ba mươi bốn mươi tuổi, không ngờ lại là sinh viên… cơ mà đúng là thú vị thật!”
“Ha ha, câu này của Tiện Ngư thật là khôn ngoan!”
“Lời này rất có trình độ nha!”
Bởi vì câu nói của Lâm Uyên rất kinh điển nên rất nhiều cư dân mạng tranh nhau bắt chước, tạo thành một xu hướng mới.
Chẳng hạn như một nickname trên mạng tên là Quân VS Thần đã nói: “Ta quen một người bạn gái, cảm giác nàng rất không tệ thì cần gì phải nhận biết bạn trai nàng làm gì?”
Lại chẳng hạn như một nickname tên là Bá Bá Chủ cũng nói: “Nếu ngươi cướp được bao lì xì, cảm thấy việc này không tệ thì cần gì phải quan tâm ai là người gửi bao lì xì cho ngươi?”
Đủ loại bình luận trên trời dưới đất, nhưng đây chỉ là một góc của tảng băng.
Sau khi trường nghệ thuật Tần châu ra thông báo, nơi náo nhiệt nhất không phải là Bộ Lạc mà là diễn đàn nội bộ của trường.
“Thì ra Tiện Ngư là sinh viên trường chúng ta?!”
“Hoá ra tiểu khúc phụ mà chúng ta kính ngưỡng bấy lâu lại chính là người ngay bên cạnh?”
“Mau đi xem hệ soạn nhạc có sinh viên nào ưu tú không, Tiện Ngư lão sư chắc chắn đang ẩn nấp trong đó!”
“Xong rồi, bây giờ ta nhìn ai trong hệ soạn nhạc cũng cảm thấy hắn là Tiện Ngư…”
“Các ngươi không để ý sao, bây giờ sinh viên toàn trường đều đang thảo luận xem ai là Tiện Ngư!”
“Vừa rồi có người đi hỏi sinh viên đứng hạng nhất của hệ soạn nhạc năm hai xem hắn có phải là Tiện Ngư không, kết quả thanh niên nhảy dựng lên, suýt chút nữa đã té gãy xương…”
“Bị người ta nhận nhầm là Tiện Ngư, việc này thật là vinh dự nha.”
Đúng là như thế.
Sau khi trường học vừa ra thông báo, các sinh viên trong trường đi đâu cũng nhìn ngó lung tung, dự đoán xem ai là Tiện Ngư. Có một số người ngồi trong nhà ăn mà đôi mắt cứ liếc qua liếc lại, trong lòng không ngừng nghi vấn người kia có phải Tiện Ngư không.
Càng thú vị hơn là…
Món cá trong trường học chẳng hiểu vì sao lại bán chạy như vậy, nghe đồn trong hệ soạn nhạc nói rằng ăn cá sẽ đề cao năng lực sáng tác cho nhạc sĩ.
Đáng tiếc không ai tìm ra được chân thân của Tiện Ngư.
Trường học lớn như vậy, ai mà biết con cá này trốn ở chỗ nào? Huống chi hắn vốn không hề đến trường học…
Nếu nói có chuyện ngoài ý muốn thì chính là giáo sư hệ soạn nhạc trong trường đã gọi điện cho Lâm Uyên, hỏi hắn có cần trường học đáp lại công chúng hay không.
Lúc này Lâm Uyên mới biết thì ra trường học đã sớm biết thân phận của mình.
Lâm Uyên đồng ý với quyết định của trường học, mà điều này cũng không làm hắn bại lộ hoàn toàn, bởi vì trường học bố cáo thông tin rất đơn giản:
“Lời đồn bên ngoài là thật, Tiện Ngư đúng là sinh viên hệ soạn nhạc trường chúng ta. Nhưng trường học có trách nhiệm bảo vệ sự riêng tư cho sinh viên, không thể tiết lộ các thông tin cụ thể cho giới truyền thông. Chúng ta cũng hy vọng mọi người cho Tiện Ngư một chút không gian riêng, tôn trọng ý nguyện của hắn, đừng tìm tòi nghiên cứu thêm nữa.”
Thông tin này quá chung chung nhưng đã đủ để thoả mãn lòng hiếu kỳ của các cư dân mạng, cũng là lời khẳng định gây rúng động đối với giới nghệ sĩ.
“Cho nên… Tiện Ngư thật sự là sinh viên đại học?”
“Trường học đã công khai lên tiếng, vậy mà ta vẫn không dám tin… Hắn còn trẻ tới vậy?”
“Ta đột nhiên nhớ tới một người…”
“Ta biết ngươi nói ai, Lục thần đúng không? Đều là người thể hiện tài hoa từ khi còn rất trẻ, hơn ba mươi tuổi Lục Thịnh đã trở thành khúc phụ trẻ nhất hành tinh! Nhưng cho dù là Lục Thịnh thì lúc học đại học cũng không trâu bò như Tiện Ngư nha…”
Lục Thịnh, khúc phụ trẻ tuổi nhất Lam Tinh, được người trong giới xưng là Lục thần, giống như Diệp Tri Thu được gọi là lão gia.
Trước khi Tiện Ngư xuất hiện, Lục Thịnh được xem là đệ nhất thiên tài trong giới sáng tác âm nhạc.
Nhưng sau khi Tiện Ngư triển lộ tài năng, vị trí đệ nhất thiên tài này e là phải nhường lại cho Tiện Ngư rồi.
“Liệu Tiện Ngư có thể trở thành khúc phụ sớm hơn Lục thần không?”
“Đừng nói, ta cảm thấy rất có khả năng này!”
“Năm đó Lục thần ba mươi tuổi, phát hành ca khúc Thâm Lam mới khiến người ta cảm thấy hắn có tư cách trở thành khúc phụ. Không biết đến khi nào Tiện Ngư sẽ cho ra một bản nhạc siêu phẩm…”
“Ta vẫn cảm thấy Tiện Ngư phải hơn ba mươi tuổi cơ!”
“Thật đúng là tiểu khúc phụ, đúng là còn quá nhỏ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây chính là lần rung động thứ hai mà Tiện Ngư mang lại sau tác phẩm Mặt Trời Đỏ.
Nhưng bản thông báo của trường nghệ thuật Tần Châu đã tạo thành hiệu quả không tệ. Trên mạng bắt đầu xuất hiện không ít người hô hào bảo vệ thông tin cá nhân của Tiện Ngư, số người vẫn không ngừng đào bới thông tin đã giảm đi rất nhiều.
Dù sao đám người trong giới cũng cần không ít thời gian để tiêu hoá cái tin tức này.
Ngoài ra Lâm Uyên cũng dùng tài khoản của Tiện Ngư để đăng status mới, xem như để tổng kết thân phận của hắn:
“Nếu ngươi ăn trứng gà, cảm thấy mùi vị không tệ thì cần gì phải nhận biết con gà mái đã đẻ ra cái trứng đó làm gì?”
Người trong cuộc đã lên tiếng, lập tức thu hút được sự chú ý của công chúng. Khu bình luận trên Bộ Lạc lập tức nổ mạnh:
“Nói bậy, ngươi rõ ràng là gà trống!”
“Giời ạ, ta cũng là sinh viên trường nghệ thuật Tần châu đây, năm nay ta vừa mới tốt nghiệp, không ngờ Tiện Ngư lại là học đệ của ta! Trong lúc ta còn chạy đôn chạy đáo tìm việc thì Tiện Ngư đã đại chiến 300 hiệp với các khúc phụ rồi! Ta đúng là đã làm mất thể diện trường mẫu giáo huhu!”
“Ta nguyện gọi đại lão Tiện Ngư là nhạc sĩ thiên tài đệ nhất Lam Tinh, sánh ngang với Lục thần!”
“Tiện Ngư lão sư thật là khiêm tốn.”
“Xem ra cho dù bây giờ ngươi là khúc phụ thì cũng chỉ có thể là tiểu khúc phụ, không ai nhỏ hơn ngươi được rồi…”
“Hả? Ngươi đang ám chỉ Tiện Ngư lão sư ‘nhỏ’?”
“Ngươi rõ ràng là cá, tại sao lại giả trang thành gà mái làm gì?”
“Trong cái thời đại mà hai chữ thiên tài gần như tràn lan khắp nơi, không ngờ ta lại có thể nhìn thấy thiên tài chân chính!”
“Tiện Ngư lão sư trong ảo tưởng của ta là một ông chú ba mươi bốn mươi tuổi, không ngờ lại là sinh viên… cơ mà đúng là thú vị thật!”
“Ha ha, câu này của Tiện Ngư thật là khôn ngoan!”
“Lời này rất có trình độ nha!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì câu nói của Lâm Uyên rất kinh điển nên rất nhiều cư dân mạng tranh nhau bắt chước, tạo thành một xu hướng mới.
Chẳng hạn như một nickname trên mạng tên là Quân VS Thần đã nói: “Ta quen một người bạn gái, cảm giác nàng rất không tệ thì cần gì phải nhận biết bạn trai nàng làm gì?”
Lại chẳng hạn như một nickname tên là Bá Bá Chủ cũng nói: “Nếu ngươi cướp được bao lì xì, cảm thấy việc này không tệ thì cần gì phải quan tâm ai là người gửi bao lì xì cho ngươi?”
Đủ loại bình luận trên trời dưới đất, nhưng đây chỉ là một góc của tảng băng.
Sau khi trường nghệ thuật Tần châu ra thông báo, nơi náo nhiệt nhất không phải là Bộ Lạc mà là diễn đàn nội bộ của trường.
“Thì ra Tiện Ngư là sinh viên trường chúng ta?!”
“Hoá ra tiểu khúc phụ mà chúng ta kính ngưỡng bấy lâu lại chính là người ngay bên cạnh?”
“Mau đi xem hệ soạn nhạc có sinh viên nào ưu tú không, Tiện Ngư lão sư chắc chắn đang ẩn nấp trong đó!”
“Xong rồi, bây giờ ta nhìn ai trong hệ soạn nhạc cũng cảm thấy hắn là Tiện Ngư…”
“Các ngươi không để ý sao, bây giờ sinh viên toàn trường đều đang thảo luận xem ai là Tiện Ngư!”
“Vừa rồi có người đi hỏi sinh viên đứng hạng nhất của hệ soạn nhạc năm hai xem hắn có phải là Tiện Ngư không, kết quả thanh niên nhảy dựng lên, suýt chút nữa đã té gãy xương…”
“Bị người ta nhận nhầm là Tiện Ngư, việc này thật là vinh dự nha.”
Đúng là như thế.
Sau khi trường học vừa ra thông báo, các sinh viên trong trường đi đâu cũng nhìn ngó lung tung, dự đoán xem ai là Tiện Ngư. Có một số người ngồi trong nhà ăn mà đôi mắt cứ liếc qua liếc lại, trong lòng không ngừng nghi vấn người kia có phải Tiện Ngư không.
Càng thú vị hơn là…
Món cá trong trường học chẳng hiểu vì sao lại bán chạy như vậy, nghe đồn trong hệ soạn nhạc nói rằng ăn cá sẽ đề cao năng lực sáng tác cho nhạc sĩ.
Đáng tiếc không ai tìm ra được chân thân của Tiện Ngư.
Trường học lớn như vậy, ai mà biết con cá này trốn ở chỗ nào? Huống chi hắn vốn không hề đến trường học…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro