Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Bồi Dưỡng Ca Sĩ...
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
Lúc này Lâm Uyên đang quay phim Andhadhun ở trường quay.
Thân là người trong cuộc, lúc này Lâm Uyên vẫn sinh hoạt chẳng khác gì ngày bình thường, sau khi quay phim thì lại dành thời gian giảng dạy kiến thức soạn nhạc cho Phong Thạc.
Lúc này, Andhadhun đã quay được gần ba tháng, sắp đóng máy.
Không phải đoàn làm phim cố gắng quay xong trước cuối năm mà là bộ phim này không tốn nhiều chi phí, việc quay chụp mất quá nhiều thời gian nên trong vòng ba tháng đã có thể hoàn thành.
Thấy không cần thiết đến đoàn làm phim nữa, Lâm Uyên lại trở về công ty.
“Đại biểu.”
“Đại biểu!”
Trong bộ soạn nhạc tầng chín, vừa thấy Lâm Uyên đến đám nhân viên đã rối rít chào hỏi, thái độ càng thêm kính trọng hơn trước.
Việc này có liên quan đến việc Lâm Uyên đã đánh bại hai vị khúc phụ trong Cuộc Chiến Chư Thần tháng 12.
Bộ soạn nhạc của Tinh Mang phân chia thành mấy tầng lầu, mỗi tầng lầu có một vị khúc phụ làm đại biểu, chỉ có Lâm Uyên ở tầng chín là không phải khúc phụ. Tình huống này có hơi đặc thù.
Hơn nữa tuổi tác của Lâm Uyên lại nhỏ nhất, cho nên đám nhạc sĩ ở tầng chín đều cảm thấy hơi lúng túng về vấn đề này. Những nhạc sĩ ở các tầng khác thỉnh thoảng cũng sẽ bàn ra tán vào khiến đám nhạc sĩ tầng chín vừa buồn rầu vừa khó chịu.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác.
Từ khi Lâm Uyên đánh bại hai vị khúc phụ, các nhạc sĩ ở những tầng khác không còn dám hó hé một câu nào về tầng chín nữa.
Đại biểu của các ngươi không phải khúc phụ sao? Tiện Ngư đánh bại hai vị khúc phụ, chứng minh mình là thiên tài âm nhạc, chứng minh hắn ngồi ở vị trí đại biểu là danh chính ngôn thuận!
Hơn nữa công ty còn có lời đồn đãi, vốn người sẽ viết ca khúc cho Lam Nhan là Trịnh Tinh lão sư ở tầng mười, nhưng vì lần này ca khúc của Tiện Ngư lão sư ưu tú hơn nên mới dùng bài hát đó.
Điều này khiến các tầng khác không còn dám nói này nói nọ thêm một câu nào nữa.
Nhưng Lâm Uyên chẳng quan tâm gì đến việc này. Sau khi hắn vào phòng làm việc không lâu, Ngô Dũng lại tới.
“Đại biểu!” Gương mặt Ngô Dũng tươi cười như gió xuân, “Đã xác định trong Đêm Nhạc Cuối Năm, Lam Nhan lão sư sẽ lên sân khâu biểu diễn bài Mặt Trời Đỏ, hiện tại bọn hắn đã bắt đầu tập luyện rồi.”
“Ừm.”
“Ngoài ra ta cần phải báo cáo tình hình nội bộ cho ngài biết, cuối năm công ty sẽ căn cứ vào tình hình làm việc trong năm mà đưa ra một số mục tiêu nhiệm vụ mới. Bên trên vừa yêu cầu mỗi một tầng lầu sẽ chọn ra hai ca sĩ để bồi dưỡng trọng điểm, yêu cầu phải là ca sĩ tuyến một trở xuống, công ty muốn bồi dưỡng ra những gương mặt mới.”
Ngô Dũng giải thích với Lâm Uyên, đại khái chính là công ty bây giờ có năm tầng lầu trực thuộc bộ soạn nhạc, mỗi một tầng lầu đều phải lựa ra hai ca sĩ để bồi dưỡng, mục tiêu là biến bọn hắn thành ca sĩ tuyến một!
Phải là một nam một nữ.
Deadline cho nhiệm vụ này là cuối năm sau.
Đến lúc đó cao tầng sẽ tổng kết lại hiệu quả bồi dưỡng ca sĩ và đánh giá thành tích của mỗi tầng lầu. Nếu ca sĩ không đạt chuẩn thì tương đương tầng lầu đó cũng không hoàn thành nhiệm vụ.
Mà đối với mỗi tầng lầu, việc hoàn thành nhiệm vụ và đạt được thành tích càng tốt thì tài nguyên do công ty đầu tư vào càng nhiều, cho nên các tầng lầu đều rất nghiêm túc lựa chọn ca sĩ.
Xác nhận Lâm Uyên nghe rõ, Ngô Dũng mới tiếp tục nói: “Cho nên ta muốn hỏi đại biểu một chút, ngài có nhân tuyển nào thích hợp chưa? Chúng ta phải nhanh tay giành người nếu không người thích hợp sẽ bị những tầng lầu khác đoạt đi. Chẳng hạn như trong số các nữ ca sĩ thì Triệu Doanh Các đang là ứng cử viên sáng giá, bởi vì nàng nổi tiếng, hơn nữa các ca khúc của nàng đều tạo được ảnh hưởng tốt. Tương đương với Triệu Doanh Các còn có hai người, ta đã đánh dấu tên bọn họ trên danh sách này.”
“Danh sách?”
Ngô Dũng cười nói: “Đây chính là danh sách các ca sĩ nằm trong phạm vi tuyển chọn, ta đã gửi cho ngài qua email. Người được đánh dấu màu đỏ là nhân tuyển ưu tú, màu vàng là có thể lựa chọn, còn màu đen là ca sĩ bình thường, nếu không phải không còn cách nào khác thì chúng ta đừng nên chọn người màu đen.”
“Ừ, để ta xem một chút.”
Lâm Uyên mở máy tính lên, xem danh sách mà Ngô Dũng vừa gửi tới. Quả nhiên bên trên không có ca sĩ tuyến một nào, càng đừng nói tới ca vương. Trong đó tên của Triệu Doanh Các được tô màu đỏ, ý là người thích hợp để bồi dưỡng nhất, việc bồi dưỡng cũng nhẹ nhàng đơn giản nhất.
Ca sĩ màu vàng tương đối nhiều, có khoảng bảy, tám người. Phần còn lại chính là màu đen, chiếm số lượng nhiều nhất.
Ngô Dũng nhắc nhở: “Trong số nữ ca sĩ thì Triệu Doanh Các là lựa chọn tốt nhất, mà nam ca sĩ thì ngoài Bác Nguyệt ra chẳng còn ai màu đỏ. Hắn debut ba năm đã tạo thành sức ảnh hưởng khá tốt, nhưng chọn hắn thì phải cạnh tranh quá lớn, chúng ta lùi một bước chọn Hoàng Tuyên Nguyên cũng được…”
“Ừm.”
Lâm Uyên thuận miệng đáp lời, tìm kiếm trong danh sách cái tên mà hắn đang nghĩ tới.
Không bao lâu sau, Lâm Uyên đã nhìn thấy tên Tôn Diệu Hoả được viết bằng màu đen.
“Nhất định phải hợp tác với học trưởng rồi…” Lâm Uyên không hề do dự mà viết tên của Tôn Diệu Hoả xuống giấy ghi chú.
Sau đó hắn nhìn về phía tên của Triệu Doanh Các, có hơi do dự. Hắn vừa viết tên của nàng được một nửa bỗng dừng lại, ngẩng đầu hỏi Ngô Dũng: “Triệu Doanh Các có tính là tiểu ca sĩ không?”
Trong hợp đồng của Lâm Uyên, khi hợp tác với tiểu ca sĩ hắn sẽ được chia phần lợi nhuận cao hơn, còn có thể tự mình định mức lợi nhuận.
“Không tính!” Ngô Dũng không hiểu ý Lâm Uyên mà còn cố ý nâng cao giá trị của Triệu Doanh Các: “Tên màu đỏ thì không tính là tiểu ca sĩ nữa, Triệu Doanh Các là ca sĩ có hy vọng trở thành ca sĩ tuyến một nhất công ty, là đối tượng mà các tầng đều muốn tranh đoạt. Hơn nữa nàng còn từng hợp tác với ngài, ca khúc debut của Triệu Doanh Các Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc chính là ngài sáng tác…”
“Ta hiểu rồi.”
Lâm Uyên gật đầu, sau đó gạch tên Triệu Doanh Các đi.
Ngô Dũng mừng rỡ, từ góc độ của hắn không thể nhìn rõ Lâm Uyên viết tên ai, hắn chỉ suy đoán nghe được lời mình hẳn là đại biểu sẽ chọn Triệu Doanh Các.
Thân là người trong cuộc, lúc này Lâm Uyên vẫn sinh hoạt chẳng khác gì ngày bình thường, sau khi quay phim thì lại dành thời gian giảng dạy kiến thức soạn nhạc cho Phong Thạc.
Lúc này, Andhadhun đã quay được gần ba tháng, sắp đóng máy.
Không phải đoàn làm phim cố gắng quay xong trước cuối năm mà là bộ phim này không tốn nhiều chi phí, việc quay chụp mất quá nhiều thời gian nên trong vòng ba tháng đã có thể hoàn thành.
Thấy không cần thiết đến đoàn làm phim nữa, Lâm Uyên lại trở về công ty.
“Đại biểu.”
“Đại biểu!”
Trong bộ soạn nhạc tầng chín, vừa thấy Lâm Uyên đến đám nhân viên đã rối rít chào hỏi, thái độ càng thêm kính trọng hơn trước.
Việc này có liên quan đến việc Lâm Uyên đã đánh bại hai vị khúc phụ trong Cuộc Chiến Chư Thần tháng 12.
Bộ soạn nhạc của Tinh Mang phân chia thành mấy tầng lầu, mỗi tầng lầu có một vị khúc phụ làm đại biểu, chỉ có Lâm Uyên ở tầng chín là không phải khúc phụ. Tình huống này có hơi đặc thù.
Hơn nữa tuổi tác của Lâm Uyên lại nhỏ nhất, cho nên đám nhạc sĩ ở tầng chín đều cảm thấy hơi lúng túng về vấn đề này. Những nhạc sĩ ở các tầng khác thỉnh thoảng cũng sẽ bàn ra tán vào khiến đám nhạc sĩ tầng chín vừa buồn rầu vừa khó chịu.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác.
Từ khi Lâm Uyên đánh bại hai vị khúc phụ, các nhạc sĩ ở những tầng khác không còn dám hó hé một câu nào về tầng chín nữa.
Đại biểu của các ngươi không phải khúc phụ sao? Tiện Ngư đánh bại hai vị khúc phụ, chứng minh mình là thiên tài âm nhạc, chứng minh hắn ngồi ở vị trí đại biểu là danh chính ngôn thuận!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa công ty còn có lời đồn đãi, vốn người sẽ viết ca khúc cho Lam Nhan là Trịnh Tinh lão sư ở tầng mười, nhưng vì lần này ca khúc của Tiện Ngư lão sư ưu tú hơn nên mới dùng bài hát đó.
Điều này khiến các tầng khác không còn dám nói này nói nọ thêm một câu nào nữa.
Nhưng Lâm Uyên chẳng quan tâm gì đến việc này. Sau khi hắn vào phòng làm việc không lâu, Ngô Dũng lại tới.
“Đại biểu!” Gương mặt Ngô Dũng tươi cười như gió xuân, “Đã xác định trong Đêm Nhạc Cuối Năm, Lam Nhan lão sư sẽ lên sân khâu biểu diễn bài Mặt Trời Đỏ, hiện tại bọn hắn đã bắt đầu tập luyện rồi.”
“Ừm.”
“Ngoài ra ta cần phải báo cáo tình hình nội bộ cho ngài biết, cuối năm công ty sẽ căn cứ vào tình hình làm việc trong năm mà đưa ra một số mục tiêu nhiệm vụ mới. Bên trên vừa yêu cầu mỗi một tầng lầu sẽ chọn ra hai ca sĩ để bồi dưỡng trọng điểm, yêu cầu phải là ca sĩ tuyến một trở xuống, công ty muốn bồi dưỡng ra những gương mặt mới.”
Ngô Dũng giải thích với Lâm Uyên, đại khái chính là công ty bây giờ có năm tầng lầu trực thuộc bộ soạn nhạc, mỗi một tầng lầu đều phải lựa ra hai ca sĩ để bồi dưỡng, mục tiêu là biến bọn hắn thành ca sĩ tuyến một!
Phải là một nam một nữ.
Deadline cho nhiệm vụ này là cuối năm sau.
Đến lúc đó cao tầng sẽ tổng kết lại hiệu quả bồi dưỡng ca sĩ và đánh giá thành tích của mỗi tầng lầu. Nếu ca sĩ không đạt chuẩn thì tương đương tầng lầu đó cũng không hoàn thành nhiệm vụ.
Mà đối với mỗi tầng lầu, việc hoàn thành nhiệm vụ và đạt được thành tích càng tốt thì tài nguyên do công ty đầu tư vào càng nhiều, cho nên các tầng lầu đều rất nghiêm túc lựa chọn ca sĩ.
Xác nhận Lâm Uyên nghe rõ, Ngô Dũng mới tiếp tục nói: “Cho nên ta muốn hỏi đại biểu một chút, ngài có nhân tuyển nào thích hợp chưa? Chúng ta phải nhanh tay giành người nếu không người thích hợp sẽ bị những tầng lầu khác đoạt đi. Chẳng hạn như trong số các nữ ca sĩ thì Triệu Doanh Các đang là ứng cử viên sáng giá, bởi vì nàng nổi tiếng, hơn nữa các ca khúc của nàng đều tạo được ảnh hưởng tốt. Tương đương với Triệu Doanh Các còn có hai người, ta đã đánh dấu tên bọn họ trên danh sách này.”
“Danh sách?”
Ngô Dũng cười nói: “Đây chính là danh sách các ca sĩ nằm trong phạm vi tuyển chọn, ta đã gửi cho ngài qua email. Người được đánh dấu màu đỏ là nhân tuyển ưu tú, màu vàng là có thể lựa chọn, còn màu đen là ca sĩ bình thường, nếu không phải không còn cách nào khác thì chúng ta đừng nên chọn người màu đen.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ, để ta xem một chút.”
Lâm Uyên mở máy tính lên, xem danh sách mà Ngô Dũng vừa gửi tới. Quả nhiên bên trên không có ca sĩ tuyến một nào, càng đừng nói tới ca vương. Trong đó tên của Triệu Doanh Các được tô màu đỏ, ý là người thích hợp để bồi dưỡng nhất, việc bồi dưỡng cũng nhẹ nhàng đơn giản nhất.
Ca sĩ màu vàng tương đối nhiều, có khoảng bảy, tám người. Phần còn lại chính là màu đen, chiếm số lượng nhiều nhất.
Ngô Dũng nhắc nhở: “Trong số nữ ca sĩ thì Triệu Doanh Các là lựa chọn tốt nhất, mà nam ca sĩ thì ngoài Bác Nguyệt ra chẳng còn ai màu đỏ. Hắn debut ba năm đã tạo thành sức ảnh hưởng khá tốt, nhưng chọn hắn thì phải cạnh tranh quá lớn, chúng ta lùi một bước chọn Hoàng Tuyên Nguyên cũng được…”
“Ừm.”
Lâm Uyên thuận miệng đáp lời, tìm kiếm trong danh sách cái tên mà hắn đang nghĩ tới.
Không bao lâu sau, Lâm Uyên đã nhìn thấy tên Tôn Diệu Hoả được viết bằng màu đen.
“Nhất định phải hợp tác với học trưởng rồi…” Lâm Uyên không hề do dự mà viết tên của Tôn Diệu Hoả xuống giấy ghi chú.
Sau đó hắn nhìn về phía tên của Triệu Doanh Các, có hơi do dự. Hắn vừa viết tên của nàng được một nửa bỗng dừng lại, ngẩng đầu hỏi Ngô Dũng: “Triệu Doanh Các có tính là tiểu ca sĩ không?”
Trong hợp đồng của Lâm Uyên, khi hợp tác với tiểu ca sĩ hắn sẽ được chia phần lợi nhuận cao hơn, còn có thể tự mình định mức lợi nhuận.
“Không tính!” Ngô Dũng không hiểu ý Lâm Uyên mà còn cố ý nâng cao giá trị của Triệu Doanh Các: “Tên màu đỏ thì không tính là tiểu ca sĩ nữa, Triệu Doanh Các là ca sĩ có hy vọng trở thành ca sĩ tuyến một nhất công ty, là đối tượng mà các tầng đều muốn tranh đoạt. Hơn nữa nàng còn từng hợp tác với ngài, ca khúc debut của Triệu Doanh Các Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc chính là ngài sáng tác…”
“Ta hiểu rồi.”
Lâm Uyên gật đầu, sau đó gạch tên Triệu Doanh Các đi.
Ngô Dũng mừng rỡ, từ góc độ của hắn không thể nhìn rõ Lâm Uyên viết tên ai, hắn chỉ suy đoán nghe được lời mình hẳn là đại biểu sẽ chọn Triệu Doanh Các.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro