Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Tiết Kiệm Chi P...
Ngã Tối Bạch
2024-11-24 19:57:25
Lâm Uyên không nói gì, hắn đang suy tư.
Không chọn Triệu Doanh Các thì chọn nữ ca sĩ nào đây?
Lâm Uyên có khuynh hướng chọn người khá quen thuộc với mình, đồng thời năng lực nghiệp vụ lại không tệ. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy trong số những cái tên màu vàng có hai chữ Giang Quỳ.
Giang Quỳ hát bài Bong Bóng không tệ, quan trọng hơn là nàng có thể hát tốt bài Cá Lớn. Mà càng quan trọng hơn nữa là…
Ừm, tóm lại là không cần phải do dự. Lâm Uyên viết thẳng tên của Giang Quỳ vào giấy ghi chú.
“Chọn xong rồi.” Hắn nói.
Ngô Dũng lộ nụ cười mong đợi: “Đại biểu chọn hai người nào?”
“Tôn Diệu Hoả, Giang Quỳ.”
Ngô Dũng: “. . .”
Nụ cười của hắn cứng ngắc ở trên mặt.
“Có vấn đề gì sao?” Lâm Uyên nhìn Ngô Dũng hỏi.
Trong lòng Ngô Dũng không ngừng gầm thét: “Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ là cái quỷ gì?! Nhất là Tôn Diệu Hoả nữa chớ?!”
Nhưng hắn không dám nói ra. Hắn chỉ cố giữ nụ cười cứng ngắc hỏi Lâm Uyên:
“Đại biểu, ta phân tích tình huống cho ngài hiểu một chút. Nhiệm vụ của công ty là muốn chúng ta đào tạo ra hai vị ca sĩ tuyến một, nếu chúng ta lựa chọn mấy vị đang phát triển tốt như Triệu Doanh Các sẽ thực hiện nhiệm vụ dễ dàng hơn, nhưng nếu ngài hợp tác với các ca sĩ có cơ sở kém thì sẽ tốn sức hơn nhiều. Lỡ như không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị cao tầng mắng cho, còn đánh giá thấp năng lực làm việc của chúng ta…”
Không hiểu. Ngô Dũng không tài nào hiểu nổi. Nếu nói lựa chọn Giang Quỳ chỉ khiến hắn kinh ngạc và ngoài ý liệu thì Tôn Diệu Hoả hoàn toàn khiến hắn kinh hãi!
Hắn thậm chí còn phải ngẩn ra mấy giây mới có thể nhớ ra được Tôn Diệu Hoả trông thế nào.
Ngạc nhiên chưa?!
Không cần so sánh với Triệu Doanh Các, chỉ so sánh với Giang Quỳ thôi thì Tôn Diệu Hoả đã thấp hơn rất nhiều bậc rồi.
Nâng Tôn Diệu Hoả lên thành ca sĩ tuyến một? Muốn gia tăng độ khó cho trò chơi hay sao?
Loại ca sĩ như Tôn Diệu Hoả rất khó có thể tạo ra ấn tượng cho công chúng. Không đẹp trai cũng chẳng xấu xí, không cao không thấp, tóm lại chính là bình thường không có gì lạ, giọng hát cũng không có gì đặc sắc, chỉ là dễ nghe không làm người ta khó chịu.
Nhưng muốn biến người như vậy thành ca sĩ tuyến một?
Tuy người này đã hợp tác với Lâm Uyên hai lần, hiệu quả của bản nhạc cũng không tệ, nhưng hết lần này tới lần khác bài hát hot chứ người không hot…
Có một số ca sĩ sẽ gặp phải tình trạng này. Rõ ràng ca khúc hắn hát rất nổi tiếng, mọi người cũng thích hát vô cùng, nhưng lại chẳng quan tâm đến ca sĩ hát bài đó.
Giống như Lâm Uyên từng phát biểu trên Bộ Lạc lần trước, lý thuyết về “gà mái đẻ trứng” mà tạo thành hot trend trên mạng xã hội ấy. Tôn Diệu Hoả chính là kiểu gà mái như thế, trứng gà có mùi vị rất ngon nhưng mọi người chẳng hề quan tâm đến con gà mái đã đẻ ra nó.
Muốn nâng kiểu ca sĩ này thành tuyến một, độ khó sẽ cao hơn nâng Triệu Doanh Các và các ca sĩ khác rất nhiều, cũng cần lượng ca khúc đồ sộ hơn.
Đối với nhiệm vụ công ty giao, mỗi tầng lầu đều có nhân tuyển thích hợp với mình, nhưng các nhân tuyển này đều gói gọn trong đám người màu đỏ và màu vàng. Ngô Dũng tin chắc sẽ không có một tầng lầu nào dám chọn người như Tôn Diệu Hoả.
Hơn nữa Tôn Diệu Hoả còn có một vấn đề, đó là chỉ khi hợp tác với Lâm đại biểu thì bài hát của hắn mới hot được!
Hắn từng hợp tác với nhiều nhạc sĩ khác nhưng kết quả đều rất bình thường, không tạo được tiếng vang gì.
Thấy Lâm Uyên không có phản ứng, Ngô Dũng đánh bạo nói: “Ngài có thể suy nghĩ lại về Tôn Diệu Hoả hay không? Chúng ta có thể hợp tác với hắn, nhưng đưa hắn vào danh sách bồi dưỡng trọng điểm thì có phải là hơi…”
“Ta chọn hắn.” Lâm Uyên nói khẳng định.
Hắn vẫn muốn hợp tác với học trưởng nhưng vô tình lại hụt hai lần. Học trưởng có giấc mộng làm ca sĩ, lần trước khi đi ăn lẩu nghe học trưởng nói hắn thật ra là một ca sĩ, trong lòng Lâm Uyên bỗng cảm thấy xúc động.
Lâm Uyên không rõ cái gì đã khiến mình xúc động, nhưng hắn đã quyết định sẽ hợp tác với học trưởng.
“Được rồi.” Mỗi một tầng lầu đều do đại biểu định đoạt, Ngô Dũng đương nhiên sẽ không tranh cãi loại chuyện này với Lâm Uyên.
“Vậy Giang Quỳ thì sao?” Ngô Dũng chỉ có thể thở dài trong lòng. “Tại sao không chọn Triệu Doanh Các?”
“Hai người bọn họ đều không tệ.”
Ngô Dũng rất bất đắc dĩ: “Nếu đều không tệ, ta cảm thấy lựa chọn người dễ phát triển hơn sẽ mang lại lợi ích lớn hơn. Triệu Doanh Các xuất thân từ tiết mục tuyển tú, đó là ưu thế trời sinh của nàng, bởi vì lượng khán giả xem Thịnh Phóng rất nhiều. Hơn nữa Triệu Doanh Các còn từng hợp tác với ngài, nàng hẳn là sẽ có khuynh hướng chọn ngài hơn các tầng lầu khác…”
Thấy Lâm Uyên vẫn không nói chuyện, Ngô Dũng chỉ có thể nói: “Thật ra trong số các nhân tuyển cho vị trí nữ ca sĩ, Giang Quỳ được xếp hạng thứ ba.”
“Người đứng hạng hai là ai?”
“Hạ Phồn.”
Lâm Uyên hơi sửng sốt, sau đó khẽ lắc đầu.
Đương nhiên hắn có thấy tên Hạ Phồn trong số những cái tên được bôi màu vàng. Không phải hắn không muốn chọn Hạ Phồn, nhưng đoạn thời gian trước nàng từng nói trong mấy năm sắp tới nàng hy vọng có thể tự mình xông xáo.
Lâm Uyên không biết vì sao Hạ Phồn lại có quyết định như thế, nhưng hắn vẫn tôn trọng quyết định của nàng. Thế nên hắn chọn Giang Quỳ.
Nhưng nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Ngô Dũng, Lâm Uyên vẫn giải thích thêm một câu: “Giang Quỳ tiết kiệm chi phí hơn.”
Lâm Uyên cho rằng Giang Quỳ không nổi bằng Triệu Doanh Các nhưng năng lực của nàng không hề thua kém Triệu Doanh Các, nếu vậy sao không chọn Giang Quỳ?
Về phần độ khó của nhiệm vụ… Một bài không đủ nổi thì hai bài, hắn còn có cả một năm trời, đương nhiên có thể nâng hai người bọn họ lên tuyến một.
Người khác băn khoăn về vấn đề sáng tác nhạc, Lâm Uyên thì không.
Nghe vậy, Ngô Dũng trừng to mắt. Tiết kiệm chi phí?!
Đây không phải là một từ ngữ xa lạ gì, thật ra rất nhiều nhạc sĩ khi nhắc tới ca sĩ đều sẽ thường tính toán đến việc “tiết kiệm chi phí”.
Nhưng điều kiện tiên quyết là: ca sĩ đó là công cụ hình người!
Chỉ có lựa chọn công cụ hình người thì nhạc sĩ mới xem xét đến chi phí. Nếu là hợp tác với các ca sĩ lợi hại, dĩ nhiên sẽ không ai chú ý tới điểm này.
Không chọn Triệu Doanh Các thì chọn nữ ca sĩ nào đây?
Lâm Uyên có khuynh hướng chọn người khá quen thuộc với mình, đồng thời năng lực nghiệp vụ lại không tệ. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy trong số những cái tên màu vàng có hai chữ Giang Quỳ.
Giang Quỳ hát bài Bong Bóng không tệ, quan trọng hơn là nàng có thể hát tốt bài Cá Lớn. Mà càng quan trọng hơn nữa là…
Ừm, tóm lại là không cần phải do dự. Lâm Uyên viết thẳng tên của Giang Quỳ vào giấy ghi chú.
“Chọn xong rồi.” Hắn nói.
Ngô Dũng lộ nụ cười mong đợi: “Đại biểu chọn hai người nào?”
“Tôn Diệu Hoả, Giang Quỳ.”
Ngô Dũng: “. . .”
Nụ cười của hắn cứng ngắc ở trên mặt.
“Có vấn đề gì sao?” Lâm Uyên nhìn Ngô Dũng hỏi.
Trong lòng Ngô Dũng không ngừng gầm thét: “Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ là cái quỷ gì?! Nhất là Tôn Diệu Hoả nữa chớ?!”
Nhưng hắn không dám nói ra. Hắn chỉ cố giữ nụ cười cứng ngắc hỏi Lâm Uyên:
“Đại biểu, ta phân tích tình huống cho ngài hiểu một chút. Nhiệm vụ của công ty là muốn chúng ta đào tạo ra hai vị ca sĩ tuyến một, nếu chúng ta lựa chọn mấy vị đang phát triển tốt như Triệu Doanh Các sẽ thực hiện nhiệm vụ dễ dàng hơn, nhưng nếu ngài hợp tác với các ca sĩ có cơ sở kém thì sẽ tốn sức hơn nhiều. Lỡ như không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị cao tầng mắng cho, còn đánh giá thấp năng lực làm việc của chúng ta…”
Không hiểu. Ngô Dũng không tài nào hiểu nổi. Nếu nói lựa chọn Giang Quỳ chỉ khiến hắn kinh ngạc và ngoài ý liệu thì Tôn Diệu Hoả hoàn toàn khiến hắn kinh hãi!
Hắn thậm chí còn phải ngẩn ra mấy giây mới có thể nhớ ra được Tôn Diệu Hoả trông thế nào.
Ngạc nhiên chưa?!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không cần so sánh với Triệu Doanh Các, chỉ so sánh với Giang Quỳ thôi thì Tôn Diệu Hoả đã thấp hơn rất nhiều bậc rồi.
Nâng Tôn Diệu Hoả lên thành ca sĩ tuyến một? Muốn gia tăng độ khó cho trò chơi hay sao?
Loại ca sĩ như Tôn Diệu Hoả rất khó có thể tạo ra ấn tượng cho công chúng. Không đẹp trai cũng chẳng xấu xí, không cao không thấp, tóm lại chính là bình thường không có gì lạ, giọng hát cũng không có gì đặc sắc, chỉ là dễ nghe không làm người ta khó chịu.
Nhưng muốn biến người như vậy thành ca sĩ tuyến một?
Tuy người này đã hợp tác với Lâm Uyên hai lần, hiệu quả của bản nhạc cũng không tệ, nhưng hết lần này tới lần khác bài hát hot chứ người không hot…
Có một số ca sĩ sẽ gặp phải tình trạng này. Rõ ràng ca khúc hắn hát rất nổi tiếng, mọi người cũng thích hát vô cùng, nhưng lại chẳng quan tâm đến ca sĩ hát bài đó.
Giống như Lâm Uyên từng phát biểu trên Bộ Lạc lần trước, lý thuyết về “gà mái đẻ trứng” mà tạo thành hot trend trên mạng xã hội ấy. Tôn Diệu Hoả chính là kiểu gà mái như thế, trứng gà có mùi vị rất ngon nhưng mọi người chẳng hề quan tâm đến con gà mái đã đẻ ra nó.
Muốn nâng kiểu ca sĩ này thành tuyến một, độ khó sẽ cao hơn nâng Triệu Doanh Các và các ca sĩ khác rất nhiều, cũng cần lượng ca khúc đồ sộ hơn.
Đối với nhiệm vụ công ty giao, mỗi tầng lầu đều có nhân tuyển thích hợp với mình, nhưng các nhân tuyển này đều gói gọn trong đám người màu đỏ và màu vàng. Ngô Dũng tin chắc sẽ không có một tầng lầu nào dám chọn người như Tôn Diệu Hoả.
Hơn nữa Tôn Diệu Hoả còn có một vấn đề, đó là chỉ khi hợp tác với Lâm đại biểu thì bài hát của hắn mới hot được!
Hắn từng hợp tác với nhiều nhạc sĩ khác nhưng kết quả đều rất bình thường, không tạo được tiếng vang gì.
Thấy Lâm Uyên không có phản ứng, Ngô Dũng đánh bạo nói: “Ngài có thể suy nghĩ lại về Tôn Diệu Hoả hay không? Chúng ta có thể hợp tác với hắn, nhưng đưa hắn vào danh sách bồi dưỡng trọng điểm thì có phải là hơi…”
“Ta chọn hắn.” Lâm Uyên nói khẳng định.
Hắn vẫn muốn hợp tác với học trưởng nhưng vô tình lại hụt hai lần. Học trưởng có giấc mộng làm ca sĩ, lần trước khi đi ăn lẩu nghe học trưởng nói hắn thật ra là một ca sĩ, trong lòng Lâm Uyên bỗng cảm thấy xúc động.
Lâm Uyên không rõ cái gì đã khiến mình xúc động, nhưng hắn đã quyết định sẽ hợp tác với học trưởng.
“Được rồi.” Mỗi một tầng lầu đều do đại biểu định đoạt, Ngô Dũng đương nhiên sẽ không tranh cãi loại chuyện này với Lâm Uyên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy Giang Quỳ thì sao?” Ngô Dũng chỉ có thể thở dài trong lòng. “Tại sao không chọn Triệu Doanh Các?”
“Hai người bọn họ đều không tệ.”
Ngô Dũng rất bất đắc dĩ: “Nếu đều không tệ, ta cảm thấy lựa chọn người dễ phát triển hơn sẽ mang lại lợi ích lớn hơn. Triệu Doanh Các xuất thân từ tiết mục tuyển tú, đó là ưu thế trời sinh của nàng, bởi vì lượng khán giả xem Thịnh Phóng rất nhiều. Hơn nữa Triệu Doanh Các còn từng hợp tác với ngài, nàng hẳn là sẽ có khuynh hướng chọn ngài hơn các tầng lầu khác…”
Thấy Lâm Uyên vẫn không nói chuyện, Ngô Dũng chỉ có thể nói: “Thật ra trong số các nhân tuyển cho vị trí nữ ca sĩ, Giang Quỳ được xếp hạng thứ ba.”
“Người đứng hạng hai là ai?”
“Hạ Phồn.”
Lâm Uyên hơi sửng sốt, sau đó khẽ lắc đầu.
Đương nhiên hắn có thấy tên Hạ Phồn trong số những cái tên được bôi màu vàng. Không phải hắn không muốn chọn Hạ Phồn, nhưng đoạn thời gian trước nàng từng nói trong mấy năm sắp tới nàng hy vọng có thể tự mình xông xáo.
Lâm Uyên không biết vì sao Hạ Phồn lại có quyết định như thế, nhưng hắn vẫn tôn trọng quyết định của nàng. Thế nên hắn chọn Giang Quỳ.
Nhưng nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Ngô Dũng, Lâm Uyên vẫn giải thích thêm một câu: “Giang Quỳ tiết kiệm chi phí hơn.”
Lâm Uyên cho rằng Giang Quỳ không nổi bằng Triệu Doanh Các nhưng năng lực của nàng không hề thua kém Triệu Doanh Các, nếu vậy sao không chọn Giang Quỳ?
Về phần độ khó của nhiệm vụ… Một bài không đủ nổi thì hai bài, hắn còn có cả một năm trời, đương nhiên có thể nâng hai người bọn họ lên tuyến một.
Người khác băn khoăn về vấn đề sáng tác nhạc, Lâm Uyên thì không.
Nghe vậy, Ngô Dũng trừng to mắt. Tiết kiệm chi phí?!
Đây không phải là một từ ngữ xa lạ gì, thật ra rất nhiều nhạc sĩ khi nhắc tới ca sĩ đều sẽ thường tính toán đến việc “tiết kiệm chi phí”.
Nhưng điều kiện tiên quyết là: ca sĩ đó là công cụ hình người!
Chỉ có lựa chọn công cụ hình người thì nhạc sĩ mới xem xét đến chi phí. Nếu là hợp tác với các ca sĩ lợi hại, dĩ nhiên sẽ không ai chú ý tới điểm này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro