Toàn Dân: Trời Ạ! Pháp Sư Ta Đây Sao Chỉ Biết Cấm Chú Thế Này (Dịch)
Rồng Tới Nhà Tôm
Hắc Võng Ba Lão Bản
2024-07-15 08:01:05
Thành phố Lâm Hải, một tòa cao lầu toàn thân ngân bạch.
Phùng Uy có chút thất thần đi trở về cao ốc của Thiên Lâm các.
“Phùng Uy, công tác tuyển người mới làm thế nào rồi?”
Hắn đi vào cao ốc, lên tới tầng mười bảy.
Một ngự tỷ với mái tóc uốn gợn sóng, dáng người thướt tha phất phất tay với hắn.
“Cũng tạm ổn.”
“Năm nay chín pháp sư, có tám người đồng ý điều kiện của chúng ta.”
Phùng Uy theo bản năng trả lời.
“Thế cũng được rồi, ta nghe nói còn có một người là pháp sư chức nghiệp đặc thù?”
Nàng thuận miệng hỏi.
“Có một sứ giả lôi đình, tiềm lực cũng không tệ lắm.”
“Đúng rồi, phó hội trưởng, giúp ta tra một chút tay pháp sư tên là Sở Vân này.”
Phùng Uy thấy nàng đi đến gần, đưa ra một tấm thẻ, nói với nàng.
Nói là một tấm thẻ, thật ra nó giống một cái điện thoại cỡ nhỏ hơn, trên màn hình xuất hiện thông tin và tướng mạo Sở Vân.
“Đây là? Tiểu pháp sư không đồng ý gia nhập chúng ta à?”
“Ngươi đó, vẫn là hẹp hòi như vậy.”
“Nhiều người như vậy, kiểu gì chả có người không thích gia nhập đại công hội.”
Phó hội trưởng nhận tấm thẻ, vô ý thoáng nhìn, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.
Nàng lại nói: “Lát nữa ta sẽ giúp ngươi tra một chút.”
“Cậu chàng đẹp trai thế này mà không gia nhập Thiên Lâm các chúng ta thì quá đáng tiếc.”
Phùng Uy hiển nhiên rất quen với tác phong của phó hội trưởng nhà mình, cũng không nói thêm gì, chỉ là nhắc nhở nàng: “Tên nhóc này có gì đó quái lạ.”
“Ta đi tìm hắn, hắn vậy mà trực tiếp xuất ra một quyển quyển trục phi hành giá trị năm mươi vạn bay đi mất.”
“Mà ta lại không cảm ứng được thông tin của hắn.”
“Hắn rất có thể có trang bị hoặc là kỹ năng che đậy thông tin.”
Lời nhắc nhở của Phùng Uy khiến phó hội trưởng khẽ đảo mắt, nàng như có điều suy nghĩ: “Vậy sao.”
“Một pháp sư vừa mới chuyển chức, là có chút không được bình thường.”
“Việc này cứ giao cho ta đi.”
“Đi họp trước đã.”
Nàng đến gần Phùng Uy, vỗ vỗ vai của hắn, sau đó cất bước uyển chuyển rời đi, phong tình vạn chủng.
“Hội trưởng tổ chức cuộc họp cấp cao, là bởi vì chuyện ở vịnh Thiển Hải hôm qua sao?”
Phùng Uy trong lòng rung động, đuổi theo phó hội trưởng, hỏi nàng.
“Có chút liên quan.”
“Nhận được thông báo của bên trên, một vị đại nhân vật sắp tới thành phố Lâm Hải chúng ta.”
“Hiệp hội ma pháp, thất chuyển Đại Ma Đạo Sư.”
Phó hội trưởng ngữ khí ngưng trọng nói.
“Hizzzz.”
Nghe được mấy chữ cuối cùng mắt, cơ thể Phùng Uy hơi lảo đảo một cái, hít vào một hơi khí lạnh.
Phải biết công hội cũng được chia thành đủ loại khác biệt.
Công hội từ yếu đến mạnh, chia từ nhất giai đến cửu giai.
Cả nước có mấy ngàn công hội.
Thiên Lâm các bọn họ mới gần tới tam giai cũng đã là đệ nhất công hội của thành phố Lâm Hải.
Hiệp hội ma pháp thì sao?
Kia là quái vật khổng lồ!
Đại công hội cửu giai!
Toàn bộ Trung Quốc cũng chỉ có năm công hội cửu giai!
Mà lại hiệp hội ma pháp ẩn ẩn còn là đứng đầu công hội cửu giai của Trung Quốc!
Phùng Uy có phản ứng như vậy cũng không có gì là lạ!
“Loại đại lão cấp bậc này, đích thân giá lâm thành phố Lâm Hải chúng ta?”
Hắn bất khả tư nghị nói.
Vô luận là hiệp hội ma pháp, hay là thất chuyển, tùy ý một từ đối với một chức nghiệp giả tứ chuyển như hắn thì đều là cái gì đó rất xa xôi, vô cùng không chân thực.
Cảm giác như rồng đến nhà tôm vậy.
“Hai ngày này ma pháp ba động, rất không bình thường.”
“Hiệp hội ma pháp muốn đích thân điều tra.”
“Nói không chừng phía sau là một vài 50W đang hoạt động.”
Phó hội trưởng ngữ khí càng thêm nghiêm túc.
50W.
Tại cái thế đạo không yên ổn này, Trung Quốc là một quốc gia đỉnh cấp, chiếm cứ đại lượng tài nguyên luyện cấp phong phú, khu vực chuyển chức, các quốc gia khác vẫn luôn mơ ước, âm thầm an bài rất nhiều chức nghiệp giả ẩn núp.
Trung Quốc chính thức treo thưởng đối với những chức nghiệp giả này cao tới 50W công huân!
Dần dà, cái cụm từ này cũng thành nhận thức chung mọi người đều hiểu.
“Chẳng trách.”
Phùng Uy giật mình.
“Không nói nữa, chờ lát nữa hội trưởng sẽ giải thích cặn kẽ.”
“Bây giờ nhiệm vụ thiết yếu của chúng ta là nghênh đón vị đại lão này, Thành chủ, Phó Thành chủ, còn có tất cả tai to mặt lớn của thành phố Lâm Hải đều sẽ ra mặt. Tuyệt đối không thể chậm trễ.”
Phó hội trưởng nói với Phùng Uy, bước vào phòng họp trước hắn.
Phùng Uy ở phía sau nghe vậy thì cảm xúc chập trùng, thật lâu không thể lắng lại.
...
Đôi cánh sau lưng Sở Vân chập rãi vỗ trong không trung.
Mà hắn lăng không phi hành, tốc độ nhanh hơn xe lửa rất nhiều, không đến một giờ, hắn đã bay ra cách thành phố Lâm Hải năm trăm cây số.
Cách thành phố Cửu Thanh không còn xa nữa.
Nhìn cảnh sắc lướt nhanh qua dưới chân, Sở Vân từ vừa mới bắt đầu cảm thấy mới lạ, dần dần trở nên quen thuộc với việc phi hành.
Trên đường đi, cũng nhìn thấy một vài chức nghiệp giả lao vùn vụt trên không trung.
Đa số đều là sử dụng quyển trục phi hành giống như hắn, cũng có người cưỡi phi hành sủng thú.
Có thể tự mình sử dụng kỹ nẵng phi hành thì chưa nhìn thấy ai.
Hoàn toàn chính xác giống như là lão Dương nói, kỹ nẵng phi hành vô cùng hi hữu.
“Nghe nói tại các thành phố lớn, còn có trận pháp truyền tống, có thể một bước ngàn dặm.”
“Đáng tiếc, thành phố Lâm Hải hay là thành phố Cửu Thanh, cũng không có mấy thứ cao cấp như vậy.”
“Chỉ có thanh phố trực thuộc tỉnh Đông Hải, Đông Độ thành mới có.”
Sở Vân bay trên không trung, sau khi cảm giác mới lạ qua đi, thì lấy từ không gian tùy thân ra một bản ma pháp điển tịch hôm qua mua ở hãng giao dịch Kinh Tây để đọc.
Trên điển tịch vừa vặn là giảng giải truyền tống trận trong ma pháp trận.
Truyền tống trận ở thời đại này có chút giống công nghệ cao.
Phí tổn đắt đỏ, truyền tống phí tổn đắt đỏ.
Ngoại trừ có chút đắt.
Không có bất kỳ khuyết điểm gì.
Đương nhiên, chuyện đắt đỏ này cũng không phải vấn đề của truyền tống trận, là vấn đề của chính mình.
Sở Vân cũng chẳng cần lo lắng về mặt này.
Phùng Uy có chút thất thần đi trở về cao ốc của Thiên Lâm các.
“Phùng Uy, công tác tuyển người mới làm thế nào rồi?”
Hắn đi vào cao ốc, lên tới tầng mười bảy.
Một ngự tỷ với mái tóc uốn gợn sóng, dáng người thướt tha phất phất tay với hắn.
“Cũng tạm ổn.”
“Năm nay chín pháp sư, có tám người đồng ý điều kiện của chúng ta.”
Phùng Uy theo bản năng trả lời.
“Thế cũng được rồi, ta nghe nói còn có một người là pháp sư chức nghiệp đặc thù?”
Nàng thuận miệng hỏi.
“Có một sứ giả lôi đình, tiềm lực cũng không tệ lắm.”
“Đúng rồi, phó hội trưởng, giúp ta tra một chút tay pháp sư tên là Sở Vân này.”
Phùng Uy thấy nàng đi đến gần, đưa ra một tấm thẻ, nói với nàng.
Nói là một tấm thẻ, thật ra nó giống một cái điện thoại cỡ nhỏ hơn, trên màn hình xuất hiện thông tin và tướng mạo Sở Vân.
“Đây là? Tiểu pháp sư không đồng ý gia nhập chúng ta à?”
“Ngươi đó, vẫn là hẹp hòi như vậy.”
“Nhiều người như vậy, kiểu gì chả có người không thích gia nhập đại công hội.”
Phó hội trưởng nhận tấm thẻ, vô ý thoáng nhìn, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.
Nàng lại nói: “Lát nữa ta sẽ giúp ngươi tra một chút.”
“Cậu chàng đẹp trai thế này mà không gia nhập Thiên Lâm các chúng ta thì quá đáng tiếc.”
Phùng Uy hiển nhiên rất quen với tác phong của phó hội trưởng nhà mình, cũng không nói thêm gì, chỉ là nhắc nhở nàng: “Tên nhóc này có gì đó quái lạ.”
“Ta đi tìm hắn, hắn vậy mà trực tiếp xuất ra một quyển quyển trục phi hành giá trị năm mươi vạn bay đi mất.”
“Mà ta lại không cảm ứng được thông tin của hắn.”
“Hắn rất có thể có trang bị hoặc là kỹ năng che đậy thông tin.”
Lời nhắc nhở của Phùng Uy khiến phó hội trưởng khẽ đảo mắt, nàng như có điều suy nghĩ: “Vậy sao.”
“Một pháp sư vừa mới chuyển chức, là có chút không được bình thường.”
“Việc này cứ giao cho ta đi.”
“Đi họp trước đã.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đến gần Phùng Uy, vỗ vỗ vai của hắn, sau đó cất bước uyển chuyển rời đi, phong tình vạn chủng.
“Hội trưởng tổ chức cuộc họp cấp cao, là bởi vì chuyện ở vịnh Thiển Hải hôm qua sao?”
Phùng Uy trong lòng rung động, đuổi theo phó hội trưởng, hỏi nàng.
“Có chút liên quan.”
“Nhận được thông báo của bên trên, một vị đại nhân vật sắp tới thành phố Lâm Hải chúng ta.”
“Hiệp hội ma pháp, thất chuyển Đại Ma Đạo Sư.”
Phó hội trưởng ngữ khí ngưng trọng nói.
“Hizzzz.”
Nghe được mấy chữ cuối cùng mắt, cơ thể Phùng Uy hơi lảo đảo một cái, hít vào một hơi khí lạnh.
Phải biết công hội cũng được chia thành đủ loại khác biệt.
Công hội từ yếu đến mạnh, chia từ nhất giai đến cửu giai.
Cả nước có mấy ngàn công hội.
Thiên Lâm các bọn họ mới gần tới tam giai cũng đã là đệ nhất công hội của thành phố Lâm Hải.
Hiệp hội ma pháp thì sao?
Kia là quái vật khổng lồ!
Đại công hội cửu giai!
Toàn bộ Trung Quốc cũng chỉ có năm công hội cửu giai!
Mà lại hiệp hội ma pháp ẩn ẩn còn là đứng đầu công hội cửu giai của Trung Quốc!
Phùng Uy có phản ứng như vậy cũng không có gì là lạ!
“Loại đại lão cấp bậc này, đích thân giá lâm thành phố Lâm Hải chúng ta?”
Hắn bất khả tư nghị nói.
Vô luận là hiệp hội ma pháp, hay là thất chuyển, tùy ý một từ đối với một chức nghiệp giả tứ chuyển như hắn thì đều là cái gì đó rất xa xôi, vô cùng không chân thực.
Cảm giác như rồng đến nhà tôm vậy.
“Hai ngày này ma pháp ba động, rất không bình thường.”
“Hiệp hội ma pháp muốn đích thân điều tra.”
“Nói không chừng phía sau là một vài 50W đang hoạt động.”
Phó hội trưởng ngữ khí càng thêm nghiêm túc.
50W.
Tại cái thế đạo không yên ổn này, Trung Quốc là một quốc gia đỉnh cấp, chiếm cứ đại lượng tài nguyên luyện cấp phong phú, khu vực chuyển chức, các quốc gia khác vẫn luôn mơ ước, âm thầm an bài rất nhiều chức nghiệp giả ẩn núp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trung Quốc chính thức treo thưởng đối với những chức nghiệp giả này cao tới 50W công huân!
Dần dà, cái cụm từ này cũng thành nhận thức chung mọi người đều hiểu.
“Chẳng trách.”
Phùng Uy giật mình.
“Không nói nữa, chờ lát nữa hội trưởng sẽ giải thích cặn kẽ.”
“Bây giờ nhiệm vụ thiết yếu của chúng ta là nghênh đón vị đại lão này, Thành chủ, Phó Thành chủ, còn có tất cả tai to mặt lớn của thành phố Lâm Hải đều sẽ ra mặt. Tuyệt đối không thể chậm trễ.”
Phó hội trưởng nói với Phùng Uy, bước vào phòng họp trước hắn.
Phùng Uy ở phía sau nghe vậy thì cảm xúc chập trùng, thật lâu không thể lắng lại.
...
Đôi cánh sau lưng Sở Vân chập rãi vỗ trong không trung.
Mà hắn lăng không phi hành, tốc độ nhanh hơn xe lửa rất nhiều, không đến một giờ, hắn đã bay ra cách thành phố Lâm Hải năm trăm cây số.
Cách thành phố Cửu Thanh không còn xa nữa.
Nhìn cảnh sắc lướt nhanh qua dưới chân, Sở Vân từ vừa mới bắt đầu cảm thấy mới lạ, dần dần trở nên quen thuộc với việc phi hành.
Trên đường đi, cũng nhìn thấy một vài chức nghiệp giả lao vùn vụt trên không trung.
Đa số đều là sử dụng quyển trục phi hành giống như hắn, cũng có người cưỡi phi hành sủng thú.
Có thể tự mình sử dụng kỹ nẵng phi hành thì chưa nhìn thấy ai.
Hoàn toàn chính xác giống như là lão Dương nói, kỹ nẵng phi hành vô cùng hi hữu.
“Nghe nói tại các thành phố lớn, còn có trận pháp truyền tống, có thể một bước ngàn dặm.”
“Đáng tiếc, thành phố Lâm Hải hay là thành phố Cửu Thanh, cũng không có mấy thứ cao cấp như vậy.”
“Chỉ có thanh phố trực thuộc tỉnh Đông Hải, Đông Độ thành mới có.”
Sở Vân bay trên không trung, sau khi cảm giác mới lạ qua đi, thì lấy từ không gian tùy thân ra một bản ma pháp điển tịch hôm qua mua ở hãng giao dịch Kinh Tây để đọc.
Trên điển tịch vừa vặn là giảng giải truyền tống trận trong ma pháp trận.
Truyền tống trận ở thời đại này có chút giống công nghệ cao.
Phí tổn đắt đỏ, truyền tống phí tổn đắt đỏ.
Ngoại trừ có chút đắt.
Không có bất kỳ khuyết điểm gì.
Đương nhiên, chuyện đắt đỏ này cũng không phải vấn đề của truyền tống trận, là vấn đề của chính mình.
Sở Vân cũng chẳng cần lo lắng về mặt này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro