Toàn Mạng Tẩy Chay, Lừa Ảnh Đế Vào Cục Dân Chính!
Chương 44
2024-12-23 22:22:16
Lục Ninh lắc đầu:
“Thật ra tôi cũng không giỏi đặt tên lắm, cùng lắm chỉ đặt là Lộc Viên thôi.”
Cố Tẫn Chi nghiêng đầu hỏi lại:
“Lộc Viên?”
“Đúng vậy, là Lộc trong hươu nai.”
Cố Tẫn Chi thực sự cảm thấy tò mò. Tại sao lại dùng chữ lộc của hươu nai? Chẳng lẽ vì hươu nai rất đẹp và dễ thương sao?
Ngay sau đó, anh nghe Lục Ninh nghiêm túc đáp:
“Bởi vì thịt hươu ngon.”
Cố Tẫn Chi khựng lại, ngạc nhiên:
“Cô còn ăn cả thịt hươu à?”
Lục Ninh bỗng nhớ ra rằng đây không phải mạt thế, ngay cả chim sẻ cũng là động vật cần được bảo vệ, nếu thật sự ăn hươu nai, chắc chắn sẽ phải ngồi tù cả đời!
Cô vội vàng giải thích:
“Không phải, tôi chỉ nghe nói vậy thôi!”
Cố Tẫn Chi nhìn cô, trên mặt hiện rõ biểu cảm “không tin nổi”. Nhưng anh cũng không tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề này, bởi đúng lúc đó, hai người đi tới một đoạn hành lang yên tĩnh, không có ai khác. Lục Ninh cũng đã buông tay khỏi cánh tay anh.
Vậy mà, Cố Tẫn Chi bỗng nhiên cảm thấy cánh tay mình hơi lạnh lẽo.
Anh chán ghét chính mình, vì sao lại xuất hiện cảm giác rung động trước một người như Lục Ninh? Chính suy nghĩ đó khiến anh cảm thấy khó chịu.
Sau khi trở về phòng, Cố Tẫn Chi tháo cà vạt, lạnh lùng nói:
“Tôi cần xử lý công việc, đừng làm phiền.”
Lục Ninh liền hỏi:
“Thế anh có dặn người chuẩn bị đồ ăn khuya chưa?”
“Cứ ngồi đợi mà ăn!”
Trong lòng Cố Tẫn Chi dâng lên một cảm giác khó chịu vô cớ. Sao anh lại có cảm giác kỳ lạ rằng, trong mắt Lục Ninh, bản thân anh còn không đáng giá bằng một bữa khuya?
Thật ra, nếu anh thực sự hỏi, Lục Ninh sẽ thành thật trả lời rằng không phải như vậy.
Dẫu sao, một bữa khuya chỉ giúp cô đỡ đói, nhưng kết hôn với anh thì lại là chuyện liên quan đến tính mạng!
Cố Tẫn Chi cuối cùng không hỏi gì thêm. Anh trầm mặc, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng bước vào phòng ngủ chính, mở máy tính ra để xử lý email và công việc.
________________________________________
Lúc này, trong nhóm chat ba người của họ, có một tin nhắn bất ngờ.
Thời Ngạn:
“@Tẫn Chi, nghe nói anh đưa Lục Ninh về Bạch Viên, còn lấy danh nghĩa bạn gái?”
Cố Tẫn Chi:
“Ai nói với anh-?”
Thời Ngạn:
“Là Lê Việt, anh ta đang ngồi ngay bên cạnh tôi. Lúc nãy Ôn Tuyết Tình gọi điện thoại cho anh ấy hơn nửa tiếng!”
Cố Tẫn Chi:….
Thời Ngạn im lặng khá lâu, có lẽ đang bị Lê Việt đánh cho một trận, nên Cố Tẫn Chi ném điện thoại qua một bên, quyết tâm tập trung vào công việc.
Ngoài vai trò diễn viên, anh còn là phó tổng giám đốc trong bóng tối của Đỉnh Thịnh. Một vài dự án quan trọng của công ty đều do anh đích thân phụ trách.
Tuy nhiên, việc này không có nhiều người biết đến.
Từ nhỏ, những trải nghiệm đã khiến Cố Tẫn Chi hiểu rõ rằng chỉ khi bản thân trở nên mạnh mẽ và xuất sắc thì mới không bị người khác khống chế.
Và cũng không dễ bị tổn thương.
Nếu khi đó anh không quá non nớt, không có bất kỳ năng lực tự bảo vệ nào, thì tâm lý của anh đã không phải lưu lại nhiều ký ức tối tăm như vậy.
________________________________________
Thời gian lặng lẽ trôi qua cùng tiếng gõ bàn phím.
Sau khi làm việc hơn một giờ, Cố Tẫn Chi duỗi cổ, cảm giác có chút mỏi, bỗng nhiên tò mò tại sao ngoài phòng khách lại không nghe thấy chút tiếng động nào từ Lục Ninh.
Anh đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng khách, vì trên sàn trải thảm dày nên không phát ra tiếng động nào.
Khi Cố Tẫn Chi đến phòng khách, Lục Ninh vẫn nhạy cảm ngẩng đầu lên như có giác quan thứ sáu.
Khi nhận ra là anh, sự cảnh giác trong ánh mắt cô mới từ từ tan biến.
Lục Ninh đặt chiếc laptop trên tay xuống, lấy một miếng bánh nếp đặt giữa bàn, nói:
“Bữa khuya còn nhiều lắm, tôi chưa ăn xong, nhưng nó hơi nguội rồi. Nếu anh muốn ăn, tôi sẽ nhờ người hâm nóng lại.”
Cố Tẫn Chi lắc đầu:
“Trễ thế này rồi mà còn ăn.”
“Anh giữ dáng đúng không? Tuy rằng là nghệ sĩ, nhưng anh cũng đâu phải người sắt, nếu đói thì cứ ăn đi.”
“Lục Ninh, hình như nữ nghệ sĩ càng cần ăn ít lại để giữ dáng chứ?”
Lục Ninh cau mày nhìn anh, sau đó thản nhiên giơ tay lên, siết chặt nắm tay, khoe bắp tay mình.
Cố Tẫn Chi: “...”
Lục Ninh nghiêm túc nói:
“Không cần giảm cân. Quá gầy, đến lúc gặp nguy hiểm lại không chạy được. Hơn nữa, Cố lão sư à, đàn ông mà quá yếu thì không ổn.”
Cố Tẫn Chi: “!!!”
Nếu tiếp tục nói chuyện với cô thêm chút nữa, anh cảm thấy mình có thể bị tức chết mất!
Nghiến răng, anh lạnh giọng đáp:
“Rồi sẽ có ngày cô biết ai mới là yếu.”
Lục Ninh chân thành nói:
“Sau này có thể biết, nhưng hiện tại đúng là anh yếu thật. Cố lão sư, anh có thể học hỏi vài kỹ năng phòng thân đi. Đừng nhịn ăn để thành người yếu ớt chỉ vì giữ dáng. Dù không phải tận thế, ít nhất gặp động đất cũng phải chạy nhanh chút chứ.”
“...”
Không muốn dây dưa thêm, Cố Tẫn Chi quay người rời đi về phòng ngủ chính.
Đúng là đầu anh bị cửa kẹp rồi mới đi rung động trước một cô gái như Lục Ninh!
“Thật ra tôi cũng không giỏi đặt tên lắm, cùng lắm chỉ đặt là Lộc Viên thôi.”
Cố Tẫn Chi nghiêng đầu hỏi lại:
“Lộc Viên?”
“Đúng vậy, là Lộc trong hươu nai.”
Cố Tẫn Chi thực sự cảm thấy tò mò. Tại sao lại dùng chữ lộc của hươu nai? Chẳng lẽ vì hươu nai rất đẹp và dễ thương sao?
Ngay sau đó, anh nghe Lục Ninh nghiêm túc đáp:
“Bởi vì thịt hươu ngon.”
Cố Tẫn Chi khựng lại, ngạc nhiên:
“Cô còn ăn cả thịt hươu à?”
Lục Ninh bỗng nhớ ra rằng đây không phải mạt thế, ngay cả chim sẻ cũng là động vật cần được bảo vệ, nếu thật sự ăn hươu nai, chắc chắn sẽ phải ngồi tù cả đời!
Cô vội vàng giải thích:
“Không phải, tôi chỉ nghe nói vậy thôi!”
Cố Tẫn Chi nhìn cô, trên mặt hiện rõ biểu cảm “không tin nổi”. Nhưng anh cũng không tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề này, bởi đúng lúc đó, hai người đi tới một đoạn hành lang yên tĩnh, không có ai khác. Lục Ninh cũng đã buông tay khỏi cánh tay anh.
Vậy mà, Cố Tẫn Chi bỗng nhiên cảm thấy cánh tay mình hơi lạnh lẽo.
Anh chán ghét chính mình, vì sao lại xuất hiện cảm giác rung động trước một người như Lục Ninh? Chính suy nghĩ đó khiến anh cảm thấy khó chịu.
Sau khi trở về phòng, Cố Tẫn Chi tháo cà vạt, lạnh lùng nói:
“Tôi cần xử lý công việc, đừng làm phiền.”
Lục Ninh liền hỏi:
“Thế anh có dặn người chuẩn bị đồ ăn khuya chưa?”
“Cứ ngồi đợi mà ăn!”
Trong lòng Cố Tẫn Chi dâng lên một cảm giác khó chịu vô cớ. Sao anh lại có cảm giác kỳ lạ rằng, trong mắt Lục Ninh, bản thân anh còn không đáng giá bằng một bữa khuya?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra, nếu anh thực sự hỏi, Lục Ninh sẽ thành thật trả lời rằng không phải như vậy.
Dẫu sao, một bữa khuya chỉ giúp cô đỡ đói, nhưng kết hôn với anh thì lại là chuyện liên quan đến tính mạng!
Cố Tẫn Chi cuối cùng không hỏi gì thêm. Anh trầm mặc, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng bước vào phòng ngủ chính, mở máy tính ra để xử lý email và công việc.
________________________________________
Lúc này, trong nhóm chat ba người của họ, có một tin nhắn bất ngờ.
Thời Ngạn:
“@Tẫn Chi, nghe nói anh đưa Lục Ninh về Bạch Viên, còn lấy danh nghĩa bạn gái?”
Cố Tẫn Chi:
“Ai nói với anh-?”
Thời Ngạn:
“Là Lê Việt, anh ta đang ngồi ngay bên cạnh tôi. Lúc nãy Ôn Tuyết Tình gọi điện thoại cho anh ấy hơn nửa tiếng!”
Cố Tẫn Chi:….
Thời Ngạn im lặng khá lâu, có lẽ đang bị Lê Việt đánh cho một trận, nên Cố Tẫn Chi ném điện thoại qua một bên, quyết tâm tập trung vào công việc.
Ngoài vai trò diễn viên, anh còn là phó tổng giám đốc trong bóng tối của Đỉnh Thịnh. Một vài dự án quan trọng của công ty đều do anh đích thân phụ trách.
Tuy nhiên, việc này không có nhiều người biết đến.
Từ nhỏ, những trải nghiệm đã khiến Cố Tẫn Chi hiểu rõ rằng chỉ khi bản thân trở nên mạnh mẽ và xuất sắc thì mới không bị người khác khống chế.
Và cũng không dễ bị tổn thương.
Nếu khi đó anh không quá non nớt, không có bất kỳ năng lực tự bảo vệ nào, thì tâm lý của anh đã không phải lưu lại nhiều ký ức tối tăm như vậy.
________________________________________
Thời gian lặng lẽ trôi qua cùng tiếng gõ bàn phím.
Sau khi làm việc hơn một giờ, Cố Tẫn Chi duỗi cổ, cảm giác có chút mỏi, bỗng nhiên tò mò tại sao ngoài phòng khách lại không nghe thấy chút tiếng động nào từ Lục Ninh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng khách, vì trên sàn trải thảm dày nên không phát ra tiếng động nào.
Khi Cố Tẫn Chi đến phòng khách, Lục Ninh vẫn nhạy cảm ngẩng đầu lên như có giác quan thứ sáu.
Khi nhận ra là anh, sự cảnh giác trong ánh mắt cô mới từ từ tan biến.
Lục Ninh đặt chiếc laptop trên tay xuống, lấy một miếng bánh nếp đặt giữa bàn, nói:
“Bữa khuya còn nhiều lắm, tôi chưa ăn xong, nhưng nó hơi nguội rồi. Nếu anh muốn ăn, tôi sẽ nhờ người hâm nóng lại.”
Cố Tẫn Chi lắc đầu:
“Trễ thế này rồi mà còn ăn.”
“Anh giữ dáng đúng không? Tuy rằng là nghệ sĩ, nhưng anh cũng đâu phải người sắt, nếu đói thì cứ ăn đi.”
“Lục Ninh, hình như nữ nghệ sĩ càng cần ăn ít lại để giữ dáng chứ?”
Lục Ninh cau mày nhìn anh, sau đó thản nhiên giơ tay lên, siết chặt nắm tay, khoe bắp tay mình.
Cố Tẫn Chi: “...”
Lục Ninh nghiêm túc nói:
“Không cần giảm cân. Quá gầy, đến lúc gặp nguy hiểm lại không chạy được. Hơn nữa, Cố lão sư à, đàn ông mà quá yếu thì không ổn.”
Cố Tẫn Chi: “!!!”
Nếu tiếp tục nói chuyện với cô thêm chút nữa, anh cảm thấy mình có thể bị tức chết mất!
Nghiến răng, anh lạnh giọng đáp:
“Rồi sẽ có ngày cô biết ai mới là yếu.”
Lục Ninh chân thành nói:
“Sau này có thể biết, nhưng hiện tại đúng là anh yếu thật. Cố lão sư, anh có thể học hỏi vài kỹ năng phòng thân đi. Đừng nhịn ăn để thành người yếu ớt chỉ vì giữ dáng. Dù không phải tận thế, ít nhất gặp động đất cũng phải chạy nhanh chút chứ.”
“...”
Không muốn dây dưa thêm, Cố Tẫn Chi quay người rời đi về phòng ngủ chính.
Đúng là đầu anh bị cửa kẹp rồi mới đi rung động trước một cô gái như Lục Ninh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro