Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90
Chương 14
Hương Tô Lật
2024-11-20 21:34:22
Tuy nói chúng tôi sẽ giúp đỡ mọi người nhưng muốn sống tốt thì vẫn phải tự mình nỗ lực.” Có chuyện làm thì mới không có thời gian để suy nghĩ miên man.
Ông ta nói xong, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Mọi người đã hơi bị thuyết phục nhưng vẫn còn chút lo lắng.
Mọi người trong thôn họ Điền đều im lặng không lên tiếng, sau đó không nhịn được nhìn trưởng thôn Điền, chuyện quan trọng như vậy vẫn nên tìm lãnh đạo.
Trưởng thôn Điền khổ trong lòng, chính ông cụ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!
Mặc dù, mặc dù người đàn ông trung niên trước mặt có đôi mắt trong veo, nhìn không giống người xấu nhưng vẫn có câu không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Trong lòng ông cụ cũng không chắc chắn lắm, cho nên đã ngơ ngác mất một lúc. Ông cụ đã sống đến từng tuổi này rồi nhưng chưa từng trải qua chuyện này!
Nhưng chẳng bao lâu ông cụ Điền sực nhớ rằng bọn họ vẫn đang nằm trong tay người ta.
Bọn họ gây rắc rối thì người ta cũng có thể làm điều đó với họ!
Tuy người của bọn họ không ít nhưng nhìn qua cũng đoán được họ không phải là đối thủ của những người đàn ông mạnh mẽ này.
Ông cụ do dự một lúc lâu, cắn răng nói: "Chúng tôi sẽ tuân theo quy định."
Không tuân thủ quy định thì còn có thể làm gì?
Ông lão chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Đồng chí Cổ thấy ông cụ Điền nhanh chóng đưa ra quyết định, tuy rằng có bối rối nhưng giọng điệu rất kiên quyết, ông ta cũng biết ông lão này vẫn có chút sáng suốt. Ông ta đâu ngờ ông cụ Điền cũng chỉ là đồng ý quàng, không còn cách nào khác.
Ông cụ Điền thấp thỏm thì những người khác trong thôn họ Điền cũng thấp thỏm không yên, tất cả mọi người đều lo lắng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Bọn họ không còn đường nào khác.
Trước đây mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng là vì nếu chạy nạn mà không buộc chặt lại một chỗ thì chỉ có chết, nhưng bây giờ mặc kệ là thật lòng hay là âm mưu, bọn họ cũng không cần phải lo lắng cho tính mạng của mình nữa, đã có bánh bao, tạm thời mọi người đều không có ý chí chiến đấu.
Nếu có thể sống thì ai lại muốn chết?
Nhưng bọn họ cũng không thể kiên trì được bao lâu, bởi vì chẳng mấy chốc bọn họ đã nhìn thấy một đoàn đồng chí nam mặc quần áo giống nhau đi tới, nghe nói những người này đều đi bộ đội. Một đám người cao lớn, thân thể cường tráng, trong khi cả đám người Thôn họ Điền thì rụt đầu.
Cứ như thế này, chỉ một người cũng có thể đánh bại một nhóm người trong đám bọn họ.
Hơn nữa thật ra bọn họ cũng không dám đối đầu với người ta.
Ông cụ Điền: "'..."
May là ông không chọc giận bọn họ, người ta người đông thế mạnh, còn bọn họ người nào người nấy cũng giống cọng hẹ, nếu thật sự cương lên thì bọn họ tuyệt đối không đấu lại.
Trước mắt bọn họ chỉ có thể thành thật.
Mọi người cũng không lo lắng được bao lâu, bởi chẳng bao lâu sau, các chiến sĩ đã bắt đầu dựng lều, công việc này không hề phức tạp, trước buổi trưa mỗi gia đình đều có một cái lều. Nhà họ Điền cũng được chia một cái lều lớn, cả nhà tụ tập lại như đàn gà nhỏ đi vào lều, ông cụ Điền không nói gì, mấy đứa nhỏ sờ sờ chỗ này chỗ kia, cháu gái lớn Điền Điềm nhỏ giọng nói: "Chất liệu này thật kỳ lạ."
Ông cụ Điền đưa tay sờ sờ, tuy trong thôn ông cũng được coi là người có học thức, nhưng cũng chỉ im lặng lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không biết.
Đồng chí Cổ giơ loa lên, lớn tiếng nói: “Sau đây tôi sẽ nói những chuyện phải làm tiếp theo, buổi sáng mọi người có thể nghỉ ngơi một lát, ăn trưa xong, chiều nay bác sĩ sẽ đến đảo để tiến hành khám tổng quát cho mọi người. Song song với đó chúng tôi sẽ phân phát đồ dùng cơ bản cho mọi người, những đồ dùng này chỉ là tạm thời. Ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu xây nhà, sau khi dời đi, chúng tôi sẽ lại phát đồ dùng cơ bản hằng ngày cho mọi người, nhưng đây là lần cuối cùng, sau này có cần cái gì thì mọi người phải tự mình làm ra bằng đôi tay của mình. Trong thời gian xây nhà, một ngày ba bữa của mọi người sẽ được sắp xếp giống nhau, tức là cơm tập thể.
Ông ta nói xong, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Mọi người đã hơi bị thuyết phục nhưng vẫn còn chút lo lắng.
Mọi người trong thôn họ Điền đều im lặng không lên tiếng, sau đó không nhịn được nhìn trưởng thôn Điền, chuyện quan trọng như vậy vẫn nên tìm lãnh đạo.
Trưởng thôn Điền khổ trong lòng, chính ông cụ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!
Mặc dù, mặc dù người đàn ông trung niên trước mặt có đôi mắt trong veo, nhìn không giống người xấu nhưng vẫn có câu không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Trong lòng ông cụ cũng không chắc chắn lắm, cho nên đã ngơ ngác mất một lúc. Ông cụ đã sống đến từng tuổi này rồi nhưng chưa từng trải qua chuyện này!
Nhưng chẳng bao lâu ông cụ Điền sực nhớ rằng bọn họ vẫn đang nằm trong tay người ta.
Bọn họ gây rắc rối thì người ta cũng có thể làm điều đó với họ!
Tuy người của bọn họ không ít nhưng nhìn qua cũng đoán được họ không phải là đối thủ của những người đàn ông mạnh mẽ này.
Ông cụ do dự một lúc lâu, cắn răng nói: "Chúng tôi sẽ tuân theo quy định."
Không tuân thủ quy định thì còn có thể làm gì?
Ông lão chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Đồng chí Cổ thấy ông cụ Điền nhanh chóng đưa ra quyết định, tuy rằng có bối rối nhưng giọng điệu rất kiên quyết, ông ta cũng biết ông lão này vẫn có chút sáng suốt. Ông ta đâu ngờ ông cụ Điền cũng chỉ là đồng ý quàng, không còn cách nào khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông cụ Điền thấp thỏm thì những người khác trong thôn họ Điền cũng thấp thỏm không yên, tất cả mọi người đều lo lắng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Bọn họ không còn đường nào khác.
Trước đây mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng là vì nếu chạy nạn mà không buộc chặt lại một chỗ thì chỉ có chết, nhưng bây giờ mặc kệ là thật lòng hay là âm mưu, bọn họ cũng không cần phải lo lắng cho tính mạng của mình nữa, đã có bánh bao, tạm thời mọi người đều không có ý chí chiến đấu.
Nếu có thể sống thì ai lại muốn chết?
Nhưng bọn họ cũng không thể kiên trì được bao lâu, bởi vì chẳng mấy chốc bọn họ đã nhìn thấy một đoàn đồng chí nam mặc quần áo giống nhau đi tới, nghe nói những người này đều đi bộ đội. Một đám người cao lớn, thân thể cường tráng, trong khi cả đám người Thôn họ Điền thì rụt đầu.
Cứ như thế này, chỉ một người cũng có thể đánh bại một nhóm người trong đám bọn họ.
Hơn nữa thật ra bọn họ cũng không dám đối đầu với người ta.
Ông cụ Điền: "'..."
May là ông không chọc giận bọn họ, người ta người đông thế mạnh, còn bọn họ người nào người nấy cũng giống cọng hẹ, nếu thật sự cương lên thì bọn họ tuyệt đối không đấu lại.
Trước mắt bọn họ chỉ có thể thành thật.
Mọi người cũng không lo lắng được bao lâu, bởi chẳng bao lâu sau, các chiến sĩ đã bắt đầu dựng lều, công việc này không hề phức tạp, trước buổi trưa mỗi gia đình đều có một cái lều. Nhà họ Điền cũng được chia một cái lều lớn, cả nhà tụ tập lại như đàn gà nhỏ đi vào lều, ông cụ Điền không nói gì, mấy đứa nhỏ sờ sờ chỗ này chỗ kia, cháu gái lớn Điền Điềm nhỏ giọng nói: "Chất liệu này thật kỳ lạ."
Ông cụ Điền đưa tay sờ sờ, tuy trong thôn ông cũng được coi là người có học thức, nhưng cũng chỉ im lặng lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không biết.
Đồng chí Cổ giơ loa lên, lớn tiếng nói: “Sau đây tôi sẽ nói những chuyện phải làm tiếp theo, buổi sáng mọi người có thể nghỉ ngơi một lát, ăn trưa xong, chiều nay bác sĩ sẽ đến đảo để tiến hành khám tổng quát cho mọi người. Song song với đó chúng tôi sẽ phân phát đồ dùng cơ bản cho mọi người, những đồ dùng này chỉ là tạm thời. Ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu xây nhà, sau khi dời đi, chúng tôi sẽ lại phát đồ dùng cơ bản hằng ngày cho mọi người, nhưng đây là lần cuối cùng, sau này có cần cái gì thì mọi người phải tự mình làm ra bằng đôi tay của mình. Trong thời gian xây nhà, một ngày ba bữa của mọi người sẽ được sắp xếp giống nhau, tức là cơm tập thể.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro