Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90
Chương 15
Hương Tô Lật
2024-11-20 21:34:22
Các đồng chí nam trong mỗi gia đình có trách nhiệm tuân theo sự sắp xếp của Tiểu Vương, làm vài công việc xây dựng nhà đơn giản, còn các đồng chí nữ trong mỗi gia đình thì có trách nhiệm tuân theo sự sắp xếp của Tiểu Lý bên cạnh tôi, phụ trách một ngày ba bữa của mọi người. Bọn trẻ thì có trách nhiệm đi kiếm củi."
"Được, đều nghe theo anh."
"Biết rồi."
"Tất cả đồ dùng đều không thuộc quyền sở hữu của cá nhân, nếu chúng tôi bắt được người nào lấy trộm làm của riêng thì chúng tôi sẽ hủy bỏ tư cách lấy cơm của người lớn trong gia đình đó. Mong mọi người hãy ghi nhớ điều này."
Có vài cụ bà bày ra vẻ mặt tiếc nuối, nhưng lại cúi gằm mặt xuống, không dám nói thêm lời nào.
"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi."
Lời vừa dứt, mọi người đều “ngoan ngoãn” trở về lều của mình, ai cũng ngập ngừng muốn nói lại thôi, ý muốn hỏi làm sao để quay về, trong lòng khó chịu nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ cảm thấy trước cứ sống cuộc sống của mình là được, ít nhất thì vẫn có đồ ăn phải không?
Dù sao thì cũng đủ ăn no.
Cả nhà họ Điền cũng về tới lều của mình, đêm qua bọn họ không ngủ được nhiều, hôm nay lại sợ hãi, quay đi quay lại thực sự có chút buồn ngủ, nhất là bọn nhỏ, trong mắt đầy tơ máu, ông cụ Điền thấy bọn họ như vậy liền nói: "Đi nghỉ ngơi một chút đi."
Ông cụ nhìn một chút rồi nói: "Đàn ông thì ngủ bên trái còn phụ nữ ngủ bên phải.
Chỗ ở tuy rất đơn sơ nhưng cả nhà họ Điền lại thấy rất tốt, trong lúc bọn họ chạy nạn cũng không có chỗ nào để che mưa chắn gió, cứ ngồi xuống đất dựa vào nhau rồi ngủ, có thể an ổn là tốt lắm rồi.
Nhưng bọn họ thật sự vừa mệt lại vừa buồn ngủ, mặc dù trong lòng mọi người đều hoang mang nhưng thật sự là quá mệt nên ngay cả ông cụ Điền dù không muốn ngủ cũng muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút, chỉ là qua một lát ông đã ngủ thiếp đi.
Chẳng bao lâu, tiếng ngáy liên tiếp vang lên....
Mọi người đều ngủ ngon lành, ngoại trừ Điền Điềm của nhà trưởng thôn Điền, cô ngủ trong trạng thái mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bản thân đang tìm nhà vệ sinh ở khắp nơi, tìm rồi lại tìm, vừa nhìn thấy... Điền Điềm liền giật mình tỉnh dậy, rồi ôm bụng ngồi dậy.
Thấy người nhà còn đang ngủ, cô ra khỏi lều, vừa bước ra đã nhìn thấy mấy người mặc áo khoác trắng, cô không hiểu, ngơ ngác nhìn họ, một nữ đồng chí trong số đó cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn cô, vừa cười vừa hỏi: "Cô bé, em dậy rồi à? Sao không ngủ thêm một chút nữa?"
Rất tốt bụng, giống như cô tiên.
Điền Điềm mím môi, có hơi sợ, nhưng lại mang theo sự liều lĩnh của một cô bé vừa lớn, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi vệ sinh."
Nữ bác sĩ nói: "Ở bên kia kìa, đi thôi."
Điền Điềm vội vàng chạy đi, bác sĩ nữ: "Chờ một chút."
Điền Điềm dừng chân lại, có hơi gấp gáp lắc tay: "Sao, sao vậy ạ?"
Bác sĩ nữ mỉm cười, lấy giấy đưa cho cô, nói: "Cái này cho em."
Điền Điềm: "....???"
Cái này, cái này, cái này, là cái gì?
Điền Điềm không biết, có phải ... là giấy không?
Nhưng sao lại mềm như vậy?
Điền Điềm ngửa đầu hỏi: "Cho em hả? Nhưng cái này dùng để làm gì vậy?"
Cô lo lắng xua tay, không dám hỏi thêm.
Bác sĩ nữ sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được mình đang làm gì, thấp giọng giải thích cho cô, Điền Điềm: "!!!"
Cô bé lập tức đỏ mặt.
Bác sĩ nữ mỉm cười, nói: "Em đi đi, đi xong thì đến đây tìm chị, chị cắt tóc cho em.
Điền Điềm: "!!!"
Cắt, cắt, cắt, cắt, cắt tóc?
Những ngày chạy nạn rất gian khổ, bọn họ phải đối mặc với cơn đói, cơn khát, rét cóng, phải cảnh giác với người ngoài, nếu không cẩn thận, mạng sống của bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, mấy đứa nhỏ mặc dù không còn thành thật như trước nhưng dù sao vẫn chỉ là mấy đứa nhóc mới lớn, lòng dạ không sâu như người lớn, tuy đã trải qua gian khổ nhưng cũng trở lại bình thường rất nhanh, lúc này mới chỉ qua vài ngày mà bọn nhỏ đã khôi phục sức lực.
Hồi phục lại sức lực, cả đám lại quay về bản tính ban đầu của mình.
"Được, đều nghe theo anh."
"Biết rồi."
"Tất cả đồ dùng đều không thuộc quyền sở hữu của cá nhân, nếu chúng tôi bắt được người nào lấy trộm làm của riêng thì chúng tôi sẽ hủy bỏ tư cách lấy cơm của người lớn trong gia đình đó. Mong mọi người hãy ghi nhớ điều này."
Có vài cụ bà bày ra vẻ mặt tiếc nuối, nhưng lại cúi gằm mặt xuống, không dám nói thêm lời nào.
"Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi."
Lời vừa dứt, mọi người đều “ngoan ngoãn” trở về lều của mình, ai cũng ngập ngừng muốn nói lại thôi, ý muốn hỏi làm sao để quay về, trong lòng khó chịu nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ cảm thấy trước cứ sống cuộc sống của mình là được, ít nhất thì vẫn có đồ ăn phải không?
Dù sao thì cũng đủ ăn no.
Cả nhà họ Điền cũng về tới lều của mình, đêm qua bọn họ không ngủ được nhiều, hôm nay lại sợ hãi, quay đi quay lại thực sự có chút buồn ngủ, nhất là bọn nhỏ, trong mắt đầy tơ máu, ông cụ Điền thấy bọn họ như vậy liền nói: "Đi nghỉ ngơi một chút đi."
Ông cụ nhìn một chút rồi nói: "Đàn ông thì ngủ bên trái còn phụ nữ ngủ bên phải.
Chỗ ở tuy rất đơn sơ nhưng cả nhà họ Điền lại thấy rất tốt, trong lúc bọn họ chạy nạn cũng không có chỗ nào để che mưa chắn gió, cứ ngồi xuống đất dựa vào nhau rồi ngủ, có thể an ổn là tốt lắm rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bọn họ thật sự vừa mệt lại vừa buồn ngủ, mặc dù trong lòng mọi người đều hoang mang nhưng thật sự là quá mệt nên ngay cả ông cụ Điền dù không muốn ngủ cũng muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút, chỉ là qua một lát ông đã ngủ thiếp đi.
Chẳng bao lâu, tiếng ngáy liên tiếp vang lên....
Mọi người đều ngủ ngon lành, ngoại trừ Điền Điềm của nhà trưởng thôn Điền, cô ngủ trong trạng thái mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bản thân đang tìm nhà vệ sinh ở khắp nơi, tìm rồi lại tìm, vừa nhìn thấy... Điền Điềm liền giật mình tỉnh dậy, rồi ôm bụng ngồi dậy.
Thấy người nhà còn đang ngủ, cô ra khỏi lều, vừa bước ra đã nhìn thấy mấy người mặc áo khoác trắng, cô không hiểu, ngơ ngác nhìn họ, một nữ đồng chí trong số đó cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn cô, vừa cười vừa hỏi: "Cô bé, em dậy rồi à? Sao không ngủ thêm một chút nữa?"
Rất tốt bụng, giống như cô tiên.
Điền Điềm mím môi, có hơi sợ, nhưng lại mang theo sự liều lĩnh của một cô bé vừa lớn, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi vệ sinh."
Nữ bác sĩ nói: "Ở bên kia kìa, đi thôi."
Điền Điềm vội vàng chạy đi, bác sĩ nữ: "Chờ một chút."
Điền Điềm dừng chân lại, có hơi gấp gáp lắc tay: "Sao, sao vậy ạ?"
Bác sĩ nữ mỉm cười, lấy giấy đưa cho cô, nói: "Cái này cho em."
Điền Điềm: "....???"
Cái này, cái này, cái này, là cái gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điền Điềm không biết, có phải ... là giấy không?
Nhưng sao lại mềm như vậy?
Điền Điềm ngửa đầu hỏi: "Cho em hả? Nhưng cái này dùng để làm gì vậy?"
Cô lo lắng xua tay, không dám hỏi thêm.
Bác sĩ nữ sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được mình đang làm gì, thấp giọng giải thích cho cô, Điền Điềm: "!!!"
Cô bé lập tức đỏ mặt.
Bác sĩ nữ mỉm cười, nói: "Em đi đi, đi xong thì đến đây tìm chị, chị cắt tóc cho em.
Điền Điềm: "!!!"
Cắt, cắt, cắt, cắt, cắt tóc?
Những ngày chạy nạn rất gian khổ, bọn họ phải đối mặc với cơn đói, cơn khát, rét cóng, phải cảnh giác với người ngoài, nếu không cẩn thận, mạng sống của bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, mấy đứa nhỏ mặc dù không còn thành thật như trước nhưng dù sao vẫn chỉ là mấy đứa nhóc mới lớn, lòng dạ không sâu như người lớn, tuy đã trải qua gian khổ nhưng cũng trở lại bình thường rất nhanh, lúc này mới chỉ qua vài ngày mà bọn nhỏ đã khôi phục sức lực.
Hồi phục lại sức lực, cả đám lại quay về bản tính ban đầu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro