Toàn Tông Môn Đều Dựa Vào Ta Để Ăn Dưa
Chương 31
2024-08-22 19:56:01
Muốn trở thành một người thực khách ăn giỏi thì cần phải thiết lập mối quan hệ tốt với một đại thực tu trong tương lai.
Cô chậm rãi đi đến chỗ nhóm thực tu trước mặt mình, trong lúc cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để chào hỏi họ một cách tự nhiên thì cả đám thực tu đã chủ động mở miệng chào hỏi cô.
“Đạo hữu, xin chào.”
“Đạo hữu, buổi chiều tốt lành.”
Ninh Túc không nghĩ tới nhóm người thực tu thế mà lại nhiệt tình như vậy. Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại thì nhanh chóng hiểu ra.
Những người lựa chọn làm thực tu phần lớn đều không có linh căn xuất sắc, còn những người xuất sắc đều đi làm kiếm tu rồi. Cô là tam linh căn, bọn họ đại khái cũng giống như cô.
Có lẽ bọn họ cùng hội cùng thuyền, đồng bệnh tương liên nên mới có thái độ với cô rất nhiệt tình và nồng hậu.
Ninh Túc là loại người kiểu “bạn nhiệt tình thì tôi cũng nhiệt tình lại, bạn lãnh đạm thì tôi cũng lãnh đạm lại.” Vì nhóm người thực tu đã gửi tín hiệu tích cực và thân thiện nên cô ấy đương nhiên cũng không để mình tụt lại.
Cô cười tươi với nhóm thực tu: “Chào các chư vị đạo hữu.”
“Vâng vâng vâng.”
"Sắp đến giờ cơm trưa rồi, không biết lát nữa đạo hữu định ăn gì?"
Ninh Túc cười khổ lắc đầu: “Buổi sáng nay ta đã ăn Tích Cốc Đan rồi.” Nên hôm nay không cần ăn thêm gì nữa.
Trong đám người thực tu này, có một nữ tu sĩ xinh đẹp tuấn mỹ, đôi mắt có thần, nghe cô nói vậy, liền vui vẻ nói: “Tích Cốc Đan cũng không có mùi vị gì, ăn vào rất vô vị. Đạo hữu, nếu đã có duyên gặp nhau, mấy người bọn ta định nấu một số món ăn nhà cho bữa trưa, chi bằng ngươi cùng ăn với bọn ta đi?"
Ninh Túc không ngờ lại nhận được lời mời như vậy.
Cô thống khoái nói: “Được.”
Vừa vặn, cô cũng muốn thử tay nghề của bọn họ, nhân tiện, cô cũng muốn biết "người tiềm năng" trong miệng hệ thống ăn dưa là ai.
Đừng nói chỉ có cô, ngay cả những thực tu này bọn họ cũng rất muốn biết.
Đáng tiếc hệ thống ăn dưa đột nhiên biến thành miệng hồ lô, không có nói thêm một lời nào. Đừng hỏi tại sao, chỉ là linh khí không đủ dùng thôi.
Sau khi đến đỉnh núi nơi nhóm người thực tu đang ở, Ninh Tu ngồi yên bình trên một tảng đá và kiên nhẫn chờ đợi cơm ăn.
Mỗi người trong nhóm thực tu này đều có nồi riêng mình.
Những cái nồi này đều khác nhau về kích thước, hình dạng và vật liệu.
Ninh Túc chú ý tới, trong số đó có một cái nồi trông rất độc đáo, nhìn giống như một cái vỏ sò vậy.
Cô chậm rãi đi đến chỗ nhóm thực tu trước mặt mình, trong lúc cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để chào hỏi họ một cách tự nhiên thì cả đám thực tu đã chủ động mở miệng chào hỏi cô.
“Đạo hữu, xin chào.”
“Đạo hữu, buổi chiều tốt lành.”
Ninh Túc không nghĩ tới nhóm người thực tu thế mà lại nhiệt tình như vậy. Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại thì nhanh chóng hiểu ra.
Những người lựa chọn làm thực tu phần lớn đều không có linh căn xuất sắc, còn những người xuất sắc đều đi làm kiếm tu rồi. Cô là tam linh căn, bọn họ đại khái cũng giống như cô.
Có lẽ bọn họ cùng hội cùng thuyền, đồng bệnh tương liên nên mới có thái độ với cô rất nhiệt tình và nồng hậu.
Ninh Túc là loại người kiểu “bạn nhiệt tình thì tôi cũng nhiệt tình lại, bạn lãnh đạm thì tôi cũng lãnh đạm lại.” Vì nhóm người thực tu đã gửi tín hiệu tích cực và thân thiện nên cô ấy đương nhiên cũng không để mình tụt lại.
Cô cười tươi với nhóm thực tu: “Chào các chư vị đạo hữu.”
“Vâng vâng vâng.”
"Sắp đến giờ cơm trưa rồi, không biết lát nữa đạo hữu định ăn gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Túc cười khổ lắc đầu: “Buổi sáng nay ta đã ăn Tích Cốc Đan rồi.” Nên hôm nay không cần ăn thêm gì nữa.
Trong đám người thực tu này, có một nữ tu sĩ xinh đẹp tuấn mỹ, đôi mắt có thần, nghe cô nói vậy, liền vui vẻ nói: “Tích Cốc Đan cũng không có mùi vị gì, ăn vào rất vô vị. Đạo hữu, nếu đã có duyên gặp nhau, mấy người bọn ta định nấu một số món ăn nhà cho bữa trưa, chi bằng ngươi cùng ăn với bọn ta đi?"
Ninh Túc không ngờ lại nhận được lời mời như vậy.
Cô thống khoái nói: “Được.”
Vừa vặn, cô cũng muốn thử tay nghề của bọn họ, nhân tiện, cô cũng muốn biết "người tiềm năng" trong miệng hệ thống ăn dưa là ai.
Đừng nói chỉ có cô, ngay cả những thực tu này bọn họ cũng rất muốn biết.
Đáng tiếc hệ thống ăn dưa đột nhiên biến thành miệng hồ lô, không có nói thêm một lời nào. Đừng hỏi tại sao, chỉ là linh khí không đủ dùng thôi.
Sau khi đến đỉnh núi nơi nhóm người thực tu đang ở, Ninh Tu ngồi yên bình trên một tảng đá và kiên nhẫn chờ đợi cơm ăn.
Mỗi người trong nhóm thực tu này đều có nồi riêng mình.
Những cái nồi này đều khác nhau về kích thước, hình dạng và vật liệu.
Ninh Túc chú ý tới, trong số đó có một cái nồi trông rất độc đáo, nhìn giống như một cái vỏ sò vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro