Toàn Tông Môn Đều Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Là Chó Thật
Chương 14
Chấp Thủ Yên Hỏa
2024-11-14 17:50:03
Tiêu Bách Đạo lúc này sắp xếp người tu bổ phòng ốc, đồng thời đích thân đưa Phượng Khê đến khu vực quản lý vật tư của Trung Phong nhận đồ.
Hắn làm như vậy chính là muốn để người trong môn phái biết hắn rất xem trọng Phượng Khê, miễn cho có người khi dễ nàng.
Phượng Khê đương nhiên biết ý tốt và nỗi khổ tâm của Tiêu Bách Đạo, cho nên dù là nhận lấy vật tư tu luyện còn không bằng một phần đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông, trong nội tâm nàng cũng nóng hầm hập.
Chỉ qua một canh giờ, việc tu bổ phòng ốc của Phượng Khê liền hoàn thành, trong phòng còn cần mua thêm một chút đồ nội thất cần thiết.
Tiêu Bách Đạo lại căn dặn vài câu, lúc này mới rời đi.
Một trận giày vò này qua đi, đã là chạng vạng tối, Phượng Khê đơn giản rửa mặt sau đó đi ngủ.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng ngủ an giấc kể từ khi xuyên qua đến nay.
Ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng, Phượng Khê liền thức dậy.
Nàng đến thiện đường lấy hai phần điểm tâm, hồng hộc thở mang đến ngoài viện của Tiêu Bách Đạo.
Lúc này, vừa mới giờ Mão một khắc.
Trước đó lúc đang trên đường về tông, nàng nói bóng nói gió hỏi qua Tiêu Bách Đạo, biết lão đầu tử mỗi ngày giờ Mão rời giường, lúc này đến đưa điểm tâm là vừa vặn.
Nàng cũng không có gõ cửa, mà là cung kính đứng ngoài cửa lớn chờ.
Lấy tu vi của Tiêu Bách Đạo, vào thời điểm Phượng Khê đến đã cảm nhận được.
"Vào đi!"
Phượng Khê hấp tấp tiến vào viện, hành lễ vấn an sau đó nói ra:
"Sư phụ, ta đi thiện đường lấy một ít điểm tâm, để ở đâu đây ạ?"
“ Để lên bàn đá trong sân đi. Nha đầu này, thân thể không tốt, về sau đừng giày vò bản thân như vậy nữa."
Tiêu Bách Đạo mặc dù ngoài miệng oán trách, nhưng là trong lòng cũng có phần bị cảm động.
Thiện đường của Trung Phong được xây dựng ở chân núi, nếu là những người khác thì cũng không có gì, coi như không ngự kiếm thì cũng dùng thời gian không quá dài để đến được đó, nhưng mà Phượng Khê thì lại khác.
Đan Điền của nàng bị thương , gần như không khác gì so với phàm nhân.
Đi qua đi lại thế này cũng là một chuyện rất khó khăn.
Phần dụng tâm này của nàng, cũng đủ để cho người làm sư phụ như hắn cảm thấy rất được an ủi.
Phượng Khê hé miệng cười, cũng không đáp trả lại, đem điểm tâm bày ở trên bàn đá.
Huyền Thiên Tông là một cái tông môn nghèo, điểm tâm tự nhiên cũng rất keo kiệt.
Chẳng qua cũng chỉ là cháo loãng, bánh bao nhỏ và dưa muối, Linh khí ẩn chứa bên trong gần như không có.
Nếu như ở ba tông môn khác, cơm nước thế này cũng chỉ có tạp dịch ăn, nhưng mà ở Huyền Thiên Tông, cho dù Tiêu Bách Đạo thân là chưởng môn cũng chỉ có thể ăn cái này.
Mặc dù có Tích Cốc đan, nhưng mà... Không nỡ.
Quả thực độ keo kiệt vươn đến tầm cao mới.
Tiêu Bách Đạo để Phượng Khê ngồi xuống ăn cùng hắn, Phượng Khê lúc này mới đem phần đồ ăn của nàng cũng bày ở trên bàn đá.
Sư đồ hai người vừa trò chuyện vừa ăn, trò chuyện một chút liền nói tới chuyện cơm nước ở Hỗn Nguyên Tông.
Tiêu Bách Đạo chẹp chẹp miệng: " Cơm nước ở Hỗn Nguyên Tông quả thật không tệ, vi sư ở Hỗn Nguyên Tông hai ngày đã bị nuôi mập."
Phượng Khê nháy nháy con mắt: "Vậy ngài vì sao không đóng gói mang về?"
Tiêu Bách Đạo: "..."
Ta thật sự có nghĩ qua, nhưng mà mặt mũi gánh không nổi!
Ăn xong điểm tâm, Phượng Khê nói ra: "Sư phụ, ngài trước đó nói với ta rằng Huyền Thiên Tông chúng ta quyển trục thượng cổ, ta có thể đi xem một chút không?"
Tiêu Bách Đạo dừng một chút, lúc trước hắn nói rằng có những quyển sách cổ chẳng qua chỉ là lời nói quanh co qua loa mà thôi, bởi vì văn tự Thượng Cổ gần như thất truyền, hiện tại không có người đọc được!
Chớ nói chi đến việc là từ trong đó tìm ra biện pháp tu bổ Đan Điền.
Hắn muốn tìm lấy cớ kéo dài một chút, nhưng là đối đầu với ánh mắt chờ đợi của Phượng Khê lại có chút nói không nên lời, đành phải nói ra:
"Ngươi đi Tàng Thư Các tìm Hải trưởng lão đi!"
Thôi, dù sao cũng bị đâm một nhát, sớm hay muộn đều phải đối mặt.
Mặc dù tu bổ Đan Điền vô vọng, nhưng hắn cũng có thể nghĩ ra biện pháp giúp nàng làm một ít Linh dược nuôi dưỡng Đan Điền, chí ít có thể để nàng sống lâu thêm mấy năm, cũng coi như chu toàn tình thầy trò.
Hắn làm như vậy chính là muốn để người trong môn phái biết hắn rất xem trọng Phượng Khê, miễn cho có người khi dễ nàng.
Phượng Khê đương nhiên biết ý tốt và nỗi khổ tâm của Tiêu Bách Đạo, cho nên dù là nhận lấy vật tư tu luyện còn không bằng một phần đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông, trong nội tâm nàng cũng nóng hầm hập.
Chỉ qua một canh giờ, việc tu bổ phòng ốc của Phượng Khê liền hoàn thành, trong phòng còn cần mua thêm một chút đồ nội thất cần thiết.
Tiêu Bách Đạo lại căn dặn vài câu, lúc này mới rời đi.
Một trận giày vò này qua đi, đã là chạng vạng tối, Phượng Khê đơn giản rửa mặt sau đó đi ngủ.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng ngủ an giấc kể từ khi xuyên qua đến nay.
Ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng, Phượng Khê liền thức dậy.
Nàng đến thiện đường lấy hai phần điểm tâm, hồng hộc thở mang đến ngoài viện của Tiêu Bách Đạo.
Lúc này, vừa mới giờ Mão một khắc.
Trước đó lúc đang trên đường về tông, nàng nói bóng nói gió hỏi qua Tiêu Bách Đạo, biết lão đầu tử mỗi ngày giờ Mão rời giường, lúc này đến đưa điểm tâm là vừa vặn.
Nàng cũng không có gõ cửa, mà là cung kính đứng ngoài cửa lớn chờ.
Lấy tu vi của Tiêu Bách Đạo, vào thời điểm Phượng Khê đến đã cảm nhận được.
"Vào đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phượng Khê hấp tấp tiến vào viện, hành lễ vấn an sau đó nói ra:
"Sư phụ, ta đi thiện đường lấy một ít điểm tâm, để ở đâu đây ạ?"
“ Để lên bàn đá trong sân đi. Nha đầu này, thân thể không tốt, về sau đừng giày vò bản thân như vậy nữa."
Tiêu Bách Đạo mặc dù ngoài miệng oán trách, nhưng là trong lòng cũng có phần bị cảm động.
Thiện đường của Trung Phong được xây dựng ở chân núi, nếu là những người khác thì cũng không có gì, coi như không ngự kiếm thì cũng dùng thời gian không quá dài để đến được đó, nhưng mà Phượng Khê thì lại khác.
Đan Điền của nàng bị thương , gần như không khác gì so với phàm nhân.
Đi qua đi lại thế này cũng là một chuyện rất khó khăn.
Phần dụng tâm này của nàng, cũng đủ để cho người làm sư phụ như hắn cảm thấy rất được an ủi.
Phượng Khê hé miệng cười, cũng không đáp trả lại, đem điểm tâm bày ở trên bàn đá.
Huyền Thiên Tông là một cái tông môn nghèo, điểm tâm tự nhiên cũng rất keo kiệt.
Chẳng qua cũng chỉ là cháo loãng, bánh bao nhỏ và dưa muối, Linh khí ẩn chứa bên trong gần như không có.
Nếu như ở ba tông môn khác, cơm nước thế này cũng chỉ có tạp dịch ăn, nhưng mà ở Huyền Thiên Tông, cho dù Tiêu Bách Đạo thân là chưởng môn cũng chỉ có thể ăn cái này.
Mặc dù có Tích Cốc đan, nhưng mà... Không nỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả thực độ keo kiệt vươn đến tầm cao mới.
Tiêu Bách Đạo để Phượng Khê ngồi xuống ăn cùng hắn, Phượng Khê lúc này mới đem phần đồ ăn của nàng cũng bày ở trên bàn đá.
Sư đồ hai người vừa trò chuyện vừa ăn, trò chuyện một chút liền nói tới chuyện cơm nước ở Hỗn Nguyên Tông.
Tiêu Bách Đạo chẹp chẹp miệng: " Cơm nước ở Hỗn Nguyên Tông quả thật không tệ, vi sư ở Hỗn Nguyên Tông hai ngày đã bị nuôi mập."
Phượng Khê nháy nháy con mắt: "Vậy ngài vì sao không đóng gói mang về?"
Tiêu Bách Đạo: "..."
Ta thật sự có nghĩ qua, nhưng mà mặt mũi gánh không nổi!
Ăn xong điểm tâm, Phượng Khê nói ra: "Sư phụ, ngài trước đó nói với ta rằng Huyền Thiên Tông chúng ta quyển trục thượng cổ, ta có thể đi xem một chút không?"
Tiêu Bách Đạo dừng một chút, lúc trước hắn nói rằng có những quyển sách cổ chẳng qua chỉ là lời nói quanh co qua loa mà thôi, bởi vì văn tự Thượng Cổ gần như thất truyền, hiện tại không có người đọc được!
Chớ nói chi đến việc là từ trong đó tìm ra biện pháp tu bổ Đan Điền.
Hắn muốn tìm lấy cớ kéo dài một chút, nhưng là đối đầu với ánh mắt chờ đợi của Phượng Khê lại có chút nói không nên lời, đành phải nói ra:
"Ngươi đi Tàng Thư Các tìm Hải trưởng lão đi!"
Thôi, dù sao cũng bị đâm một nhát, sớm hay muộn đều phải đối mặt.
Mặc dù tu bổ Đan Điền vô vọng, nhưng hắn cũng có thể nghĩ ra biện pháp giúp nàng làm một ít Linh dược nuôi dưỡng Đan Điền, chí ít có thể để nàng sống lâu thêm mấy năm, cũng coi như chu toàn tình thầy trò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro