Toàn Tông Môn Đều Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Là Chó Thật
Chương 15
Chấp Thủ Yên Hỏa
2024-11-14 17:50:03
Trong lòng Phượng Khê biết rõ, biết lời nói của Tiêu Bách Đạo khi đó không hoàn toàn là sự thật, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi thử một chút.
Nàng năm lần bảy lượt rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng cũng đến được Tàng Thư Các của Trung Phong, nhìn thấy Hải trưởng lão.
Vừa thấy mặt, Hải trưởng lão liền đưa mắt dò xét nàng từ trên xuống dưới.
Hải trưởng lão tính cách dở hơi, canh giữ ở Tàng Thư Các trong một thời gian dài cũng rất ít khi rời khỏi đây, hôm qua cũng không hề đi đến Nghị Sự Điện.
Sau khi nhận được lệnh triệu tập của Tiêu Bách Đạo, hắn cảm thấy Tiêu Bách Đạo tám phần là điên rồi!
Không điên, vậy thì vì sao lại thu một đứa tiểu phế vật làm đệ tử thân truyền?
Hải trưởng lão đang nghĩ đến việc nói vài lời gây đau lòng, tỉ như nói, cho dù ngươi nhìn quyển trục Thượng Cổ thì cũng chẳng hiểu được, thôi thì cam chịu số phận đi!
Chỉ là không chờ đến lúc hắn mở miệng, liền thấy tiểu nha đầu trước mặt lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ:
"Ngài chính là Hải trưởng lão à? Ta nghe sư phụ không ít lần nhắc đến tên ngài, nói ngài là kình thiên bạch ngọc trụ, khung biển tử kim lương (*) của Huyền Thiên Tông chúng ta! Ngài trông coi Tàng Thư Các vạn năm như một, không vì lưu lại tên tuổi cũng không vì danh lợi, chỉ vì truyền thừa cùng căn cơ của Huyền Thiên Tông!
Nếu như đệ tử của Huyền Thiên Tông đều có tinh thần tự nguyện cống hiến như ngài, Huyền Thiên Tông chúng ta..."
Thân thể vốn đang cong xuống của Hải trưởng lão trong nháy mắt... dựng thẳng!
Ta chỉ là đang trông coi Tàng Thư Các thôi sao?
Không, đây là truyền thừa của Huyền Thiên Tông, là căn cơ của Huyền Thiên Tông!
Thôi, tiểu nha đầu này bị tổn thương Đan Điền đã đáng thương lắm rồi, hắn tốt hơn là đừng xát muối lên vết thương của nàng.
Một khắc sau, Hải trưởng lão không nhịn được nói:
"Được rồi, ta không rảnh nghe ngươi nói nhảm, muốn nhìn quyển trục Thương Cổ đúng không? Đi theo ta!"
Tàng Thư Các của Huyền Thiên Tông chia làm chín tầng, thượng cổ quyển trục đặt ở tầng cao nhất.
Hải trưởng lão mang theo Phượng Khê leo lên đến tầng thứ chín, sau đó mở ra cấm chế.
Phượng Khê sửng sốt.
Nàng cứ nghĩ là thượng cổ quyển trục cất trên giá sách, để mọi người đọc.
Thế nhưng mà trước mắt nàng lại hiện ra mấy điểm sáng lập lòe, trong không gian kín tối tăm tựa như sao sáng đầy trời.
"Quyển trục Thượng Cổ lúc ban đầu chỉ là những tấm ngọc giản bình thường mà thôi, nhưng thời gian lâu dài qua đi đã có chút linh tính, ngươi chỉ cần phát tán thần thức, nếu như có quyển trục chấp nhận, tự nhiên sẽ rơi vào tay ngươi.
Đừng có cố gắng cưỡng ép bắt giữ, bởi vì đã có người từng thử nghiệm qua, cho dù có cưỡng ép bắt giữ thành công đi chăng nữa cũng không đọc được."
Hải trưởng lão cảm thấy câu nói đằng sau này cũng chỉ là nói cho có mà thôi, bởi vì Phượng Khê chính là một tiểu phế vật, nàng có muốn cưỡng ép bắt giữ cũng bắt không nổi.
Phượng Khê nhẹ nhàng gật đầu , dựa theo lời nói của Hải trưởng lão mà phát tán thần thức.
Đan Điền bị tổn thương, thần thức cũng bị rất nhiều hạn chế, chẳng qua chỉ là trong chốc lát mà thôi, cái trán liền toát ra mồ hôi lạnh, đau đầu đến muốn nứt.
Hải trưởng lão nhíu mày: "Xem ra ngươi không có cơ duyên, theo ta đi xuống thôi!"
Phượng Khê đương nhiên không cam tâm, khẩn cầu:
"Hải trưởng lão, ta chỉ nghỉ ngơi một lúc rồi thử lại lần nữa, nếu như ngài có việc bận thì đi xuống trước đi? Nếu như ta thử mấy lần không thành công, liền sẽ xuống dưới tìm ngài."
Hải trưởng lão mặc dù cảm thấy nàng thử thêm cũng như không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của nàng, cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau khi Hải trưởng lão đi rồi, Phượng Khê lại thử thêm ba lần nữa, kết quả vẫn không có quyển trục Thượng Cổ nào chủ động rơi xuống tay nàng.
Nàng híp mắt suy nghĩ, xem ra cách thức bình thường không dùng được, chỉ có thể mở ra con đường riêng!
Nàng năm lần bảy lượt rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng cũng đến được Tàng Thư Các của Trung Phong, nhìn thấy Hải trưởng lão.
Vừa thấy mặt, Hải trưởng lão liền đưa mắt dò xét nàng từ trên xuống dưới.
Hải trưởng lão tính cách dở hơi, canh giữ ở Tàng Thư Các trong một thời gian dài cũng rất ít khi rời khỏi đây, hôm qua cũng không hề đi đến Nghị Sự Điện.
Sau khi nhận được lệnh triệu tập của Tiêu Bách Đạo, hắn cảm thấy Tiêu Bách Đạo tám phần là điên rồi!
Không điên, vậy thì vì sao lại thu một đứa tiểu phế vật làm đệ tử thân truyền?
Hải trưởng lão đang nghĩ đến việc nói vài lời gây đau lòng, tỉ như nói, cho dù ngươi nhìn quyển trục Thượng Cổ thì cũng chẳng hiểu được, thôi thì cam chịu số phận đi!
Chỉ là không chờ đến lúc hắn mở miệng, liền thấy tiểu nha đầu trước mặt lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ:
"Ngài chính là Hải trưởng lão à? Ta nghe sư phụ không ít lần nhắc đến tên ngài, nói ngài là kình thiên bạch ngọc trụ, khung biển tử kim lương (*) của Huyền Thiên Tông chúng ta! Ngài trông coi Tàng Thư Các vạn năm như một, không vì lưu lại tên tuổi cũng không vì danh lợi, chỉ vì truyền thừa cùng căn cơ của Huyền Thiên Tông!
Nếu như đệ tử của Huyền Thiên Tông đều có tinh thần tự nguyện cống hiến như ngài, Huyền Thiên Tông chúng ta..."
Thân thể vốn đang cong xuống của Hải trưởng lão trong nháy mắt... dựng thẳng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta chỉ là đang trông coi Tàng Thư Các thôi sao?
Không, đây là truyền thừa của Huyền Thiên Tông, là căn cơ của Huyền Thiên Tông!
Thôi, tiểu nha đầu này bị tổn thương Đan Điền đã đáng thương lắm rồi, hắn tốt hơn là đừng xát muối lên vết thương của nàng.
Một khắc sau, Hải trưởng lão không nhịn được nói:
"Được rồi, ta không rảnh nghe ngươi nói nhảm, muốn nhìn quyển trục Thương Cổ đúng không? Đi theo ta!"
Tàng Thư Các của Huyền Thiên Tông chia làm chín tầng, thượng cổ quyển trục đặt ở tầng cao nhất.
Hải trưởng lão mang theo Phượng Khê leo lên đến tầng thứ chín, sau đó mở ra cấm chế.
Phượng Khê sửng sốt.
Nàng cứ nghĩ là thượng cổ quyển trục cất trên giá sách, để mọi người đọc.
Thế nhưng mà trước mắt nàng lại hiện ra mấy điểm sáng lập lòe, trong không gian kín tối tăm tựa như sao sáng đầy trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Quyển trục Thượng Cổ lúc ban đầu chỉ là những tấm ngọc giản bình thường mà thôi, nhưng thời gian lâu dài qua đi đã có chút linh tính, ngươi chỉ cần phát tán thần thức, nếu như có quyển trục chấp nhận, tự nhiên sẽ rơi vào tay ngươi.
Đừng có cố gắng cưỡng ép bắt giữ, bởi vì đã có người từng thử nghiệm qua, cho dù có cưỡng ép bắt giữ thành công đi chăng nữa cũng không đọc được."
Hải trưởng lão cảm thấy câu nói đằng sau này cũng chỉ là nói cho có mà thôi, bởi vì Phượng Khê chính là một tiểu phế vật, nàng có muốn cưỡng ép bắt giữ cũng bắt không nổi.
Phượng Khê nhẹ nhàng gật đầu , dựa theo lời nói của Hải trưởng lão mà phát tán thần thức.
Đan Điền bị tổn thương, thần thức cũng bị rất nhiều hạn chế, chẳng qua chỉ là trong chốc lát mà thôi, cái trán liền toát ra mồ hôi lạnh, đau đầu đến muốn nứt.
Hải trưởng lão nhíu mày: "Xem ra ngươi không có cơ duyên, theo ta đi xuống thôi!"
Phượng Khê đương nhiên không cam tâm, khẩn cầu:
"Hải trưởng lão, ta chỉ nghỉ ngơi một lúc rồi thử lại lần nữa, nếu như ngài có việc bận thì đi xuống trước đi? Nếu như ta thử mấy lần không thành công, liền sẽ xuống dưới tìm ngài."
Hải trưởng lão mặc dù cảm thấy nàng thử thêm cũng như không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của nàng, cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau khi Hải trưởng lão đi rồi, Phượng Khê lại thử thêm ba lần nữa, kết quả vẫn không có quyển trục Thượng Cổ nào chủ động rơi xuống tay nàng.
Nàng híp mắt suy nghĩ, xem ra cách thức bình thường không dùng được, chỉ có thể mở ra con đường riêng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro