Toàn Tông Môn Đều Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Là Chó Thật

Chương 20

Chấp Thủ Yên Hỏa

2024-11-14 17:50:03

Tiêu Bách Đạo chậc chậc lưỡi:

"Cái này, có phải là có chút không quá phù hợp? Khẳng định sẽ có người nói xấu, nói chúng ta keo kiệt."

Phượng Khê cười giả dối: "Sư phụ, nếu như chúng ta đã chuẩn bị đại điển thu đồ từ sớm thì có thể nói là chúng ta keo kiệt. Nhưng nếu là quyết định đột xuất thì sao?

Đến lúc đó, Bách Lý Chưởng môn của Hỗn Nguyên tông khẳng định sẽ khoe khoang đồ đệ bảo bối Thẩm Chỉ Lan của hắn, ngài bao che cho ta như thế thì làm sao có thể nhịn được?

Khẳng định cũng phải khoe khoang lại nha!

Ngươi một lời ta một câu, đến lúc bầu không khí chín muồi, ngài vì tranh đoạt một phen, liền quyết định đột xuất nói lập tức tổ chức cho ta một đại điển thu đồ, hết thảy chẳng phải là nước chảy thành sông rồi sao?

Đến lúc đó chúng ta chẳng những có thể tay không bắt sói, hơn nữa còn có thể ghi được điểm đạo đức cao trong mắt người khác.

Dù sao chuyện này là do Bách Lý Mộ Trần gây sự trước, những người tặng lễ vung tiền như rác kia cũng chỉ có thể oán trách do miệng hắn gây nên..."

Tiêu Bách Đạo mở to mắt!

Thế này cũng được à?

Hình như... đúng là vậy thật!

Kinh doanh không cần vốn, còn lãi lớn!

Hắn không thể không nhìn kỹ Phượng Khê, rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa đến tuổi cập kê, vì sao lại nghĩ ra được... biện pháp như vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù nội tâm cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện, nhưng chuyện lớn thế này không có khả năng cứ bất cẩn như vậy mà hạ quyết định, hắn phải tìm người thương lượng một chút.

Cho nên, Tiêu Bách Đạo không cho Phượng Khê một câu trả lời chắc chắn, chỉ nói sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Phượng Khê còn nói thêm: "Sư phụ, ngoại trừ biện pháp này, ta còn có một biện pháp kiếm tiền khác.

Hai mươi vạn một quả Tử Kiều Linh Lung quá thấp, chúng ta phải tăng giá lên."

Tiêu Bách Đạo khổ sở nói: "Hai mươi vạn không thấp, nếu như cao hơn sợ là không có ai mua."

Phượng Khê cười tủm tỉm nói: "Sư phụ, xưa nay trên đời chưa từng thiếu người coi tiền như rác, thiếu chỉ là kịch bản dẫn đến mà thôi.

Thành thành thật thật bán quả đương nhiên sẽ bán ra chẳng được bao nhiêu tiền!

Nếu như ngài nghe theo lời ta nói, ta dám cam đoan kém nhất cũng bán được ba mươi vạn Linh Thạch một quả."

"Ngươi định làm như thế nào?"

"Đầu tiên nói với bên ngoài rằng ngài yêu thương tiểu đồ đệ này, cho nên quả Tử Kiều Linh Lung của năm nay chỉ bán đi một nửa, phần còn lại đều giữ cho ta.

Vật hiếm thì ắt quý, nước lên thì thuyền lên, giá tiền sẽ tự nhiên mà tăng cao.

Về phần giữ lại hay không, người khác không biết, quyết định là nằm ở phía của chúng ta.

Thứ hai, lộ ra tiếng gió, nói thời gian cây Tử Kiều Linh Lung kết trái càng dài, hiệu quả lại càng tốt.

Không cần nhiều lời, lấy ví dụ sống sờ sờ là ta đi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mọi người đều biết Đan Điền của ta bị trọng thương, sau khi ta sử dụng quả Tử Kiều Linh Lung liền có thể nhảy nhót tưng bừng, có thể thấy được quả Tử Kiều Linh Lung chẳng những có thể tu bổ thần thức, đối với vết thương ở Đan Điền cũng có khả năng trị liệu nhất định.

Công năng gấp bội, giá cả đắt một chút chẳng phải là chuyện rất đỗi bình thường sao?

Cuối cùng, nếu như có người đến mua quả, liền nói rằng số lượng có hạn, hơn nữa còn giới hạn số lượng mua, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể mua một quả, nhiều hơn thì không bán.

Thao tác này hạ xuống, ta dám cam đoan cho dù một quả giá ba mươi vạn Linh Thạch, cũng rất nhanh sẽ chẳng còn để tranh đoạt.

Sau khi xong việc, tiền bán đi được còn nhiều hơn mười quả Tử Kiều Linh Lung ngài cho ta."

Tiêu Bách Đạo là người đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn, ngày bình thường gặp chuyện gì cũng đều không biến sắc, nhưng hôm nay lại thất bại nhiều lần.

Xém chút nữa là có thể đem biểu tình há hốc mồm gắn luôn lên trên mặt.

Còn, còn có thể bán đồ như thế?

Tất cả đều là kịch bản!

Đồ đệ bảo bối này của hắn mặc dù không thể tu luyện, nhưng ý nghĩ kì diệu lại có nhiều quá đi mất!

Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, Phượng Khê đỏ mắt nói ra:

"Sư phụ, ta có thể kiếm tiền, ta có thể tự mình bổ sung lỗ hổng thâm hụt, ngài đừng đi đến cực địa băng nguyên!

Người ta có thể dựa vào hiện tại cũng chỉ có ngài, nếu như ngài vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng không sống được..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Tông Môn Đều Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Là Chó Thật

Số ký tự: 0