Toàn Tông Môn Đều Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Là Chó Thật

Chương 21

Chấp Thủ Yên Hỏa

2024-11-14 17:50:03

Tiêu Bách Đạo chính là không chịu được dáng vẻ này của Phượng Khê, lúc này liền đáp ứng.

Kỳ thật hắn cũng không muốn đi cực địa băng nguyên, nhưng lại bị bức đến không có cách nào khác.

Hiện tại có biện pháp giải quyết, tự nhiên sẽ không đi nữa.

Hai người đang nói chuyện, Quân Văn ở bên ngoài cầu kiến.

Sau khi hắn đi vào nhìn thấy Phượng Khê, lập tức cười lạnh:

"Làm gì? Đến tìm sư phụ tố cáo rồi? Ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này!"

Phượng Khê vốn đã đỏ mắt, lúc này nghe xong, nước mắt từng giọt một rớt xuống.

"Ngũ sư huynh, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có nói với sư phụ ngươi mắng ta là tiểu phế vật, cũng không có nói ngươi không thừa nhận ta là sư muội của ngươi, càng không nhắc đến chuyện ngươi mắng ta xấu xí..."

Quân Văn: "..."

Quân Văn thật sự là tức muốn chết!

Nhóc con phế vật này không hề nói ra chữ tố cáo, nhưng ngay cả một dấu chấm câu đều là ám chỉ tố cáo hắn!

Thật sự là quá âm hiểm!

Tiêu Bách Đạo trầm mặt nói ra:

"Quân Văn, vi sư đã nói với ngươi thế nào? Sư muội của ngươi còn nhỏ, thân thể suy yếu, bình thường ngươi phải nhớ bảo vệ nàng, đây là bảo vệ đấy à? ! Cút đi Vạn Kiếm Động, không có mệnh lệnh của ta không cho phép ra ngoài!"

Quân Văn không dám cãi lại sư phụ liền trừng mắt với Phượng Khê rồi chuẩn bị đi lãnh phạt, không nghĩ tới Phượng Khê cười khúc khích:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Sư phụ, Ngũ sư huynh là đang đùa giỡn cùng ta thôi mà, ngài vì sao lại tức giận?

Ngài nếu như muốn phạt hắn vậy thì phạt ta luôn đi!"

Tiêu Bách Đạo một mặt thương tiếc: "Hắn có phải là đang đùa giỡn hay không, ta không rõ ràng sao? Nha đầu như ngươi cũng quá thiện lương rồi!

Thôi, nếu như ngươi đã xin cho hắn vậy thì thôi, nếu như còn có lần sau, xem ta xử lý hắn như thế nào!"

Quân Văn: "..."

Sư phụ, hay là ngài đi khám mắt lại một chút đi!

Nàng có chút nào dính dáng đến hai chữ thiện lương sao?

Chờ hai người từ trong sân của Tiêu Bách Đạo đi ra ngoài, Quân Văn liền cười lạnh nói:

"Đừng tưởng rằng ngươi vừa rồi mèo khóc con chuột giả từ bi ta liền dẫn ngươi tình, về sau ngươi cách ta xa một chút, đừng có làm chướng mắt ta!"

Phượng Khê nhìn hắn một cái, bĩu môi: "Ngươi cho rằng ta muốn nhìn thấy ngươi lắm chắc? Ta vừa rồi nói như vậy chẳng qua là sợ sư phụ khổ sở mà thôi.

Loại mặt hàng ngu như lợn như ngươi cũng xứng làm sư huynh của ta sao? Có bao xa liền lăn bao xa đi!"

Quân Văn tức điên!

"Một đứa phế vật như ngươi còn nói ta ngu như lợn? Thật sự là không biết xấu hổ!"

Phượng Khê nháy nháy con mắt: "Ngươi không thừa nhận mình đần? Vậy thì ngươi có dám cùng ta đánh cược không?"

"Ta có cái gì mà không dám, đánh cược gì? Đánh cược như thế nào?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phượng Khê lấy tay chỉ về phương hướng của chuồng thú: "Ta có thể để cho Thần thú Trấn Phái Thần quỳ xuống trước mặt ta, ngươi có thể không?"

Quân Văn: "..."

Tiểu phế vật này điên rồi à?

Thần thú Trấn Phái đó chính là tổ tông sống của Huyền Thiên Tông, không quỳ nó đã là tốt lắm rồi, làm sao nó có thể quỳ xuống trước mặt nàng?

Hắn cười lạnh nói: "Ta thừa nhận ta làm không được, nếu như ngươi có thể làm vậy thì ta mặc cho ngươi xử trí.

Nhưng nếu như ngươi làm không được, ngươi về sau liền ngoan ngoãn làm người cho ta ngoài ra còn có cách xa ta ra một chút."

Phượng Khê gật đầu: "Tốt, một lời đã định!"

Hai người lập tức đi đến chuồng thú, Kim Mao Toan Nghê nhìn thấy Phượng Khê lập tức ngao ngao gọi bậy, dẫn đến xích sắt đen trên cổ nó cũng phát ra tiếng động dữ dội.

Phượng Khê nói với Quân Văn: "Nhìn thấy không? Vật nhỏ này nhìn thấy ta liền cao hứng biết bao nhiêu!"

Quân Văn: ... Vật nhỏ? Bản thế lúc này của Kim Mao Toan Nghê đã thu nhỏ cũng to gấp ba lần con bò, ngươi lại gọi nó là vật nhỏ?

Tròng mắt của Kim Mao Toan Nghê nhìn ngươi cũng đỏ lên rồi, ngươi xác định là nó cao hứng thật à?

Hắn hiện tại hoàn toàn có lý do để hoài nghi sư muội mà sư phụ thu nhận chẳng những là một đứa tiểu phế vật, mà 80% là đầu óc cũng không bình thường lắm.

Phượng Khê không phản ứng lại hắn, mà là nói với Kim Mao Toan Nghê:

"Vật nhỏ này cũng vô tâm vô phế, ngươi cũng sắp què rồi mà còn có tâm tư ở đây hô to gọi nhỏ?"

Tiếng kêu của Kim Mao Toan Nghê tiếng im bặt ngay lập lức, ta sắp què rồi? Vì sao ta lại không biết?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Tông Môn Đều Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Là Chó Thật

Số ký tự: 0