Tôi Ăn Dưa Xem Kịch Ở Văn Niên Đại

Danh Ngạch

2024-12-25 17:40:13

“Có thể như vậy sao?”

Bành Thi Ngữ tò mò hỏi, “Thôn trưởng sẽ đồng ý sao?”

“Vấn đề này chị cũng không biết.”

Lâm Tĩnh Du nhún vai, “Cho nên chị đề nghị bọn em đi tìm thôn trưởng hỏi thử xem, nếu như được thì cứ làm như vậy.”

“Anh ~”

Bành Thi Ngữ dùng ánh mắt mong chờ nhìn Bành Khải Bác.

“Anh sẽ đi tìm thôn trưởng nói chuyện này.”

Bành Khải Bác đương nhiên không đành lòng để em gái mình ở đây làm việc khổ sai.

Ý của người nhà là để cô đến đây kết bạn, hy vọng bệnh tình của cô có chuyển biến tốt.

Chứ không phải muốn công chúa nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay của bọn họ đến đây chịu khổ chịu cực.

“Thật ra thì…”

Lâm Tĩnh Du do dự không biết có nên nói ra suy nghĩ của mình hay không, “Thôi bỏ đi, chuyện này để sau hẵng nói.”

“Lâm tri thức, cô muốn nói gì?”

Bành Khải Bác thấy vậy lập tức mở miệng, “Có chuyện gì xin cứ nói cho chúng tôi biết, tôi và Thi Ngữ sẽ suy nghĩ kỹ.”

“Chị Tĩnh Du ~”

Bành Thi Ngữ kéo tay cô làm nũng, “Chị nói đi mà!”

“Ý tôi là Thi Ngữ đã muốn ở dưới quê một thời gian, thật ra không nên quá nổi bật, quá thu hút sự chú ý cũng sẽ rước lấy phiền phức.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Tĩnh Du nhẹ giọng nói: “Cho nên tôi cảm thấy hay là trước đừng nói với thôn trưởng chuyện không đi làm không tính công điểm, cho dù mọi người đều biết Thi Ngữ có thể dựa vào người nhà, lúc nên kiếm công điểm vẫn nên đi kiếm một chút công điểm.

Hai người xem tôi là người đầu tiên trong viện tri thức tự xây viện ở, người ta liền nhìn chằm chằm vào tôi không tha, nhất định muốn tìm cách vòi tiền từ chỗ tôi.

Nếu như có người biết Thi Ngữ cả ngày không đi làm, ở trong viện thoải mái sống qua ngày, ăn uống mặc ở đều không lo thì hai người nghĩ xem có gây ra sự ganh ghét cho người khác không.”

“Chuyện này… ý của cô tôi hiểu.”

Bành Khải Bác trầm ngâm một lát, lại nhìn em gái mình một cái, “Nếu như Thi Ngữ đi làm công thì tôi sợ sức khỏe của em ấy không chịu nổi, Lâm tri thức có cách nào khác không.”

“Có cách thì có cách.”

Lâm Tĩnh Du nghĩ đến ý của nữ chính nguyên tác, liền nói: “Nhà hai người không phải có tiền sao, phân công việc cho Thi Ngữ, hai người bỏ tiền ra thuê người khác làm giúp.

Làm như vậy nếu sợ người khác nói này nói nọ thì Thi Ngữ cùng tôi đi làm, tôi sẽ cố gắng giúp em ấy hoàn thành nhiệm vụ.”

“Chị Tĩnh Du, chị không phải vừa nói…”

Bành Thi Ngữ nghĩ đến lời cô vừa nói, không nhịn được lên tiếng nói: “Sẽ có người ganh tị, sẽ ghen ghét chúng ta đúng không.”

“Sợ gì, ghen tị thì cứ ghen tị thôi, chẳng lẽ chị bỏ tiền thuê người làm việc còn không được sao?”

Lúc này ngoài viện truyền đến giọng nói của Dương Thư Giác.

Cô ta và Tô Cảnh Thiên đồng thời đi vào.

Chỉ thấy Dương Thư Giác ngẩng cao đầu, ngạo khí mười phần, “Tôi cảm thấy Tĩnh Du nói đúng, bỏ tiền kêu người giúp là được rồi.

Nếu như tự mình làm thì không phải mệt chết sao.

Dù sao thì tôi cũng không làm được việc này, đến lúc đó tôi sẽ thuê người giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn nữa, những người đó dám ức hiếp một hai người, tôi không tin là bọn họ dám đối địch với tất cả mọi người trong viện tri thức của chúng ta.

Cùng lắm thì chúng ta làm ầm ĩ với bọn họ, tôi không tin thôn trưởng sẽ không xử lý được.”

“Chủ ý này không tồi, hơn nữa Thi Ngữ của chúng ta thật sự không thích hợp làm việc nặng.”

Khóe miệng Tô Cảnh Thiên lộ ra một nụ cười, “Nếu như có việc nhẹ nhàng hơn một chút thì tốt.”

“Đúng là có việc nhẹ nhàng hơn một chút.”

Lâm Tĩnh Du quét mắt nhìn bọn họ, giọng nói nhẹ hơn không ít, “Nhưng phải đến tháng chín mới quyết định.”

“Tháng chín?”

Dương Thư Giác là người đầu tiên phản ứng lại, lộ ra vẻ vui mừng, “Tĩnh Du, có phải là giáo viên dạy thay không?”

“Thông minh.”

Không hổ là nữ chính, đầu óc thật là nhanh nhạy.

Sự thông minh này, thật không phải người bình thường có được.

Lâm Tĩnh Du gật đầu với mấy người trước mắt, “Tôi nghe thôn trưởng nói tháng chín năm nay trường tiểu học trong thôn sẽ khai giảng, đến lúc đó cần giáo viên dạy thay, không ngoài ý muốn thì sẽ chọn giáo viên dạy thay trong số tri thức của chúng ta.”

“Tuyệt vời.”

Dương Thư Giác vô cùng vui mừng, “Nếu như chúng ta đều có thể đi dạy thay thì đương nhiên sẽ không đi làm việc nặng, tin tức này đến thật đúng lúc.”

Bành Thi Ngữ nghe được tin tức này, cũng không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng.

Hiển nhiên việc dạy thay này càng hợp với ý cô ấy.

“Hừ, còn phải nói sao.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Ăn Dưa Xem Kịch Ở Văn Niên Đại

Số ký tự: 0