Tôi Ăn Dưa Xem Kịch Ở Văn Niên Đại

Danh Ngạch 2

2024-12-25 17:40:13

Lâm Tĩnh Du trừng mắt nhìn quét một lượt những người có mặt, “Mấy người đừng hòng không tốn xu nào mà có được tin tức của tôi, đây là tin tốt mà tôi đã tốn rất nhiều tiền mới có được.

Hiện giờ toàn bộ viện tri thức ngoài tôi ra thì chưa ai biết chuyện này đâu.”

“Hi hi ~”

Dương Thư Giác cười hề hề, đưa cho cô một ánh mắt ‘em lợi hại’. “Nghe ý em nói thì suất dạy thay này em đã định sẵn một suất rồi?”

“Sao, chị có ý kiến?”

Trên mặt Lâm Tĩnh Du lộ ra vẻ như cười như không, “Có ý kiến cũng phải ngậm miệng cho tôi, nếu không thì xem tôi xử lý chị thế nào.”

“Không dám, không dám!”

Dương Thư Giác cười càng tươi hơn, “Xin nữ hiệp tha mạng, tiểu nữ không đáng bị đánh cũng không chịu được đánh, vẫn là xin nữ hiệp tha cho tôi.”

Lâm Tĩnh Du cười mắng: “Cút, nữ hiệp cái đầu chị.”

Nghe được cuộc đối thoại của hai người, những người khác cũng cười theo.

Bành Thi Ngữ kéo tay Lâm Tĩnh Du hỏi: “Chị Tĩnh Du, em cũng có thể đi dạy thay sao?”

“Đương nhiên có thể.”

Lâm Tĩnh Du gật đầu, “Em có phải tốt nghiệp cấp hai không? Chỉ cần tốt nghiệp cấp hai, sau đó tìm cách để thôn trưởng đồng ý cho em dạy thay là được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bành Thi Ngữ khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Em tốt nghiệp cấp hai, tự học sách cấp ba, chỉ là không đến trường, bây giờ…”

“Chị cũng vậy.”

Lâm Tĩnh Du mỉm cười, “Đừng lo lắng, chúng ta còn nhỏ, biết đâu một ngày nào đó chúng ta còn có cơ hội đi học.”

“Đương nhiên là được rồi.”

Dương Thư Giác buột miệng nói, “Nhưng ít nhất cũng phải đợi vài năm, hai người phải chuẩn bị tinh thần.”

“Dương tri thức, sao em biết?”

Nghe được ngữ khí khẳng định như vậy của cô ta, Tô Cảnh Thiên không nhịn được hỏi một câu.

“Ờ!”

Dương Thư Giác lập tức nghẹn lại.

Vẻ mặt á khẩu không biết nên biện giải thế nào.

Lâm Tĩnh Du không khỏi thầm thấy buồn cười.

Cô nhóc này cũng thật là thiếu suy nghĩ.

Hy vọng cô ấy đừng bị người ta vạch trần bí mật mới tốt.

“Đoán thôi mà.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù sao cũng có hào quang nữ chính, Dương Thư Giác sau khi hoàn hồn liền mạnh mẽ đáp trả, “Cậu cảm thấy quốc gia có thể cứ mãi cho học sinh nghỉ học như vậy sao?

Bây giờ học sinh tiểu học không phải đã yêu cầu khai giảng rồi sao, nghĩ thôi cũng biết, sau này bất kể là khóa học gì đều sẽ khai giảng, chẳng qua là xem thời gian dài hay ngắn mà thôi.”

“Cũng đúng.”

Tô Cảnh Thiên nghĩ cũng thấy đúng là như vậy.

Sau đó lại biến thành dáng vẻ chó liếm, cười híp mắt nói: “Dương tri thức quả nhiên là thông minh lại lanh lợi, bọn anh còn chưa nghĩ đến điểm này, em đã nghĩ đến rồi.”

“Xì, còn phải anh nói sao.”

Dương Thư Giác vừa hưng phấn vừa đắc ý.

Nếu cô có đuôi chắc chắn đã vểnh lên rồi.

Ba người có mặt bị nhét cho một bụng cẩu lương, chỉ có thể lạnh lùng làm ngơ cặp đôi vô sỉ này.

“Muốn từ trong tay thôn trưởng có được suất dạy thay e là không dễ.”

Bành Khải Bác nghĩ đến điểm mấu chốt, “Toàn bộ tri thức cộng lại có mười một người, Lâm tri thức coi như đã được định một suất, những suất còn lại liền trở nên quý giá, hơn nữa giáo viên tiểu học chắc chắn bốn năm người là đủ rồi.

Đợi đến khi mọi người đều biết tin tức, nhất định sẽ có rất nhiều người tranh giành suất này.

Theo tôi thấy tốt nhất là nên sớm một chút đi tìm thôn trưởng, định trước suất thì sẽ an toàn hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Ăn Dưa Xem Kịch Ở Văn Niên Đại

Số ký tự: 0