Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Chính

Chương 3

Tiểu Trần

2024-06-05 23:51:04

3.

Tối nay, Quý Tinh Duệ vẫn ngủ chung giường với tôi như trước. Nếu tôi thật sự là một đứa trẻ thì chắc chắn sẽ gào khóc không chịu nhưng tâm hồn tôi đã là người trưởng thành, ngủ chung với đứa bé đáng yêu như này, tôi cũng tình nguyện.

Cậu ta ngủ cực kỳ ngoan ngoãn, tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đều hiếm khi có thể nghe được. Cảm giác tồn tại của cậu ta quá thấp khiến bản thân tôi còn quên mất ở bên cạnh còn có người khác. Dĩ nhiên, chưa kể Hệ thống chó chết kia khiến người ta không thể quên được.

[Này, mày có thể chơi game trong yên lặng không hả?]

Hệ thống liếc mắt lườm tôi, lặng lẽ kết nối với tai nghe. Ngày hôm sau, Quý Tinh Duệ đã gọi tôi dậy từ sáng sớm.

Tôi hé mắt nhìn đồng hồ báo thức — không phải là chưa đến giờ dậy bình thường sao?

"Còn sớm mà, tôi có thể ngủ thêm một chút nữa!"

Quý Tinh Duệ trầm mặt: "Không còn sớm nữa!"

Hệ thống chơi game cả đêm không ngủ, nó mang vành mắt đen thui, cười trên sự đau khổ của tôi, động tác trên tay không ngừng: [Hì hì, cô phải nghe lời nam chủ đấy nếu không cậu ta sẽ ghi thù đó!]

Lời này của nó khiến tôi tỉnh táo hoàn toàn. Đến lúc mẹ tôi vào phòng, tôi đã mặc quần áo xong xuôi.

"Ai ui! Mặt trời mọc đằng tây rồi sao? Hôm nay dậy sớm như vậy hả?"

Tôi ai oán trừng mắt nhìn Quý Tinh Duệ, mẹ tôi lại toét miệng cười một tiếng rồi sờ đầu Quý Tinh Duệ: "Vẫn là Tinh Tinh lợi hại, sau này nhiệm vụ gọi Kiều Kiều dậy sẽ giao cho con nhé!"

Quý Tinh Duệ cảm giác như bản thân vừa nhận được nhiệm vụ quan trọng, nhìn tôi rồi nhìn sang mẹ tôi mới cẩn thận gật đầu một cái.

Tôi: "..."

Nhờ phúc của Quý Tinh Duệ, hôm nay tôi đến trường rất sớm. Vừa vào phòng học, không nói hai câu, tôi đã bắt đầu thu dọn sách vở chuyện xuống bàn cuối.

Khỉ Còi khó hiểu nhìn tôi: "Đinh Kiều Kiều, cậu làm gì vậy chứ?"

"Cậu không thấy à? Tôi không ngồi với cậu nữa. Ngày nào cậu cũng ngủ gật trong lớp, ảnh hưởng đến việc học tập của tôi!"



Khỉ Còi: "...Không phải cậu ngủ gật còn nhiều hơn tôi à?"

Tôi không nói nhiều với cậu ta nữa, tôi xách đồ xuống vị trí cuối cùng canh Quý Tinh Duệ: "Tôi đến rồi, sau này tôi sẽ là bạn cùng bạn của cậu!"

Quý Tinh Duệ ngẩng đầu khỏi quyển sách, thản nhiên nhìn tôi: "Ừm!"

Bởi vì có tôi ngồi cạnh Quý Tinh Duệ, cho nên dạo gần đây tên mập cũng không dám đến gây phiền phức cho cậu ta nữa.

Vốn dĩ tôi còn nghĩ cậu ta đã ngoan ngoãn hơn nhưng ngày hôm đó sau khi tan học, không ngờ cậu ta lại dám chặn chúng tôi ở ven đường.

Khỉ Còi còn ngang ngược hơn tôi, ánh mắt đầy cười nhạo: "Ê mập, mày lại muốn bị Đinh Kiều Kiều đánh à?"

Tôi cũng cảm thấy người này quá phiền phức, đang nghĩ ngợi lần này nên đánh cậu ta đến mức nào thì được? Ai ngờ tên mập kia nhìn chúng tôi cười quỷ dị rồi vẫy tay, ở khúc quanh có chừng mười thanh niên đầu gầu xuất hiện.

Tên mập đi đầu, hung dữ nhìn chằm chằm tôi hỏi: "Con mẹ nó, mày là Đinh Kiều Kiều sao?"

Tôi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Hệ thống cười nhạt: "Tiếp tục ra vẻ ta đây tiếp đi, cô có giỏi thì lên đi, đánh bọn chúng đi nào!"

Tôi: "Im miệng!"

Thành thật mà nói tên mập chết bầm này đúng là đề cao tôi rồi. Dù sao tôi mới học lớp hai, cậu ta lại tìm một người lớn như vậy để đối phó tôi. Một người thì cũng thôi đi, đằng này cậu ta còn tìm rất nhiều người.

[Móa nó, mấy người này đã to xác như thế mà còn đi gây phiền phức cho một đứa trẻ 8 tuổi sao?]

Hệ thống thản nhiên huýt sao một cái: [Có lẽ thấy cô quá bỉ ổi đó nha!]

Tôi: [...]

Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Tôi kéo tay Quý Tinh Duệ, trao đổi ánh mắt với Khỉ Còi, ra lệnh: "Chạy mau!"

Trong ngõ hẻm này không hay có người qua lại, chúng tôi phải chạy về về chỗ đông người hơn. Tôi liều mạng chạy như điên, tay phải nắm chặt tay của Quý Tinh Duệ, rất nhanh đã bỏ xa bọn họ.



Khỉ Còi thì không được may mắn như vậy, cậu ta bị bắt, bị tóm như một con gà con vậy. Cậu ta xua tay, hô lớn: "Đi mau, đừng để ý tới tôi!"

Tôi cảm động mà nước mắt chảy ròng ròng: [Hệ thống, không ngờ tên này còn nghĩa khí như vậy!]

Hệ thống nhìn tôi đầy khiếp sợ: [Cô thật là —]

Tôi ngắt lời nó: [Tôi phải chạy chứ!]

Hệ thống: [...]

Chạy một mạch đến nơi đông đúc, tôi lập tức xin sự giúp đỡ từ những người lớn, bọn họ nhiệt tình báo cảnh sát giúp tôi, còn đi cùng tôi cứu Khỉ Còi nữa.

Nhưng đến khi tôi đi qua đó, mấy thanh niên đầu gấu gấu đã không còn ở đso nữa chỉ còn lại một mình Khỉ Còi đang khóc lóc thảm thiết ở đó.

Tôi vội vàng kiểm tra người cậu ta: "Bọn chúng có đánh cậu không? A? Đánh ở chỗ nào chứ?"

Khỉ Còi lắc đầu, khóc nghẹn đến mức không thở được, rồi đột nhiên ôm lấy tôi: "Đinh Kiều Kiều, tôi biết cậu sẽ không bỏ rơi tôi!"

Hệ thống hừ lạnh: [Cô có chút áy náy nào không hả?]

Tôi vỗ lưng an ủi Khỉ Còi: "Không sao đâu, đi thôi! Tôi đã nhờ người gọi điện cho mẹ cậu, dì ấy sẽ nhanh chóng đến đón cậu thôi!"

Quý Tinh Duệ vẫn yên lặng đứng bên cạnh tôi đột nhiên nắm lấy cánh tay của Khỉ Còi, kéo cậu ta đứng dậy: "Đứng ngay ngắn!"

Khỉ Còi khóc đến cả người mềm oặt lại tựa vào người Quý Tinh Duệ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Tinh Duệ có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn nhẫn nhịn mà không tỏ thái độ gì.

Mẹ của Khỉ Còi và mẹ tôi đến cùng một lúc, sau khi hỏi rõ mọi việc thì hai người trầm mặt, giữ vững quan điểm truy cứu tới cùng.

Tôi cũng cảm thấy tên mập kia cực kỳ quá đáng, và mấy tên đầu gấu kia càng quá đáng hơn, lại dám giết hại mầm non của tổ quốc như tôi đây!

Hệ thống: [Cô là đóa hoa ăn thịt người của tổ quốc!]

Tôi: [Xin mời tiếp tục im miệng! Cảm ơn!]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Chính

Số ký tự: 0