Chương 4
Tiểu Trần
2024-06-05 23:51:04
4.
Chuyện này cuối cùng được xử lý như thế nào tôi cũng không rõ, mẹ cũng không nói với tôi chỉ là từ sau đó tên mập cũng không tới trường học nữa. Ba mẹ tôi cũng bắt đầu đưa đón chúng tôi. Cho dù có bận rộn như thế nào thì mỗi lần ra khỏi cổng trường đều thấy bóng dáng bọn họ.
Chuyện này vừa có hại, lại còn cực kỳ tệ hại nữa. Ba mẹ tôi luôn quản lý cực kỳ nghiêm khắc trong việc quà vặt của tôi. Trước kia khi bố mẹ không đi đón thì mỗi lần tan học tôi đều ra quầy ăn vặt trước cổng trường mua ít đồ. Nhưng bây giờ, mỗi ngày bọn họ đều đón tôi nên tôi cũng không có cơ hội ăn vặt nữa, chỉ đành nhìn đống đồ ăn ngon chui vào miệng người khác mà thòm thèm.
Tôi khóc đây!
[Hệ thống, tôi thèm ăn lắm! Giống cậu, tài khoản bị hạn chế mấy hôm nay, cậu chỉ còn cách xem người ta chơi đấy!]
Hệ thống nghiến răng: [...Con mẹ nó, cô còn có mắt mũi mà nói vậy à?]
[Hì hì, tất nhiên là có rồi! Hì hì!]
Quả thật, chuyện này phải trách tôi. Ngày đó, Hệ thống đang chơi game, trụ sở chính lại thông báo họp gấp, nó không thể treo máy tự chơi nên bảo tôi chơi giúp cậu ta.
[Cô chơi cho cẩn thận, tôi sẽ trở lại sớm thôi!]
Tôi thề sống thề chết nghĩ thầm hai ngày nay Hệ thống cực kỳ tốt với tôi nên nhất định phải giúp đỡ nó chơi game không thể khiến nó mất hết mặt mũi được.
Chơi chưa đầy 15 phút, có người mở miệng nói chuyện với tôi, giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn: "Con mẹ nó mày là học sinh tiểu học à?"
Tôi nghĩ một lúc, cực kỳ thành thật nói: "Ừ, sang năm lên lớp ba rồi!"
Tôi sợ đối phương không tin còn kể thêm vài chuyện cho anh ta nghe. Bên kia im lặng không nói gì.
Nửa tiếng sau Hệ thống quay trở lại thì phát hiện tài khoản của mình bị report và cấm trong vòng bảy ngày.
[Cô nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì vậy?]
Tôi biết mình đã gây chuyện nên không dám nói lời nào.
Hệ thống khóc lóc, buồn bực mà gáo lớn.
[Tôi hận, thật hận mà! Trên đời này có nhiều người ngu ngốc nhưng không có nhiều người ngu như bò. Con mọe nó, tôi lại gặp được của nợ này! Rốt cuộc tôi đã gây ra tai họa gì thế này?]
Nhắc tới chuyện này, Hệ thống lại đau lòng không biết nói gì nữa.
[Không sao rồi, hôm nay không phải là ngày thứ tư sao? Tài khoản sắp được sử dụng bình thường rồi.
Hệ thống tức giận nói: [Cảm ơn cô đã an ủi tôi. Cô cũng không có vấn đề gì mà. Từ nay về sau ba mẹ sẽ đón cô thường xuyên. Cả đời này cô cũng đừng nghĩ được ăn vặt nữa]ư
Tôi: [...]
Rốt cuộc vào một ngày cuối tuần, tôi quyết định đến mấy quán ăn vặt ở gần trường học ăn một bữa thật đã.
Tôi nói với ba mẹ, tôi và Quý Tinh Duệ đi tìm Khỉ Còi chơi. Bởi vì có Quý Tinh Duệ nên cho dù thế nào, ba mẹ tôi vẫn đồng ý, thậm chí còn cho rất nhiều tiền tiêu vặt,
Tôi chạy một mạch tới trước cổng trường. Dạo gần đây, ở đối diện trường học có mở một quán trà sữa, nhiều người bảo vị phô mai đào ở tiệm này rất ngon. Hôm nay tốt nhất định phải thử mới được.
Trong quán không đồng người lắm, tôi gọi đồ rồi để Quý Tinh Duệ chọn đồ uống cho mình nhưng cậu ta lại không uống.
[Hệ thống, người này thật kì quái, cậu ta không ăn quà vặt, tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ nào không thích quà vặt đâu!]
Tài khoản game của Hệ thống đã hoạt động trở lại bình thường, nó đang đánh quái ngút trời nên hoàn toàn không để ý tới tôi.
Đồ uống của tôi có rất nhanh. Hôm nay thời tiết nóng bức nên tôi thêm một ít đá. Vừa cầm trên tay tôi đã uống một ngụm lớn. Trà sữa chết tiệt này, ngày nào cũng quyến rũ tao. Hôm nay rốt cuộc tao cũng được nếm mày rồi!
Tôi vô cùng thỏa mãn đến mức vênh váo, đắc ý, lập tức đưa tới bên miệng Quý Tinh Duệ: "Mau nếm thử đi! Thật sự uống rất ngon đấy!"
Vừa nói xong, tôi mới ý thức được có gì đó sai sai. Tôi quên mất tên này có tính sạch sẽ. Thật đáng tiếc, món ngon như thế mà cậu ta không thể thưởng thức.
Tôi bĩu môi, đang định thu cốc trà sữa về, lại bị Quý Tinh Duệ ngăn lại.
Cậu ta nhìn tôi một cái rồi lại nhìn ống hút đầy nước bọt của tôi, cúi đầu uống một ngụm nhỏ.
Tôi có chút khiếp sợ, lấy lại tinh thần vội hỏi cậu ta: "Sao nào? Uống ngon đúng không?"
Quý Tinh Duệ gật đầu một cái: "Ừ!"
"Vậy để tôi gọi cho cậu thêm một cốc nhé?"
"Không cần, uống chung với cậu là được!"
Tôi thì không muốn đâu. Tôi là người bảo vệ đồ ăn, chưa nói đến việc món này ngon như vậy nhưng tôi lại sợ Quý Tinh Duệ mang thù. Nếu sau này, cậu ta lại kiếm cớ muốn giết tôi thì sao bây giờ?
—Đinh Kiều Kiều, khi còn nhỏ, ngay cả trà sữa cũng không nỡ để cho tôi uống, tôi muốn giết cô.
Chẳng qua vừa nghĩ như vậy thì cả người tôi đã run cầm cập.
Sau khi ăn hết món ngon, tôi ước lượng số tiền còn lại, định đưa Quý Tinh Duệ đến khu vui chơi: "Cậu có đến khu vui chơi không?"
Quý Tinh Duệ lắc đầu.
[Hệ thống, cậu ta thật đáng thương!]
Hệ thống vẫn không thèm để ý đến tôi. Trong khu vui chơi có vài trò mạo hiểm tôi không dám chơi. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng tôi đưa cậu ta đi vòng quay ngựa gỗ.
Trên mặt cậu ta không hề có niềm vui như những đứa trẻ khác, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi hỏi cậu ta: "Cậu vụ chứ?"
Thật kì lạ, tôi không hề thấy cậu ta cười nhưng cậu ta lại cực kỳ nghiêm túc gật đầu một cái: "Vui vẻ!"
Chắc có lẽ sợ tôi không tin cậu ta còn nhấn mạnh lại thêm lần nữa: "Rất vui vẻ!"
Được rồi, cứ coi như cậu ta thật sự vui vẻ đi! Nhân cơ hội này tôi tranh thủ tẩy não cho cậu ta: "Vậy cậu thấy tôi đã khiến cậu vui vẻ như vậy thì sau này cậu đối xử tôi tốt hơn một chút có được không nhỉ?"
Quý Tinh Duệ nghi ngờ, nghiêng đầu hỏi tôi: "Đối xử tốt với cậu như thế nào chứ?"
Cái này hả...
"Mua đồ ăn, đồ chơi cho tôi này. Quần áo đẹp, túi xách và mỹ phẩm, một căn biệt thự, một chiếc Maserati...."
Hệ thống đã bỏ mặc tôi từ lâu đột nhiên lên tiếng: [...Cô là đồ không biết xấu hổ!]
"Còn nữa, không thể nổi giận với tôi. Coi như tôi có chọc giận cậu thế nào cậu cũng không thể tức giận hay thù dai, phải nghe lời tôi. Tôi nói gì cũng đúng, tôi bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó!"
Tôi nói một tràng, dường như đã nói toàn bộ những điều có thể nghĩ ra, cậu ta chỉ ngoan ngoãn lắng nghe không biết nhớ được bao nhiêu.
Vừa về đến nhà tôi giống như con cá mắc cạn, uống một cốc nước lớn, ngã vật ra ghế salon thở hổn hển.
Mẹ tôi đang thu dọn căn phòng trống, nhìn thấy tôi như vậy vội vàng nói: "Đã nói với con không biết bao nhiêu lần rồi, trời nóng đến mấy cũng không được uống nước lạnh, phải uống nước ấm!"
"Mẹ, mẹ dọn phòng này để làm gì thế?"
"Dọn cho Tinh Tinh ở. Căn phòng của con quá nhỏ, hai đứa ở chung một căn phòng cũng không tiện!"
Tôi không có ý kiến gì, lại cảm thấy như vậy rất tốt, thuận tiện tôi có thể theo dõi cậu ta trong khoảng cách gần để sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng rõ ràng Quý Tinh Duệ không hề vui vẻ. Tôi hỏi cậu ta, cậu ta cũng không nói gì, dọn dẹp phòng xong, cậu ta xách cặp rời khỏi phòng rồi bảo: "Ngày mai tôi sẽ đánh thức cậu!"
Tên nhóc Quý Tinh Duệ này chính là đồng hồ báo thức hình người, ngày nào cũng đánh thức tôi đúng giờ dậy, không kém một phút một giây nào.
Tôi cố tìm kiếm niềm vui trong đau khổ: [Làm việc quy củ cũng tốt, đúng giờ là một cái ưu điểm thể hiện cậu ta đang thay đổi dần dần!]
Hệ thống lại tạt cho tôi một chậu nước lạnh thấu tim gan: [Quá cực đoan là biểu hiển của sự ám ảnh cưỡng chế. Có rất nhiều tên biến thái, giết người hàng loạt đều có đặc điểm này!]
Tôi: "...Mày không nói câu nào thì sẽ chết hả?"
Mặc dù bị Hệ thống vùi dập nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được Quý Tinh Duệ đang ngày càng tốt hơn, điều này có thể nhận thấy rõ bằng mắt thường.
Cậu ta có thể nghiêm túc nói câu ‘chúc mừng sinh nhật’ với mẹ tôi vào dịp sinh nhật bà, cho dù đứa con gái ruột là tôi đây cũng quên béng mất.
Cậu ta cũng không chê Khỉ Còi phiền phức, cũng dần dần phản ứng và nói chuyện với Khỉ Còi, thậm chí còn giảng đề cho tên này.
Cậu ta không còn lạnh lùng, âm trầm, cô độc một mình nữa mà thỉnh thoảng cậu ta còn khẽ nở nụ cười.
Cậu ta cũng học cách gắp thức ăn cho tôi, cậu ta còn để phần cho tôi những món tôi thích, còn vuốt phẳng từng trang sách tôi làm nhàu.
Cậu ta luôn nhớ mang nước cho tôi trong giờ thể dục và nắm chặt tay tôi trên dường đến trường. Cậu ta đang dần thay đổi.
Cậu ta đang dùng cách thức riêng của bản thân để yêu thế giới này.
Một chút biến đổi nhỏ từ cậu ta cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ, khiến tôi cảm thấy bản thân mình đang làm một việc cực kỳ có ý nghĩa.
[Hệ thống, với tình hình này cậu nói xem có phải tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ bất cứ lúc nào đúng không?]
Hiếm khi Hệ thống lại khẳng định công sức của tôi: [Đúng đúng, đến giờ cô là ký chủ có khả năng hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi nhất mà tôi biết đấy!]
Tôi cực kỳ đắc ý, Quý Tinh Duệ nhận ra tâm trạng tôi không tệ, chủ động hỏi: "Sao vậy?"
Tôi sờ đầu cậu ta một cái: "Tinh Tinh nhà chúng ta càng ngày càng giỏi. Sau này nhất định phải trở thành một người tốt nhé!"
Cậu ta gật đầu một cái, đi được một đoạn đường, đột nhiên nói: "Cậu nói gì tôi cũng sẽ nghe!"
Chuyện này cuối cùng được xử lý như thế nào tôi cũng không rõ, mẹ cũng không nói với tôi chỉ là từ sau đó tên mập cũng không tới trường học nữa. Ba mẹ tôi cũng bắt đầu đưa đón chúng tôi. Cho dù có bận rộn như thế nào thì mỗi lần ra khỏi cổng trường đều thấy bóng dáng bọn họ.
Chuyện này vừa có hại, lại còn cực kỳ tệ hại nữa. Ba mẹ tôi luôn quản lý cực kỳ nghiêm khắc trong việc quà vặt của tôi. Trước kia khi bố mẹ không đi đón thì mỗi lần tan học tôi đều ra quầy ăn vặt trước cổng trường mua ít đồ. Nhưng bây giờ, mỗi ngày bọn họ đều đón tôi nên tôi cũng không có cơ hội ăn vặt nữa, chỉ đành nhìn đống đồ ăn ngon chui vào miệng người khác mà thòm thèm.
Tôi khóc đây!
[Hệ thống, tôi thèm ăn lắm! Giống cậu, tài khoản bị hạn chế mấy hôm nay, cậu chỉ còn cách xem người ta chơi đấy!]
Hệ thống nghiến răng: [...Con mẹ nó, cô còn có mắt mũi mà nói vậy à?]
[Hì hì, tất nhiên là có rồi! Hì hì!]
Quả thật, chuyện này phải trách tôi. Ngày đó, Hệ thống đang chơi game, trụ sở chính lại thông báo họp gấp, nó không thể treo máy tự chơi nên bảo tôi chơi giúp cậu ta.
[Cô chơi cho cẩn thận, tôi sẽ trở lại sớm thôi!]
Tôi thề sống thề chết nghĩ thầm hai ngày nay Hệ thống cực kỳ tốt với tôi nên nhất định phải giúp đỡ nó chơi game không thể khiến nó mất hết mặt mũi được.
Chơi chưa đầy 15 phút, có người mở miệng nói chuyện với tôi, giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn: "Con mẹ nó mày là học sinh tiểu học à?"
Tôi nghĩ một lúc, cực kỳ thành thật nói: "Ừ, sang năm lên lớp ba rồi!"
Tôi sợ đối phương không tin còn kể thêm vài chuyện cho anh ta nghe. Bên kia im lặng không nói gì.
Nửa tiếng sau Hệ thống quay trở lại thì phát hiện tài khoản của mình bị report và cấm trong vòng bảy ngày.
[Cô nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì vậy?]
Tôi biết mình đã gây chuyện nên không dám nói lời nào.
Hệ thống khóc lóc, buồn bực mà gáo lớn.
[Tôi hận, thật hận mà! Trên đời này có nhiều người ngu ngốc nhưng không có nhiều người ngu như bò. Con mọe nó, tôi lại gặp được của nợ này! Rốt cuộc tôi đã gây ra tai họa gì thế này?]
Nhắc tới chuyện này, Hệ thống lại đau lòng không biết nói gì nữa.
[Không sao rồi, hôm nay không phải là ngày thứ tư sao? Tài khoản sắp được sử dụng bình thường rồi.
Hệ thống tức giận nói: [Cảm ơn cô đã an ủi tôi. Cô cũng không có vấn đề gì mà. Từ nay về sau ba mẹ sẽ đón cô thường xuyên. Cả đời này cô cũng đừng nghĩ được ăn vặt nữa]ư
Tôi: [...]
Rốt cuộc vào một ngày cuối tuần, tôi quyết định đến mấy quán ăn vặt ở gần trường học ăn một bữa thật đã.
Tôi nói với ba mẹ, tôi và Quý Tinh Duệ đi tìm Khỉ Còi chơi. Bởi vì có Quý Tinh Duệ nên cho dù thế nào, ba mẹ tôi vẫn đồng ý, thậm chí còn cho rất nhiều tiền tiêu vặt,
Tôi chạy một mạch tới trước cổng trường. Dạo gần đây, ở đối diện trường học có mở một quán trà sữa, nhiều người bảo vị phô mai đào ở tiệm này rất ngon. Hôm nay tốt nhất định phải thử mới được.
Trong quán không đồng người lắm, tôi gọi đồ rồi để Quý Tinh Duệ chọn đồ uống cho mình nhưng cậu ta lại không uống.
[Hệ thống, người này thật kì quái, cậu ta không ăn quà vặt, tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ nào không thích quà vặt đâu!]
Tài khoản game của Hệ thống đã hoạt động trở lại bình thường, nó đang đánh quái ngút trời nên hoàn toàn không để ý tới tôi.
Đồ uống của tôi có rất nhanh. Hôm nay thời tiết nóng bức nên tôi thêm một ít đá. Vừa cầm trên tay tôi đã uống một ngụm lớn. Trà sữa chết tiệt này, ngày nào cũng quyến rũ tao. Hôm nay rốt cuộc tao cũng được nếm mày rồi!
Tôi vô cùng thỏa mãn đến mức vênh váo, đắc ý, lập tức đưa tới bên miệng Quý Tinh Duệ: "Mau nếm thử đi! Thật sự uống rất ngon đấy!"
Vừa nói xong, tôi mới ý thức được có gì đó sai sai. Tôi quên mất tên này có tính sạch sẽ. Thật đáng tiếc, món ngon như thế mà cậu ta không thể thưởng thức.
Tôi bĩu môi, đang định thu cốc trà sữa về, lại bị Quý Tinh Duệ ngăn lại.
Cậu ta nhìn tôi một cái rồi lại nhìn ống hút đầy nước bọt của tôi, cúi đầu uống một ngụm nhỏ.
Tôi có chút khiếp sợ, lấy lại tinh thần vội hỏi cậu ta: "Sao nào? Uống ngon đúng không?"
Quý Tinh Duệ gật đầu một cái: "Ừ!"
"Vậy để tôi gọi cho cậu thêm một cốc nhé?"
"Không cần, uống chung với cậu là được!"
Tôi thì không muốn đâu. Tôi là người bảo vệ đồ ăn, chưa nói đến việc món này ngon như vậy nhưng tôi lại sợ Quý Tinh Duệ mang thù. Nếu sau này, cậu ta lại kiếm cớ muốn giết tôi thì sao bây giờ?
—Đinh Kiều Kiều, khi còn nhỏ, ngay cả trà sữa cũng không nỡ để cho tôi uống, tôi muốn giết cô.
Chẳng qua vừa nghĩ như vậy thì cả người tôi đã run cầm cập.
Sau khi ăn hết món ngon, tôi ước lượng số tiền còn lại, định đưa Quý Tinh Duệ đến khu vui chơi: "Cậu có đến khu vui chơi không?"
Quý Tinh Duệ lắc đầu.
[Hệ thống, cậu ta thật đáng thương!]
Hệ thống vẫn không thèm để ý đến tôi. Trong khu vui chơi có vài trò mạo hiểm tôi không dám chơi. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng tôi đưa cậu ta đi vòng quay ngựa gỗ.
Trên mặt cậu ta không hề có niềm vui như những đứa trẻ khác, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi hỏi cậu ta: "Cậu vụ chứ?"
Thật kì lạ, tôi không hề thấy cậu ta cười nhưng cậu ta lại cực kỳ nghiêm túc gật đầu một cái: "Vui vẻ!"
Chắc có lẽ sợ tôi không tin cậu ta còn nhấn mạnh lại thêm lần nữa: "Rất vui vẻ!"
Được rồi, cứ coi như cậu ta thật sự vui vẻ đi! Nhân cơ hội này tôi tranh thủ tẩy não cho cậu ta: "Vậy cậu thấy tôi đã khiến cậu vui vẻ như vậy thì sau này cậu đối xử tôi tốt hơn một chút có được không nhỉ?"
Quý Tinh Duệ nghi ngờ, nghiêng đầu hỏi tôi: "Đối xử tốt với cậu như thế nào chứ?"
Cái này hả...
"Mua đồ ăn, đồ chơi cho tôi này. Quần áo đẹp, túi xách và mỹ phẩm, một căn biệt thự, một chiếc Maserati...."
Hệ thống đã bỏ mặc tôi từ lâu đột nhiên lên tiếng: [...Cô là đồ không biết xấu hổ!]
"Còn nữa, không thể nổi giận với tôi. Coi như tôi có chọc giận cậu thế nào cậu cũng không thể tức giận hay thù dai, phải nghe lời tôi. Tôi nói gì cũng đúng, tôi bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó!"
Tôi nói một tràng, dường như đã nói toàn bộ những điều có thể nghĩ ra, cậu ta chỉ ngoan ngoãn lắng nghe không biết nhớ được bao nhiêu.
Vừa về đến nhà tôi giống như con cá mắc cạn, uống một cốc nước lớn, ngã vật ra ghế salon thở hổn hển.
Mẹ tôi đang thu dọn căn phòng trống, nhìn thấy tôi như vậy vội vàng nói: "Đã nói với con không biết bao nhiêu lần rồi, trời nóng đến mấy cũng không được uống nước lạnh, phải uống nước ấm!"
"Mẹ, mẹ dọn phòng này để làm gì thế?"
"Dọn cho Tinh Tinh ở. Căn phòng của con quá nhỏ, hai đứa ở chung một căn phòng cũng không tiện!"
Tôi không có ý kiến gì, lại cảm thấy như vậy rất tốt, thuận tiện tôi có thể theo dõi cậu ta trong khoảng cách gần để sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng rõ ràng Quý Tinh Duệ không hề vui vẻ. Tôi hỏi cậu ta, cậu ta cũng không nói gì, dọn dẹp phòng xong, cậu ta xách cặp rời khỏi phòng rồi bảo: "Ngày mai tôi sẽ đánh thức cậu!"
Tên nhóc Quý Tinh Duệ này chính là đồng hồ báo thức hình người, ngày nào cũng đánh thức tôi đúng giờ dậy, không kém một phút một giây nào.
Tôi cố tìm kiếm niềm vui trong đau khổ: [Làm việc quy củ cũng tốt, đúng giờ là một cái ưu điểm thể hiện cậu ta đang thay đổi dần dần!]
Hệ thống lại tạt cho tôi một chậu nước lạnh thấu tim gan: [Quá cực đoan là biểu hiển của sự ám ảnh cưỡng chế. Có rất nhiều tên biến thái, giết người hàng loạt đều có đặc điểm này!]
Tôi: "...Mày không nói câu nào thì sẽ chết hả?"
Mặc dù bị Hệ thống vùi dập nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được Quý Tinh Duệ đang ngày càng tốt hơn, điều này có thể nhận thấy rõ bằng mắt thường.
Cậu ta có thể nghiêm túc nói câu ‘chúc mừng sinh nhật’ với mẹ tôi vào dịp sinh nhật bà, cho dù đứa con gái ruột là tôi đây cũng quên béng mất.
Cậu ta cũng không chê Khỉ Còi phiền phức, cũng dần dần phản ứng và nói chuyện với Khỉ Còi, thậm chí còn giảng đề cho tên này.
Cậu ta không còn lạnh lùng, âm trầm, cô độc một mình nữa mà thỉnh thoảng cậu ta còn khẽ nở nụ cười.
Cậu ta cũng học cách gắp thức ăn cho tôi, cậu ta còn để phần cho tôi những món tôi thích, còn vuốt phẳng từng trang sách tôi làm nhàu.
Cậu ta luôn nhớ mang nước cho tôi trong giờ thể dục và nắm chặt tay tôi trên dường đến trường. Cậu ta đang dần thay đổi.
Cậu ta đang dùng cách thức riêng của bản thân để yêu thế giới này.
Một chút biến đổi nhỏ từ cậu ta cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ, khiến tôi cảm thấy bản thân mình đang làm một việc cực kỳ có ý nghĩa.
[Hệ thống, với tình hình này cậu nói xem có phải tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ bất cứ lúc nào đúng không?]
Hiếm khi Hệ thống lại khẳng định công sức của tôi: [Đúng đúng, đến giờ cô là ký chủ có khả năng hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi nhất mà tôi biết đấy!]
Tôi cực kỳ đắc ý, Quý Tinh Duệ nhận ra tâm trạng tôi không tệ, chủ động hỏi: "Sao vậy?"
Tôi sờ đầu cậu ta một cái: "Tinh Tinh nhà chúng ta càng ngày càng giỏi. Sau này nhất định phải trở thành một người tốt nhé!"
Cậu ta gật đầu một cái, đi được một đoạn đường, đột nhiên nói: "Cậu nói gì tôi cũng sẽ nghe!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro