Tôi Có Tám Nhân Cách

Cuộc Đối Thoại...

2024-11-27 00:23:15

"Hửm?"

Dưới sự điều khiển của A Trạch, cô gái đặt tay trước bụng một cách nghiêm chỉnh, ánh mắt chăm chú nhìn lên trần nhà, giọng điệu khác hẳn vẻ ôn hòa thường ngày, trở nên nghiêm túc và trịnh trọng:

"Hôm nay ở trại tạm giam, những lời anh nói với Tư Miểu rất mang tính dẫn dắt. Sau này đừng nói như thế nữa. Đừng quên thỏa thuận đã đạt được tại cuộc họp."

Hỗ trợ lẫn nhau, tất cả vì Lục Tư Miểu.

Sắc mặt anh bỗng thay đổi, mang theo vẻ bất cần vốn có của killer, anh cười nhạt: "Anh lo lắng điều gì? Nếu chỉ một câu nói của tôi có thể khơi dậy bóng tối trong lòng cô ấy, chứng tỏ cô ấy vốn dĩ thích hợp sống trong bóng tối."

Cô gái nhíu hàng lông mày thanh tú: "Cô ấy không phải kiểu người như vậy. Cô ấy đã trải qua biết bao chuyện, nội tâm kiên cường hơn người thường rất nhiều, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị lung lay."

Sắc mặt cô lại thay đổi, đôi môi khẽ nhếch lên. Bàn tay vốn đặt trước bụng giờ vuốt lên má, những ngón tay trắng nõn khẽ lướt trên gương mặt xinh đẹp, nở một nụ cười đầy thú vị:

"You know? Thời đế chế La Mã, có một thiếu nữ xinh đẹp tên là Rhodanthe. Sắc đẹp của cô ấy đã khiến vô số kẻ si mê không ngừng theo đuổi. Rhodanthe không chịu nổi sự quấy rầy đó, đành phải trốn vào đền thờ của người bạn Diana để tránh mặt những kẻ si tình. Nhưng không may, Diana nảy sinh lòng đố kỵ. Khi những kẻ si tình xông vào đền thờ để tiếp cận Rhodanthe mà họ yêu thương, Diana tức giận biến Rhodanthe thành một bông hoa hồng, còn những kẻ cầu hôn trở thành gai hoa. Đó chính là truyền thuyết về hoa hồng."

A Trạch trầm giọng hỏi: "Anh muốn nói gì?"

Killer cười: "Anh không cảm thấy Tư Miểu rất giống hoa hồng sao? Xinh đẹp rực rỡ, đầy gai nhọn, kiêu hãnh nở rộ. Anh muốn bảo vệ cô ấy, bù đắp cho cô ấy, không muốn để bóng tối vấy bẩn cô ấy, nhưng bóng tối sẽ không vì thế mà rời xa."

A Trạch nhấn mạnh lần nữa: "Cô ấy sẽ không gặp chuyện gì nữa. Chúng ta sẽ bảo vệ cô ấy, cô ấy chỉ cần sống vui vẻ là đủ." Giọng điệu của anh lần đầu tiên nghiêm nghị mà cảnh cáo: "Đây là yêu cầu của cuộc họp, đừng quên lúc đó anh cũng đã đồng ý."

Killer bật cười nhạt: "Tùy các người thôi, tôi sắp bận rồi. Nếu anh nghĩ có thể trông chừng được, cứ việc. Chỉ sợ... cô ấy vốn dĩ là người có sức hút với những kẻ kỳ lạ, giống như hoa hồng vậy, dù biết đầy gai nhọn vẫn khiến người ta muốn hái. Ngay cả tôi cũng không kiềm được mà bắt đầu thích cô ấy... Anh biết mà, kiểu thích của chúng ta, chính là hủy diệt."

A Trạch trầm ngâm một lúc, "Tôi từng khoanh tay đứng nhìn một lần, thề rằng tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm đó."

Killer đang cố gắng hiểu thành ngữ: "Tay áo gì? Nặng gì? Tiếng Trung thật phiền phức."

A Trạch: "......" Ông nói gà bà nói vịt.

Hôm sau, Lục Tư Miểu, người vừa thất nghiệp, một tay chống cằm, một tay dùng chiếc laptop cũ của mình lướt web tìm việc làm.

Là một cô gái nhỏ được chiều chuộng, Tiểu Anh lần đầu tiên tìm việc trên mạng, cảm thấy vô cùng mới lạ: "Cái này thì sao? Nhân viên cửa hàng trà sữa, lương cơ bản 1000 tệ một tháng, còn có hoa hồng nữa."

"Cửa hàng trà sữa siêu bận, công sức bỏ ra và thu nhập không tương xứng. Loại."

"Thế làm môi giới bất động sản thì sao?"

"Trước giờ tôi chưa làm qua, để xem thử nội dung công việc thế nào đã."

Hai người đang thảo luận sôi nổi thì giọng nói ôn hòa như ngọc của A Trạch vang lên: "Tư Miểu, em đã từng nghĩ đến việc chuyển đến một thành phố khác để sống chưa?"

Tay đang bấm chuột của Lục Tư Miểu khựng lại: "Tại sao anh lại hỏi vậy?"

Giọng A Trạch điềm tĩnh và bình thản: "Anh chỉ đưa ra một gợi ý thôi. Một thị trấn nhỏ xảy ra chuyện lớn như vậy, khó tránh khỏi lời ra tiếng vào. Đây không phải quê hương của em, bây giờ công việc cũng đã nghỉ, em có thể chọn phát triển ở một môi trường tốt hơn."

Lục Tư Miểu suy nghĩ kỹ, "Anh nói cũng có lý, nhưng..." Cô ngẩng đầu nhìn thành phố nhỏ mà mình dần thích nghi, mơ hồ nói: "Chuyển đi đâu mới tốt đây?"

Cuộc đời cô luôn nay đây mai đó, mỗi thành phố cô đều không ở quá nửa năm, nên chẳng có cảm giác thuộc về ở đâu. Nhưng vừa mới quen với nhịp sống của thành phố này mà lại phải dọn đi, cũng không phải chuyện muốn đi là đi được.

A Trạch trầm ngâm một lúc, dường như cũng có chút đắn đo, sau đó chuyển chủ đề: "Cũng không cần gấp, em cứ dưỡng thương và tìm việc trước đã. Nếu tìm được việc phù hợp, ở lại đây cũng không sao."

Lục Tư Miểu cảm thấy lời này của A Trạch chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng cô cũng đồng ý rằng, nếu chưa có nơi nào tốt hơn, trước mắt cứ ở lại đây.

Vì vậy, cô tiếp tục tập trung tìm việc. Đáng tiếc, những hồ sơ cô gửi đi giống như rơi xuống đáy biển, không có chút phản hồi nào. Tuy nhiên, cô không nản chí. Các tin tuyển dụng trên mạng thường yêu cầu trình độ học vấn rất cao, mà cô chỉ có bằng trung cấp. Thường thì, chỉ cần nhìn sơ qua hồ sơ của cô, nhà tuyển dụng đã không cho cô cơ hội phỏng vấn.

Khi đang tính toán xem có nên đến trung tâm việc làm tìm cơ hội không, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát.

Vì giám định thương tích của cô chỉ là thương tích nhẹ, viện kiểm sát đã bác bỏ yêu cầu của cảnh sát về việc áp dụng biện pháp cưỡng chế điều trị với Vương Bằng Phi. Viện cho rằng, khi Vương Bằng Phi tấn công Lục Tư Miểu, anh ta đang trong trạng thái phát bệnh, không thể chịu trách nhiệm hình sự. Theo quy trình, cảnh sát chỉ có thể giam giữ anh ta một tháng.

Nói một cách đơn giản, sau khi trừ thời gian tạm giam, chỉ còn khoảng hai mươi ngày nữa là Vương Bằng Phi sẽ được thả ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc nghe thấy tin này, Lục Tư Miểu cảm thấy vô cùng bức bối.

Hoàn hồn lại, cô liền hỏi mọi người: "Lúc trước ở trại tạm giam, mấy lời tôi nói với anh ta, mọi người thấy anh ta có để bụng không?"

Anh Đông thẳng thừng: "Tư Miểu, tôi nghĩ cô nên dọn nhà đi thì hơn."

Lục Tư Miểu cau mày: "Thật sự phải dọn sao... Nhưng anh ta cũng đã xin lỗi tôi rồi. Lúc anh ta tỉnh táo trông cũng đâu có vấn đề gì."

A Trạch nói: "Hắn bị bệnh tâm thần phân liệt, chẳng ai biết lúc nào sẽ tái phát cả. Chúng tôi đều lo lắng, nếu hắn phát bệnh lần nữa, có thể sẽ lại làm hại em. Dọn nhà đi thì hơn."

Đến đây, tất cả mọi người đều đạt được sự đồng thuận, đồng loạt khuyên Lục Tư Miểu nên chuyển nhà.

Lục Tư Miểu do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu: "Vậy chuyển đi đâu?"

"Đi khu vực Giang Nam đi, môi trường ở đó tốt."

"Tôi thấy không hay. Dù gì cô cũng lớn lên ở đây, đã quen với môi trường này. Đột ngột rời Tứ Xuyên để đến một nơi xa lạ, e rằng cô sẽ không thích nghi được. Vẫn nên ở lại trong tỉnh thôi."

"Tứ Xuyên có mấy chục thành phố, đi đâu thì hợp nhỉ?"

"Hay là đi vùng ven biển, hải sản ngon lắm."

Mọi người bắt đầu thảo luận, ai nấy đều bày tỏ ý kiến, nhất thời không quyết định được.

Bấy giờ, A Trạch – người vẫn im lặng từ nãy đến giờ – bỗng lên tiếng: "Vậy thì đi thành phố C, thủ phủ của tỉnh."

"Thành phố C à?" Mọi người phản ứng khác nhau, người thì ngạc nhiên, người thì như hiểu ra điều gì.

"Ừ, thành phố C có một khu đại học, nhiều trường học tập trung, môi trường tốt, cơ hội việc làm cũng nhiều. Tiền thuê nhà cũng tương đối rẻ." A Trạch giải thích.

Anh Đông hưởng ứng: "Nổi tiếng là thành phố nghỉ dưỡng quốc gia đấy, rất tuyệt. Tư Miểu, cô thấy sao?"

Lục Tư Miểu cong khóe môi, cười nhẹ: "Tôi thì đi đâu cũng được, nếu mọi người đều thấy thành phố C tốt, vậy thì đi thành phố C đi."

Cứ như vậy, thành phố chuyển đến đã được quyết định.

Không phải lần đầu chuyển nhà, nên Lục Tư Miểu làm rất thuần thục. Cô nói chuyện với chủ nhà, hẹn sẽ trả nhà vào tháng sau. Dù sao thì vết thương của cô vẫn chưa lành. Ban ngày, cô cùng mọi người tán gẫu, xem video với Tiểu Anh rồi bình luận. Đến tối, cô đi ngủ sớm.

Khi cô chìm vào giấc ngủ, căn phòng trở nên yên tĩnh. Hơi thở của cô dần trở nên đều đặn và nhẹ nhàng...

Đột nhiên, nhịp thở thay đổi, trong bóng tối, đôi mắt đen sâu lặng lẽ mở ra. Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén khác hẳn ngày thường, giọng nói khàn khàn, mạnh mẽ vang lên:

"Chuyển nhà chúng ta đều đồng ý. Nhưng tại sao lại đề nghị cô ấy chuyển đến thành phố C? Có phải vì cậu—"

"Ừm," giây tiếp theo, cô gái như biến thành một người khác, vẻ mặt lạnh lùng kiên nghị dịu lại, nở một nụ cười như làn gió xuân, giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng như ngọc: "Nếu chúng ta đã đồng ý đối mặt, vậy thì việc ở gần để chăm sóc là giải pháp tốt nhất. Nếu có chuyện gì, chúng ta cũng có thể kịp thời ra tay."

Đôi mắt đen tuyền lại chìm vào tĩnh lặng, "Như vậy vất vả cho cậu quá."

"Không sao, đó là việc nên làm."

Giữa những người đàn ông, lời nói thường chẳng cần vòng vo. Anh Đông nói thẳng: "Nếu cần chúng tôi giúp đỡ gì, cứ nói."

Giọng đáp lại vẫn bình tĩnh và ôn hòa, như dòng nước lặng lẽ trôi: "Được."

Lời vừa dứt, cả hai người dường như đạt được sự thấu hiểu ngầm, đồng loạt im lặng.

Đôi mắt đen bóng không ánh lên bất kỳ tia sáng nào từ từ nhắm lại. Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn và nhẹ nhàng của cô gái, dần dần ổn định.

"Mấy căn này cũng ổn, không biết nên thuê căn nào." Tay chống cằm, Lục Tư Miểu vừa di chuột vừa thì thầm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nửa tháng nay, cô vừa ở nhà dưỡng thương, vừa tìm việc và nhà trọ trên mạng. Công việc thì hôm qua đã thỏa thuận xong, làm ở một quán cà phê ngoài khu đại học. Sau cuộc phỏng vấn qua điện thoại, ông chủ khá hài lòng với kỹ năng pha chế nghệ thuật của cô, hai bên cũng đã bàn bạc xong mức lương.

Tiếp theo là tìm nhà trọ. Ở khu đại học không thiếu chỗ ở, nhưng nhà lại quá nhiều, khiến người ta chọn mãi không xong.

Tiểu Anh bất ngờ lên tiếng: "Căn kia, trang trí đẹp lắm!"

"Căn nào?" Lục Tư Miểu mở lịch sử đã xem, "Căn này à, đẹp thì đẹp, nhưng tiền thuê cũng không rẻ." Chiếm mất một phần ba tiền lương của cô.

Anh Đông nói: "Cô là con gái sống một mình bên ngoài, an toàn là quan trọng nhất. Tôi đã xem rồi, khu này có giám sát 24/24 và bảo vệ tuần tra, lên tòa nhà còn cần quẹt thẻ, an ninh khá tốt."

Lục Tư Miểu cảm thấy như có một dòng ấm áp chảy qua tim, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.

Trước giờ chưa từng có ai quan tâm đến sự an toàn của cô. Lúc mới bước chân ra xã hội, cô chỉ nghĩ tiết kiệm tiền để thuê chỗ ở rẻ, nhưng an ninh không tốt, từng bị trộm đột nhập. Tuy không mất thứ gì đắt giá—dù sao cô cũng không có, nhưng nghĩ lại vẫn thấy sợ.

Tiểu Anh tiếp lời: "Đúng thế, an toàn là quan trọng nhất!"

Lục Tư Miểu khẽ chạm vào đôi má hơi đỏ của mình. Hiện tại, có người quan tâm cô, lo lắng cho sự an nguy của cô. Cảm giác này thật xa lạ nhưng cũng đầy niềm vui.

"Vậy thì—" đang định nói quyết định thuê và gọi điện hỏi chủ nhà, đột nhiên A Trạch lên tiếng: "Tư Miểu, em nghĩ sao về việc ở trong tòa nhà cho giảng viên của trường A?"

Lục Tư Miểu suy nghĩ một lát, "Tòa nhà giảng viên của trường học đương nhiên tốt rồi, vừa ở trong trường, vừa có môi trường và an ninh ổn định. Nhưng tòa nhà cho giảng viên thường có diện tích lớn, một mình tôi thuê không đáng."

"Vậy thì ở ghép?"

Lục Tư Miểu lắc đầu: "Thôi đi, tình trạng của tôi thế này," cô cười tự giễu, "nếu để người khác nghĩ tôi là người thần kinh thì không hay."

Cô có thể im lặng và trao đổi ý thức với các nhân cách khác trong tâm trí, nhưng khi ở một mình, cô vẫn thoải mái nói chuyện tự do, để mọi người trong đầu có thể đôi khi "ra ngoài" giải tỏa. Nếu ở ghép với người khác, từng lời nói, hành động đều phải cực kỳ cẩn thận.

"Vậy thì," A Trạch trầm tư một lúc, "Mấy ngày nay em tìm việc, tìm nhà cũng mệt rồi. Để tôi ra ngoài tìm cho. Em nghỉ ngơi đi."

"Được thôi." Lục Tư Miểu đồng ý ngay không chút do dự. Đây là lần đầu tiên A Trạch chủ động đề nghị "ra ngoài".

Cô nhường quyền điều khiển cơ thể, ngoan ngoãn thu mình trong ý thức để nhìn A Trạch nhìn máy tính.

Hình như anh ấy rất quen thuộc với việc phân tích dữ liệu, những thông tin khiến người ta hoa mắt, chỉ cần lướt qua nhanh là có thể phân biệt ra thông tin hữu ích.

Bên cạnh máy tính có một chiếc gương nhỏ mà Lục Tư Miểu thường dùng, cô vô tình liếc nhìn, thấy hình ảnh của mình trong gương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng tâm hồn đã là của một người khác, khí chất đã khác hẳn.

Đôi mắt ấy sáng suốt và bình tĩnh, vẻ mặt điềm tĩnh, khi chuyên tâm làm việc, toát lên một sức hút khó cưỡng.

Lục Tư Miểu không biết mình đã ngây người nhìn vào gương một lúc lâu, mãi cho đến khi A Trạch nhắc nhở, cô bất đắc dĩ xoa mắt, "Tư Miểu, sao cứ nhìn gương mãi thế? Một mắt nhìn máy tính, một mắt nhìn gương, rất kỳ lạ."

Cùng dùng một cơ thể, các nhân cách phụ khác cũng không có ý định tranh giành, nên Lục Tư Miểu vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối trong việc điều khiển cơ thể. Dù cô tỉnh táo ở một bên, vẫn có thể điều khiển cơ thể cùng lúc.

Lục Tư Miểu đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy xấu hổ vô cùng, "Xin... xin lỗi!" Cô vội vàng offline như chạy trốn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi thức dậy sau một giấc ngủ ngon, Lục Tư Miểu nhìn thấy một mảnh giấy trên bàn. Trên đó là chữ viết sắc sảo và đẹp mắt, A Trạch đã tìm được nhà rồi, và cũng đã hẹn với người ta thời gian để đi xem.

Nhà đáp ứng tất cả yêu cầu của Lục Tư Miểu, giá cả cũng rất hợp lý. Chỉ cần đi xem nhà rồi ký hợp đồng là xong.

"Giỏi quá." Lắc lắc mảnh giấy, Lục Tư Miểu rất khâm phục hiệu quả công việc của A Trạch. Cô đã tìm suốt mấy ngày mà không tìm được nhà phù hợp, còn anh chỉ mất một buổi chiều đã giải quyết xong.

-----

Mọi thứ đã sẵn sàng, Lục Tư Miểu chuẩn bị đi đến ga tàu để mua vé. Chỗ cô ở cách ga tàu một giời đồng hồ đi xe buýt, rất bất tiện. May mà A Trạch nhắc nhở, "Bây giờ vé tàu có thể mua trực tuyến rồi, em không cần phải đi đến đó."

Lục Tư Miểu có chút khó xử, "Nhưng mà tôi không biết, trước giờ chưa từng mua vé online."

Tiểu Phán ít nói bỗng nhiên ấp úng lên tiếng, "Tôi... tôi biết."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Có Tám Nhân Cách

Số ký tự: 0