Thư Tỏ Tình
2024-11-27 00:23:15
"Miêu Miêu ngoan nào, uống cháo đi được không?"
Chén cháo được đưa tới bên miệng có màu trắng sánh mịn, bốc hơi nóng. Cô bé nhỏ nhắn đã nhịn đói hai bữa, nước miếng không ngừng chảy ra, đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang cầm bát.
Người phụ nữ cầm bát, tay hơi run rẩy. Trông cô khoảng chừng hơn 30 tuổi, nhưng gương mặt hốc hác, sắc da xám xịt. Vẻ ngoài vốn xinh đẹp giờ hoàn toàn biến dạng bởi những vết bầm tím sưng tấy.
Thấy cô bé vẫn không động đậy, đôi bàn tay gầy gò của người phụ nữ lại đưa bát về phía trước, mắt đẫm lệ dỗ dành: "Ngoan nào, uống đi con, uống rồi cả nhà mình sẽ đoàn tụ."
"Mẹ." Cô bé khẽ gọi, ánh mắt lướt qua vai gầy của người phụ nữ, dừng lại trên người đàn ông đang nằm dưới đất, vẻ mặt bỗng chốc trở nên ngơ ngác và bất an.
Ba cô đang sùi bọt mép, co giật không ngừng, trông rất đau đớn. Trên mặt đất bên cạnh còn có nửa bát cháo trắng đổ vương vãi.
Cô bé mới 6 tuổi, vẫn chưa hiểu rõ cảnh tượng trước mắt thể hiện điều gì, nhưng theo bản năng không muốn uống, liền né ra sau một chút.
"Miêu Miêu," nước mắt người phụ nữ rơi lã chã. Bà nhìn cô bé một cách tuyệt vọng, đau lòng, rồi nghẹn ngào nói: "Mẹ xin lỗi con."
Vừa dứt lời, bà đột nhiên đưa tay mạnh mẽ ấn vào sau đầu cô bé, ép bát cháo lên miệng cô, định đổ vào. Biểu cảm của bà trở nên dữ tợn và méo mó: "Uống!"
Nhìn thấy người mẹ dịu dàng thường ngày giờ hóa thành dáng vẻ hung ác đáng sợ, cô bé bị dọa choáng váng, chưa kịp phản ứng, thì một giọng nói lạ lẫm vang lên trong đầu, trầm thấp mà đầy khẩn trương và giận dữ: "Đừng uống, mau chạy đi!"
"Reng reng reng"
Tiếng chuông báo thức phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng. Lục Tư Miểu bỗng choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, thở gấp mấy hơi, khuôn mặt đỏ bừng như bị thiếu oxy.
"Phù, lại mơ nữa rồi." Cô thở dài một hơi, cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh dần bình ổn lại. Cô gái lẩm bẩm, vỗ nhẹ vào đầu để tỉnh táo hơn, sau đó như thường lệ nhanh chóng rời giường vệ sinh cá nhân.
Sau khi sửa soạn xong, cô soi gương, mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng, vung mái tóc đuôi ngựa ra sau, xách túi và rời khỏi nhà.
Khi đóng cửa, ánh mắt cô vô tình bắt gặp một phong thư rơi dưới đất. Cô tò mò nhặt lên xem, nét chữ xiêu vẹo, lem nhem, thậm chí có nhiều lỗi chính tả, nhưng nội dung lại trực tiếp và táo bạo – hóa ra là một bức thư tình gửi cho cô.
Thấy tên người ký ở cuối thư, biểu cảm thoải mái ban đầu của cô đột nhiên đông cứng lại. "Vương Bằng Phi?" Cặp lông mày khẽ nhíu lại, cô kinh ngạc thốt lên: "Sao anh ta biết được nơi mình ở?"
Nhìn quanh bốn phía, tòa nhà xây từ những năm 70-80 của thế kỷ trước cũ kỹ đến mức không thể tả. Hành lang nhỏ hẹp, tối tăm, khắp nơi chất đầy đồ đạc lộn xộn, tường bong tróc, dán đầy quảng cáo lặt vặt.
Giờ này, người thuê phòng khác hoặc đã đi làm, hoặc đang ngủ bù sau một đêm thức trắng. Đứng trong hành lang vắng vẻ, Lục Tư Miểu nắm chặt lá thư tỏ tình, cảm thấy một luồng khí lạnh dọc sống lưng.
"Lạ thật, chẳng lẽ là chị Linh nói cho anh ta biết?" Lục Tư Miểu tự hỏi. Nhìn đồng hồ thấy muộn, cô vội vàng bước nhanh ra khỏi nhà, không kịp nghĩ thêm.
Trên đường, cô gặp một ông lão đẩy xe bán đồ ăn sáng đơn sơ. Lục Tư Miểu thành thạo lấy ra hai đồng xu, "keng keng" ném chính xác vào hộp đựng tiền, "Một ly sữa đậu nành, hai cái màn thầu."
"Sao ngày nào cháu cũng ăn màn thầu thế? Bánh bao thịt ông làm cũng ngon lắm." Ông lão quen biết vị khách này, cười hiền hậu gói đồ cho cô.
Lục Tư Miểu cười lắc đầu: "Ăn bánh bao thịt, miệng sẽ có mùi, bị quản lý mắng mất."
Tất nhiên, lý do quan trọng nhất cô không nói ra. Cô ăn khá nhiều, hai cái màn thầu vừa đủ no. Nếu mua bánh bao thịt, giá một cái bằng hai cái màn thầu, mỗi ngày sẽ tốn thêm 1 đồng, một tháng chi tiêu cho bữa sáng sẽ tăng thêm 25 đồng. Cô không dư dả, nên cái gì tiết kiệm được thì cố tiết kiệm.
Ông lão đưa túi đựng bánh bao cho cô, rồi lẩm bẩm: "Thật tiếc quá. Nào, tặng cháu một quả trứng hầm, ăn cái này miệng sẽ không có mùi đâu."
Lục Tư Miểu cúi đầu nhìn, thấy trong túi bánh bao còn thêm một quả trứng hầm. Cô định lấy ra trả lại thì bất tiện, bèn mở ví lấy một đồng bỏ vào hộp tiền.
Ông lão vội xua tay: "Không cần đâu, cái này coi như ông tặng cháu mà." Ông hấp tấp nhặt đồng tiền định trả lại cô.
Lục Tư Miểu cười híp mắt: "Đợi khi nào cháu không còn tiền ăn nữa, ông lại mời cháu nhé~"
Cô cao ráo, chân dài, nhanh chóng rảo bước đi xa. Ông lão đứng sau quầy cũng không tiện đuổi theo, chỉ có thể nhìn bóng lưng cô mà thở dài: "Cô khách quen này, ngày nào cũng tới mua đồ ăn sáng, vậy mà chỉ có một quả trứng cũng ngại nhận."
Cơn gió nhẹ cuốn theo tiếng thở dài của ông lão, Lục Tư Miểu mỉm cười. Đời ai cũng có khó khăn, nếu không, một ông già hơn 70 tuổi sao lại phải khom lưng gánh vác công việc nặng nhọc như vậy. Cô còn trẻ, khỏe mạnh, chưa đến mức túng quẫn đến độ phải lấy thêm từ người khác.
"Hôm nay là ngày 20, còn một tuần nữa là có lương." Lục Tư Miểu vừa đi vừa ăn màn thầu, vừa tính toán tiền lương tháng sau để trả tiền thuê nhà. Tiền tiết kiệm vẫn còn đủ, cô yên tâm hơn một chút.
Từ chỗ cô ở đến quán cà phê nơi làm việc chỉ mất khoảng 20 phút đi bộ. Thị trấn nhỏ này quanh năm tràn ngập ánh nắng rực rỡ. Dù đang là tháng 3, tiết trời vốn lạnh lẽo, nhưng ánh nắng ấm áp suốt dọc đường khiến tâm trạng con người cũng trở nên vui vẻ.
Lục Tư Miểu đẩy cửa quán bước vào, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như kẹo bông gòn: "Chị Linh, chào buổi sáng~"
Linh Tử, người đang dọn dẹp vệ sinh, quay đầu lại, thấy cô, lập tức nở nụ cười: "Tư Miểu đến rồi à, ăn sáng chưa?"
"Em ăn rồi." Lục Tư Miểu vừa nói vừa nhanh nhẹn bắt tay giúp Linh Tử dọn dẹp và chuẩn bị mở quán.
Quán cà phê này nằm trong khu du lịch của một thị trấn nhỏ, mức tiêu dùng không hề thấp. Một ly cà phê ở đây thường có giá hai đến ba chục tệ. Những quán cà phê tầm trung như vậy trong các khu du lịch cổ trấn cũng có mấy quán, vì lượng khách du lịch đông nên việc kinh doanh của các quán đều khá tốt.
Sau khi dọn dẹp xong, Lục Tư Miểu trở về quầy bar để xay hạt cà phê, chuẩn bị cho một ngày kinh doanh mới. Mới 10 giờ sáng mà đã lần lượt có khách vào quán.
"2 ly cappuccino cho bàn số 3." Linh Tử đưa đơn gọi đồ tới.
Lục Tư Miểu lập tức bắt tay vào pha chế. Cô rót một ly Espresso nóng hổi từ máy pha cà phê, đôi mắt chăm chú. Khi đổ bọt sữa liên tục, tay trái cầm ly của cô khẽ lắc nhẹ, bề mặt ly dần hiện lên một đường "之" sắc nét.
Nhìn hình vẽ dần dần thành hình, đến lúc hoàn thiện, cô gọn gàng thu tay, nhẹ nhàng kéo dứt khoát, không để thừa chút bọt sữa nào rơi ra từ miệng bình làm hỏng mất hình vẽ latte.
Linh Tử đứng bên cạnh xem đến mê mẩn, bất chợt bị giọng nói mềm mại kéo về thực tại:
"Hai ly cappuccino bàn số 3." Cô gái phía sau quầy bar ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô. Gương mặt thanh tú, sắc nét, tựa như một bông hoa còn đọng sương sớm, đẹp đến trong trẻo động lòng người.
Linh Tử vươn tay: "Vất vả rồi."
"Cẩn thận nóng đấy." Lục Tư Miểu chu đáo đẩy cà phê đến vị trí tiện tay nhất cho Linh Tử, mái tóc đuôi ngựa cao buộc gọn, khẽ đung đưa theo động tác của cô.
Linh Tử cúi nhìn, trên khay là hai ly cà phê vừa pha xong, tỏa ra hương thơm đậm đà quyến rũ. Bề mặt ly là hình chiếc lá trắng muốt với đường nét rõ ràng, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy thích thú.
Cô không kìm được mà trầm trồ: "Tư Miểu, kỹ thuật vẽ latte của em ngày càng điêu luyện đấy."
Lục Tư Miểu đang đưa tay vén lọn tóc mai sau tai, nghe vậy liền mỉm cười, đôi mắt cong cong ánh lên sự tinh nghịch linh hoạt:
"Mỗi ngày làm mấy chục ly thế này, không muốn giỏi hơn cũng khó."
"Em lúc nào cũng khiêm tốn!" Linh Tử bật cười, nhận khay và mang cà phê đến bàn cho khách. Rất nhanh sau đó, cô quay lại, cùng Lục Tư Miểu vào quầy rửa những dụng cụ vừa sử dụng qua.
Nay là buổi sáng thứ Bảy, ánh nắng xuân ấm áp xuyên qua cửa kính lớn của quán cà phê, nhẹ nhàng rọi vào không gian bên trong. Trong quán, chỉ lác đác vài ba bàn khách ngồi uống cà phê, lật giở báo, hoặc thảnh thơi nghịch điện thoại. Đây chính là khoảng thời gian nhàn rỗi nhất trong ngày.
Phía sau quầy bar, Linh Tử hào hứng hỏi:
"Bước cuối cùng, khi tay em hơi khựng lại, hoa văn liền dừng đúng chỗ. Sao mà làm được hay vậy?"
Lục Tư Miểu tắt vòi nước, dùng khăn lau khô đôi tay ướt, giơ cổ tay lên làm động tác lắc nhẹ:
"Phải khéo léo một chút, tận dụng quán tính cuối cùng để vẽ ra gân của lá cây..."
"Nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng chắc chắn thao tác không dễ chút nào. Kỹ thuật rót latte art này không phải ai cũng học được đâu." Linh Tử vừa nói vừa không giấu được sự ngưỡng mộ trong ánh mắt.
Lục Tư Miểu không giấu nghề, thoải mái đáp:
"Nếu chị muốn học, em có thể dạy chị. Không khó lắm đâu. Em cũng chỉ xem video rồi tự học theo thôi."
Nghe vậy, Linh Tử lập tức xua tay:
"Thôi tha cho chị. Chị chỉ nói vậy thôi. Chị còn chẳng làm nổi một barista. Chỉ riêng mấy chục loại hạt cà phê với cách pha chế đã không nhớ nổi rồi! Em mới lợi hại, chỉ trong nửa năm đã học được từ pha cà phê đến làm latte art."
Lục Tư Miểu cười nhẹ, rồi chuyển đề tài, nói về mỹ phẩm mà Linh Tử yêu thích.
Một tiếng chuông vang lên, cô lấy điện thoại từ túi ra, liếc nhìn, chân mày hơi nhíu lại. Cô không nghe máy, chỉ nhét điện thoại trở lại túi.
Linh Tử nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý:
"Sao không nghe máy? Có phải lại là cậu giao đồ ăn đó không?"
"Bây giờ đang làm việc mà, không tiện." Lục Tư Miểu trả lời ngắn gọn, không nói thêm.
Linh Tử bày ra vẻ mặt hiểu rõ mọi chuyện:
"Không phải chị nói chứ, cậu giao đồ ăn đó thật không xứng với em. Em còn trẻ, xinh đẹp, nếu may mắn gặp được ông chủ giàu có, chịu hy sinh vài năm tuổi xuân thì nhà, xe chẳng phải đều có cả sao..."
Thấy càng nói càng không hợp lý, Lục Tư Miểu không nhịn được ngắt lời: "Em không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là cảm thấy mình và Tiểu Vương không hợp thôi."
Cô không hề xem nhẹ thân phận của đối phương, chỉ là cô không để tâm đến chuyện tình cảm, chỉ muốn làm việc chăm chỉ, kiếm tiền để sống.
Nói ra cũng lạ, nhờ khuôn mặt ưa nhìn của mình, Lục Tư Miểu luôn được nhiều người theo đuổi, nhưng lại toàn gặp phải "đào hoa xấu".
Người thì đã có vợ con nhưng lại muốn bao nuôi cô, người thì kiểu tổng tài bá đạo, không chấp nhận yêu là sẽ đuổi việc cô, còn có kẻ nếu bị từ chối sẽ dọa tự tử.
Tốt nghiệp trung cấp mới được hai năm ngắn ngủi, cô đã phải đổi hơn chục công việc, chuyển qua bốn thành phố, chỉ để tránh xa mấy kiểu "đào hoa" này.
Khó khăn lắm mới ổn định ở thị trấn nhỏ này, cô dần thích nghi và dự định ở lâu dài, thế nhưng lại xuất hiện một anh giao hàng cứ bám riết lấy cô. Mặc dù cô đã từ chối mấy lần, anh ta vẫn làm như không hiểu, cứ kiên trì theo đuổi.
Lục Tư Miểu đột nhiên nhớ đến lá thư tỏ tình bị nhét qua khe cửa sáng nay, liền hỏi Linh Tử:"Chị Linh, em hỏi chị chuyện này. Vương Bằng Phi có từng hỏi thăm chị về địa chỉ của em không?"
Linh Tử ngơ ngác: "Không hề, chị với cậu ta đâu có thân. Hơn nữa, cả khu em ở đó đều là khu tái định cư. Em chưa từng nói cho tụi chị số nhà cụ thể, tụi chị còn chẳng biết em ở tòa nào."
Lời vừa dứt, da gà trên cánh tay Lục Tư Miểu lập tức nổi lên. Cảm giác kỳ lạ lúc nhìn thấy lá thư buổi sáng lại ùa về: Ngay cả đồng nghiệp cũng không biết địa chỉ chính xác của cô, vậy sao Vương Bằng Phi lại có thể biết rõ cô ở tầng nào, phòng nào?
Người dịch: Lại lên sóng truyện mới, mong mọi người ủng hộ nhaaa!
Chén cháo được đưa tới bên miệng có màu trắng sánh mịn, bốc hơi nóng. Cô bé nhỏ nhắn đã nhịn đói hai bữa, nước miếng không ngừng chảy ra, đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang cầm bát.
Người phụ nữ cầm bát, tay hơi run rẩy. Trông cô khoảng chừng hơn 30 tuổi, nhưng gương mặt hốc hác, sắc da xám xịt. Vẻ ngoài vốn xinh đẹp giờ hoàn toàn biến dạng bởi những vết bầm tím sưng tấy.
Thấy cô bé vẫn không động đậy, đôi bàn tay gầy gò của người phụ nữ lại đưa bát về phía trước, mắt đẫm lệ dỗ dành: "Ngoan nào, uống đi con, uống rồi cả nhà mình sẽ đoàn tụ."
"Mẹ." Cô bé khẽ gọi, ánh mắt lướt qua vai gầy của người phụ nữ, dừng lại trên người đàn ông đang nằm dưới đất, vẻ mặt bỗng chốc trở nên ngơ ngác và bất an.
Ba cô đang sùi bọt mép, co giật không ngừng, trông rất đau đớn. Trên mặt đất bên cạnh còn có nửa bát cháo trắng đổ vương vãi.
Cô bé mới 6 tuổi, vẫn chưa hiểu rõ cảnh tượng trước mắt thể hiện điều gì, nhưng theo bản năng không muốn uống, liền né ra sau một chút.
"Miêu Miêu," nước mắt người phụ nữ rơi lã chã. Bà nhìn cô bé một cách tuyệt vọng, đau lòng, rồi nghẹn ngào nói: "Mẹ xin lỗi con."
Vừa dứt lời, bà đột nhiên đưa tay mạnh mẽ ấn vào sau đầu cô bé, ép bát cháo lên miệng cô, định đổ vào. Biểu cảm của bà trở nên dữ tợn và méo mó: "Uống!"
Nhìn thấy người mẹ dịu dàng thường ngày giờ hóa thành dáng vẻ hung ác đáng sợ, cô bé bị dọa choáng váng, chưa kịp phản ứng, thì một giọng nói lạ lẫm vang lên trong đầu, trầm thấp mà đầy khẩn trương và giận dữ: "Đừng uống, mau chạy đi!"
"Reng reng reng"
Tiếng chuông báo thức phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng. Lục Tư Miểu bỗng choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, thở gấp mấy hơi, khuôn mặt đỏ bừng như bị thiếu oxy.
"Phù, lại mơ nữa rồi." Cô thở dài một hơi, cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh dần bình ổn lại. Cô gái lẩm bẩm, vỗ nhẹ vào đầu để tỉnh táo hơn, sau đó như thường lệ nhanh chóng rời giường vệ sinh cá nhân.
Sau khi sửa soạn xong, cô soi gương, mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng, vung mái tóc đuôi ngựa ra sau, xách túi và rời khỏi nhà.
Khi đóng cửa, ánh mắt cô vô tình bắt gặp một phong thư rơi dưới đất. Cô tò mò nhặt lên xem, nét chữ xiêu vẹo, lem nhem, thậm chí có nhiều lỗi chính tả, nhưng nội dung lại trực tiếp và táo bạo – hóa ra là một bức thư tình gửi cho cô.
Thấy tên người ký ở cuối thư, biểu cảm thoải mái ban đầu của cô đột nhiên đông cứng lại. "Vương Bằng Phi?" Cặp lông mày khẽ nhíu lại, cô kinh ngạc thốt lên: "Sao anh ta biết được nơi mình ở?"
Nhìn quanh bốn phía, tòa nhà xây từ những năm 70-80 của thế kỷ trước cũ kỹ đến mức không thể tả. Hành lang nhỏ hẹp, tối tăm, khắp nơi chất đầy đồ đạc lộn xộn, tường bong tróc, dán đầy quảng cáo lặt vặt.
Giờ này, người thuê phòng khác hoặc đã đi làm, hoặc đang ngủ bù sau một đêm thức trắng. Đứng trong hành lang vắng vẻ, Lục Tư Miểu nắm chặt lá thư tỏ tình, cảm thấy một luồng khí lạnh dọc sống lưng.
"Lạ thật, chẳng lẽ là chị Linh nói cho anh ta biết?" Lục Tư Miểu tự hỏi. Nhìn đồng hồ thấy muộn, cô vội vàng bước nhanh ra khỏi nhà, không kịp nghĩ thêm.
Trên đường, cô gặp một ông lão đẩy xe bán đồ ăn sáng đơn sơ. Lục Tư Miểu thành thạo lấy ra hai đồng xu, "keng keng" ném chính xác vào hộp đựng tiền, "Một ly sữa đậu nành, hai cái màn thầu."
"Sao ngày nào cháu cũng ăn màn thầu thế? Bánh bao thịt ông làm cũng ngon lắm." Ông lão quen biết vị khách này, cười hiền hậu gói đồ cho cô.
Lục Tư Miểu cười lắc đầu: "Ăn bánh bao thịt, miệng sẽ có mùi, bị quản lý mắng mất."
Tất nhiên, lý do quan trọng nhất cô không nói ra. Cô ăn khá nhiều, hai cái màn thầu vừa đủ no. Nếu mua bánh bao thịt, giá một cái bằng hai cái màn thầu, mỗi ngày sẽ tốn thêm 1 đồng, một tháng chi tiêu cho bữa sáng sẽ tăng thêm 25 đồng. Cô không dư dả, nên cái gì tiết kiệm được thì cố tiết kiệm.
Ông lão đưa túi đựng bánh bao cho cô, rồi lẩm bẩm: "Thật tiếc quá. Nào, tặng cháu một quả trứng hầm, ăn cái này miệng sẽ không có mùi đâu."
Lục Tư Miểu cúi đầu nhìn, thấy trong túi bánh bao còn thêm một quả trứng hầm. Cô định lấy ra trả lại thì bất tiện, bèn mở ví lấy một đồng bỏ vào hộp tiền.
Ông lão vội xua tay: "Không cần đâu, cái này coi như ông tặng cháu mà." Ông hấp tấp nhặt đồng tiền định trả lại cô.
Lục Tư Miểu cười híp mắt: "Đợi khi nào cháu không còn tiền ăn nữa, ông lại mời cháu nhé~"
Cô cao ráo, chân dài, nhanh chóng rảo bước đi xa. Ông lão đứng sau quầy cũng không tiện đuổi theo, chỉ có thể nhìn bóng lưng cô mà thở dài: "Cô khách quen này, ngày nào cũng tới mua đồ ăn sáng, vậy mà chỉ có một quả trứng cũng ngại nhận."
Cơn gió nhẹ cuốn theo tiếng thở dài của ông lão, Lục Tư Miểu mỉm cười. Đời ai cũng có khó khăn, nếu không, một ông già hơn 70 tuổi sao lại phải khom lưng gánh vác công việc nặng nhọc như vậy. Cô còn trẻ, khỏe mạnh, chưa đến mức túng quẫn đến độ phải lấy thêm từ người khác.
"Hôm nay là ngày 20, còn một tuần nữa là có lương." Lục Tư Miểu vừa đi vừa ăn màn thầu, vừa tính toán tiền lương tháng sau để trả tiền thuê nhà. Tiền tiết kiệm vẫn còn đủ, cô yên tâm hơn một chút.
Từ chỗ cô ở đến quán cà phê nơi làm việc chỉ mất khoảng 20 phút đi bộ. Thị trấn nhỏ này quanh năm tràn ngập ánh nắng rực rỡ. Dù đang là tháng 3, tiết trời vốn lạnh lẽo, nhưng ánh nắng ấm áp suốt dọc đường khiến tâm trạng con người cũng trở nên vui vẻ.
Lục Tư Miểu đẩy cửa quán bước vào, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như kẹo bông gòn: "Chị Linh, chào buổi sáng~"
Linh Tử, người đang dọn dẹp vệ sinh, quay đầu lại, thấy cô, lập tức nở nụ cười: "Tư Miểu đến rồi à, ăn sáng chưa?"
"Em ăn rồi." Lục Tư Miểu vừa nói vừa nhanh nhẹn bắt tay giúp Linh Tử dọn dẹp và chuẩn bị mở quán.
Quán cà phê này nằm trong khu du lịch của một thị trấn nhỏ, mức tiêu dùng không hề thấp. Một ly cà phê ở đây thường có giá hai đến ba chục tệ. Những quán cà phê tầm trung như vậy trong các khu du lịch cổ trấn cũng có mấy quán, vì lượng khách du lịch đông nên việc kinh doanh của các quán đều khá tốt.
Sau khi dọn dẹp xong, Lục Tư Miểu trở về quầy bar để xay hạt cà phê, chuẩn bị cho một ngày kinh doanh mới. Mới 10 giờ sáng mà đã lần lượt có khách vào quán.
"2 ly cappuccino cho bàn số 3." Linh Tử đưa đơn gọi đồ tới.
Lục Tư Miểu lập tức bắt tay vào pha chế. Cô rót một ly Espresso nóng hổi từ máy pha cà phê, đôi mắt chăm chú. Khi đổ bọt sữa liên tục, tay trái cầm ly của cô khẽ lắc nhẹ, bề mặt ly dần hiện lên một đường "之" sắc nét.
Nhìn hình vẽ dần dần thành hình, đến lúc hoàn thiện, cô gọn gàng thu tay, nhẹ nhàng kéo dứt khoát, không để thừa chút bọt sữa nào rơi ra từ miệng bình làm hỏng mất hình vẽ latte.
Linh Tử đứng bên cạnh xem đến mê mẩn, bất chợt bị giọng nói mềm mại kéo về thực tại:
"Hai ly cappuccino bàn số 3." Cô gái phía sau quầy bar ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô. Gương mặt thanh tú, sắc nét, tựa như một bông hoa còn đọng sương sớm, đẹp đến trong trẻo động lòng người.
Linh Tử vươn tay: "Vất vả rồi."
"Cẩn thận nóng đấy." Lục Tư Miểu chu đáo đẩy cà phê đến vị trí tiện tay nhất cho Linh Tử, mái tóc đuôi ngựa cao buộc gọn, khẽ đung đưa theo động tác của cô.
Linh Tử cúi nhìn, trên khay là hai ly cà phê vừa pha xong, tỏa ra hương thơm đậm đà quyến rũ. Bề mặt ly là hình chiếc lá trắng muốt với đường nét rõ ràng, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy thích thú.
Cô không kìm được mà trầm trồ: "Tư Miểu, kỹ thuật vẽ latte của em ngày càng điêu luyện đấy."
Lục Tư Miểu đang đưa tay vén lọn tóc mai sau tai, nghe vậy liền mỉm cười, đôi mắt cong cong ánh lên sự tinh nghịch linh hoạt:
"Mỗi ngày làm mấy chục ly thế này, không muốn giỏi hơn cũng khó."
"Em lúc nào cũng khiêm tốn!" Linh Tử bật cười, nhận khay và mang cà phê đến bàn cho khách. Rất nhanh sau đó, cô quay lại, cùng Lục Tư Miểu vào quầy rửa những dụng cụ vừa sử dụng qua.
Nay là buổi sáng thứ Bảy, ánh nắng xuân ấm áp xuyên qua cửa kính lớn của quán cà phê, nhẹ nhàng rọi vào không gian bên trong. Trong quán, chỉ lác đác vài ba bàn khách ngồi uống cà phê, lật giở báo, hoặc thảnh thơi nghịch điện thoại. Đây chính là khoảng thời gian nhàn rỗi nhất trong ngày.
Phía sau quầy bar, Linh Tử hào hứng hỏi:
"Bước cuối cùng, khi tay em hơi khựng lại, hoa văn liền dừng đúng chỗ. Sao mà làm được hay vậy?"
Lục Tư Miểu tắt vòi nước, dùng khăn lau khô đôi tay ướt, giơ cổ tay lên làm động tác lắc nhẹ:
"Phải khéo léo một chút, tận dụng quán tính cuối cùng để vẽ ra gân của lá cây..."
"Nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng chắc chắn thao tác không dễ chút nào. Kỹ thuật rót latte art này không phải ai cũng học được đâu." Linh Tử vừa nói vừa không giấu được sự ngưỡng mộ trong ánh mắt.
Lục Tư Miểu không giấu nghề, thoải mái đáp:
"Nếu chị muốn học, em có thể dạy chị. Không khó lắm đâu. Em cũng chỉ xem video rồi tự học theo thôi."
Nghe vậy, Linh Tử lập tức xua tay:
"Thôi tha cho chị. Chị chỉ nói vậy thôi. Chị còn chẳng làm nổi một barista. Chỉ riêng mấy chục loại hạt cà phê với cách pha chế đã không nhớ nổi rồi! Em mới lợi hại, chỉ trong nửa năm đã học được từ pha cà phê đến làm latte art."
Lục Tư Miểu cười nhẹ, rồi chuyển đề tài, nói về mỹ phẩm mà Linh Tử yêu thích.
Một tiếng chuông vang lên, cô lấy điện thoại từ túi ra, liếc nhìn, chân mày hơi nhíu lại. Cô không nghe máy, chỉ nhét điện thoại trở lại túi.
Linh Tử nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý:
"Sao không nghe máy? Có phải lại là cậu giao đồ ăn đó không?"
"Bây giờ đang làm việc mà, không tiện." Lục Tư Miểu trả lời ngắn gọn, không nói thêm.
Linh Tử bày ra vẻ mặt hiểu rõ mọi chuyện:
"Không phải chị nói chứ, cậu giao đồ ăn đó thật không xứng với em. Em còn trẻ, xinh đẹp, nếu may mắn gặp được ông chủ giàu có, chịu hy sinh vài năm tuổi xuân thì nhà, xe chẳng phải đều có cả sao..."
Thấy càng nói càng không hợp lý, Lục Tư Miểu không nhịn được ngắt lời: "Em không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là cảm thấy mình và Tiểu Vương không hợp thôi."
Cô không hề xem nhẹ thân phận của đối phương, chỉ là cô không để tâm đến chuyện tình cảm, chỉ muốn làm việc chăm chỉ, kiếm tiền để sống.
Nói ra cũng lạ, nhờ khuôn mặt ưa nhìn của mình, Lục Tư Miểu luôn được nhiều người theo đuổi, nhưng lại toàn gặp phải "đào hoa xấu".
Người thì đã có vợ con nhưng lại muốn bao nuôi cô, người thì kiểu tổng tài bá đạo, không chấp nhận yêu là sẽ đuổi việc cô, còn có kẻ nếu bị từ chối sẽ dọa tự tử.
Tốt nghiệp trung cấp mới được hai năm ngắn ngủi, cô đã phải đổi hơn chục công việc, chuyển qua bốn thành phố, chỉ để tránh xa mấy kiểu "đào hoa" này.
Khó khăn lắm mới ổn định ở thị trấn nhỏ này, cô dần thích nghi và dự định ở lâu dài, thế nhưng lại xuất hiện một anh giao hàng cứ bám riết lấy cô. Mặc dù cô đã từ chối mấy lần, anh ta vẫn làm như không hiểu, cứ kiên trì theo đuổi.
Lục Tư Miểu đột nhiên nhớ đến lá thư tỏ tình bị nhét qua khe cửa sáng nay, liền hỏi Linh Tử:"Chị Linh, em hỏi chị chuyện này. Vương Bằng Phi có từng hỏi thăm chị về địa chỉ của em không?"
Linh Tử ngơ ngác: "Không hề, chị với cậu ta đâu có thân. Hơn nữa, cả khu em ở đó đều là khu tái định cư. Em chưa từng nói cho tụi chị số nhà cụ thể, tụi chị còn chẳng biết em ở tòa nào."
Lời vừa dứt, da gà trên cánh tay Lục Tư Miểu lập tức nổi lên. Cảm giác kỳ lạ lúc nhìn thấy lá thư buổi sáng lại ùa về: Ngay cả đồng nghiệp cũng không biết địa chỉ chính xác của cô, vậy sao Vương Bằng Phi lại có thể biết rõ cô ở tầng nào, phòng nào?
Người dịch: Lại lên sóng truyện mới, mong mọi người ủng hộ nhaaa!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro