Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 20
2024-08-19 13:59:03
Vương Kiến Quốc cũng biết trạng thái bây giờ của Mẫn Tĩnh Di không thích hợp đi ra ngoài thăm dò, "nó" rất biết đầu độc lòng người, trạng thái tinh thần của Mẫn Tĩnh Di lại không tốt, đi ra ngoài chính là chịu chết.
"Được, vậy một mình Tĩnh Di cô ở lại trông chừng khu đồ dùng hằng ngày được chứ?"
"Được." Mẫn Tĩnh Di lau nước mắt nói.
"Vậy chia tổ cho những người còn lại..."
"Tôi và Hoàng Đào một tổ!" Tô Dung lập tức nói, nói xong còn cười thân thiện với Hoàng Đào.
Quả nhiên Hoàng Đào không có ý kiến gì, vui vẻ gật đầu.
Biết rõ Hoàng Đào có vấn đề, lương tâm của Tô Dung không cho phép cô đưa trái bom hẹn giờ cho người không biết. Bởi vì không có chứng cứ, cô không có cách nào cùng với Mẫn Tĩnh Di tố cáo Hoàng Đào. Lỡ như cuối cùng người bị nghi ngờ là hai người các cô thì phiền phức.
Còn Tô Dung thì đã biết đối phương có vấn đề, cho nên có thể đề phòng một chút.
Vì vậy Triệu Bằng và Vương Kiến Quốc tự động tạo thành một tổ, hai tổ rời khỏi khu đồ dùng hằng ngày, chia ra bắt đầu thăm dò.
Suy nghĩ một chút Tô Dung kéo Vương Kiến Quốc lại, nói nhỏ bên tai anh ấy: "Không nên đi khu quần áo."
Đã biết quy tắc của khu quần áo có vấn đề, bây giờ đi khu quần áo nói không chừng sẽ xuất hiện một "Hoàng Đào" thứ hai.
Nghe vậy Vương Kiến Quốc kinh ngạc nhìn Tô Dung. Triệu Bằng ở bên cạnh thấy vậy thì ồn ào lên, tìm tòi nghiên cứu nhìn hai người nói: "Này này này! Nói thầm cái gì thế?"
Tô Dung chọt chọt ngón tay vào nhau, nhìn qua cảm thấy rất ngượng ngùng: "Khu đồ dùng hằng ngày không có, tôi muốn anh Vương thuận tiện giúp tôi xem thử những nơi khác có băng vệ sinh hay không, tôi cảm thấy kỳ... kỳ của tôi sắp đến rồi."
Nào có ai chú ý chuyện riêng tư này, tất nhiên cũng không biết Tô Dung đang nói dối.
Trừ cô ra, ba người còn lại đều đồng thời sửng sốt. Vương Kiến Quốc nhìn cô chằm chằm, sau đó cứng đờ gật đầu: "Đúng là như vậy."
Sau khi chia ra, Tô Dung dẫn Hoàng Đào đi thẳng đến khu thực phẩm. Dựa theo quy tắc cùng với trải nghiệm lúc trước mình đi qua, khu thực phẩm là an toàn nhất. Ở chỗ này, dù Hoàng Đào có vấn đề, chắc cũng sẽ không gây ra chuyện lớn gì.
"Dung Dung, chị có thể gọi em như vậy không?" Đi trên đường, Hoàng Đào dè dặt hỏi.
Tô Dung gật đầu: "Tất nhiên, vậy em gọi chị là Đào nhé."
Sau khi trao đổi cách gọi lẫn nhau, hiển nhiên đã làm cho Hoàng Đào vui vẻ một chút, cô ta nhìn phương hướng mà Tô Dung đi: "Em là muốn đi khu thực phẩm sao? Trước không phải đã đi qua rồi sao, nếu không chúng ta đi khu quần áo đi?"
Nghe được mấy chữ "khu quần áo" này, trong lòng Tô Dung đã hiểu, cuối cùng xác định Hoàng Đào tuyệt đối có vấn đề. Một người nhát gan như chuột, không thể nào chủ động lại đi đến nơi lúc trước đã gặp quỷ dị được.
Cô tỉnh bơ nói: "Không phải lúc trước chị cũng đã đi qua khu quần áo rồi sao?"
"Quần áo trong khu quần áo rất đẹp, bây giờ quần áo chị mặc đều có mùi rồi, muốn đi khu quần áo thay một bộ khác."
"Được, vậy một mình Tĩnh Di cô ở lại trông chừng khu đồ dùng hằng ngày được chứ?"
"Được." Mẫn Tĩnh Di lau nước mắt nói.
"Vậy chia tổ cho những người còn lại..."
"Tôi và Hoàng Đào một tổ!" Tô Dung lập tức nói, nói xong còn cười thân thiện với Hoàng Đào.
Quả nhiên Hoàng Đào không có ý kiến gì, vui vẻ gật đầu.
Biết rõ Hoàng Đào có vấn đề, lương tâm của Tô Dung không cho phép cô đưa trái bom hẹn giờ cho người không biết. Bởi vì không có chứng cứ, cô không có cách nào cùng với Mẫn Tĩnh Di tố cáo Hoàng Đào. Lỡ như cuối cùng người bị nghi ngờ là hai người các cô thì phiền phức.
Còn Tô Dung thì đã biết đối phương có vấn đề, cho nên có thể đề phòng một chút.
Vì vậy Triệu Bằng và Vương Kiến Quốc tự động tạo thành một tổ, hai tổ rời khỏi khu đồ dùng hằng ngày, chia ra bắt đầu thăm dò.
Suy nghĩ một chút Tô Dung kéo Vương Kiến Quốc lại, nói nhỏ bên tai anh ấy: "Không nên đi khu quần áo."
Đã biết quy tắc của khu quần áo có vấn đề, bây giờ đi khu quần áo nói không chừng sẽ xuất hiện một "Hoàng Đào" thứ hai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy Vương Kiến Quốc kinh ngạc nhìn Tô Dung. Triệu Bằng ở bên cạnh thấy vậy thì ồn ào lên, tìm tòi nghiên cứu nhìn hai người nói: "Này này này! Nói thầm cái gì thế?"
Tô Dung chọt chọt ngón tay vào nhau, nhìn qua cảm thấy rất ngượng ngùng: "Khu đồ dùng hằng ngày không có, tôi muốn anh Vương thuận tiện giúp tôi xem thử những nơi khác có băng vệ sinh hay không, tôi cảm thấy kỳ... kỳ của tôi sắp đến rồi."
Nào có ai chú ý chuyện riêng tư này, tất nhiên cũng không biết Tô Dung đang nói dối.
Trừ cô ra, ba người còn lại đều đồng thời sửng sốt. Vương Kiến Quốc nhìn cô chằm chằm, sau đó cứng đờ gật đầu: "Đúng là như vậy."
Sau khi chia ra, Tô Dung dẫn Hoàng Đào đi thẳng đến khu thực phẩm. Dựa theo quy tắc cùng với trải nghiệm lúc trước mình đi qua, khu thực phẩm là an toàn nhất. Ở chỗ này, dù Hoàng Đào có vấn đề, chắc cũng sẽ không gây ra chuyện lớn gì.
"Dung Dung, chị có thể gọi em như vậy không?" Đi trên đường, Hoàng Đào dè dặt hỏi.
Tô Dung gật đầu: "Tất nhiên, vậy em gọi chị là Đào nhé."
Sau khi trao đổi cách gọi lẫn nhau, hiển nhiên đã làm cho Hoàng Đào vui vẻ một chút, cô ta nhìn phương hướng mà Tô Dung đi: "Em là muốn đi khu thực phẩm sao? Trước không phải đã đi qua rồi sao, nếu không chúng ta đi khu quần áo đi?"
Nghe được mấy chữ "khu quần áo" này, trong lòng Tô Dung đã hiểu, cuối cùng xác định Hoàng Đào tuyệt đối có vấn đề. Một người nhát gan như chuột, không thể nào chủ động lại đi đến nơi lúc trước đã gặp quỷ dị được.
Cô tỉnh bơ nói: "Không phải lúc trước chị cũng đã đi qua khu quần áo rồi sao?"
"Quần áo trong khu quần áo rất đẹp, bây giờ quần áo chị mặc đều có mùi rồi, muốn đi khu quần áo thay một bộ khác."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro