Tôi Đã Mê Đắm C...
2024-11-29 15:58:21
“Cô Nam có hẹn đúng không? Vậy tôi sẽ không làm phiền nữa.”
Bây giờ Nam Nhược mới nhớ ra hôm nay mình tới đây để xem mắt.
“Xin lỗi nhé, tôi đã quấy rầy anh rồi.” Nam Nhược đứng dậy.
“Về vấn đề đọc viết của Tư Viễn…”
“Cô Nam.” Người đàn ông ngắt lời cô.
Anh vừa ngồi trên ghế vừa ngẩng đầu nhìn Nam Nhược. Mặc dù anh thấp, cô cao nhưng mà Nam Nhược lại cảm thấy bây giờ, ngay trước mặt người đàn ông này, rõ ràng khí thế của cô đã yếu hơn rất nhiều.
“Có đôi khi, không phải chỉ biết vấn đề là có thể giải quyết được chúng đâu.” Người đàn ông lại khôi phục giọng điệu vừa bình tĩnh vừa áp bách: “Tôi nói cho cô biết vấn đề của Kha Tư Viễn vì tôi không muốn cô tiếp tục ép buộc thằng bé học hành nữa. Tôi cũng không muốn cô lại đến tìm tôi. Tôi bận rộn nhiều việc nên không có thời gian quan tâm đến chuyện ở trường của Kha Tư Viễn. Luvevaland chấm co. Chỉ cần thằng bé không gặp rắc rối và không bị bạn bè bắt nạt là được rồi. Cô Nam vui lòng đừng tìm tôi nữa.”
“...” Nam Nhược á khẩu trước lời lẽ này. Đương nhiên cô biết rõ rằng: Không phải tất cả vấn đề đều có thể giải quyết được, tựa như cuộc sống hiện giờ của cô vậy. Nhưng mà nửa sau lời nói của người đàn ông này lại khiến cô hơi khó chịu, cứ như thể cô lại đang xen vào việc riêng của người khác.
Nam Nhược bĩu môi: “Được thôi, ba của Tư Viễn. Tôi hiểu rồi, hôm nay đã làm phiền anh rồi.” Nói xong, cô bèn xoay người rời đi.
Đúng là một người lập dị, buồn vui thất thường mà - Nam Nhược thầm mắng trong lòng.
Kha Ngu nhìn thấy Nam Nhược bước tới bên cửa sổ đối diện của tiệm cà phê, nơi đó cũng có một người đàn ông mặc áo sơ mi đen cũng đang ngồi. Anh có thể nhìn ra hôm nay cô giáo này đến đây để xem mắt. Nhưng cô đã nhận nhầm anh là đối tượng xem mắt của mình. Thực sự hơi ngốc nghếch - Kha Ngu cười thầm.
Lúc nãy, khi nói chuyện với Nam Nhược về việc học hành của Kha Tư Viễn, đó là lần đầu tiên anh nhìn cô. Phải thừa nhận rằng cô giáo này có khí chất rất xuất sắc, mang lại cho người ta một loại cảm giác vừa thanh lịch vừa thoải mái, tựa như một làn gió nhẹ nhàng, êm dịu và ấm áp, đồng thời cũng giống một đóa hoa cúc dại vừa bình thản vừa điềm đạm. Nhưng với điều kiện tiên quyết là cô không nói về chuyện học tập của Kha Tư Viễn. Luvevaland chấm co. Mỗi khi nói về cậu bé, cô lập tức biến thành một con người khác, có một sự cố chấp và bốc đồng tận trong xương tủy, y hệt những nữ sinh đã hô vang khẩu hiệu trong phong trào Ngũ Tứ* vậy.
*Phong trào Ngũ Tứ là một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, công nhân, thị dân, trí thức Trung Quốc, vì nổ ra đúng vào ngày 4 tháng 5 năm 1919 nên được gọi là phong trào Ngũ Tứ với ý nghĩa theo đuổi độc lập dân tộc và phát triển, tiến bộ kể từ thời hiện đại.
Điện thoại của Kha Ngu reo lên. Cuối cùng vị khách mà anh đang đợi cũng đã hoàn thành công việc rồi, đối phương hẹn anh gặp nhau tại một nhà hàng tư nhân ở phía bên kia của núi Mai Sơn. Kha Ngu bèn đứng dậy rồi rời khỏi tiệm cà phê.
Nam Nhược thoáng thấy anh rời đi nên trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi ngồi đối diện với đối tượng xem mắt thực sự của mình, Nam Nhược mới nhớ ra lúc nãy mình đã nhận nhầm người, xem phụ huynh học sinh là người xem mắt của mình, đó là một tình cảnh quê muốn độn thổ biết bao! Da đầu cô toát ra một lớp mồ hôi. Nam Nhược chỉ có thể lẳng lặng cầu nguyện rằng ba của Kha Tư Viễn không phát hiện ra điều gì cả.
Bây giờ Nam Nhược mới nhớ ra hôm nay mình tới đây để xem mắt.
“Xin lỗi nhé, tôi đã quấy rầy anh rồi.” Nam Nhược đứng dậy.
“Về vấn đề đọc viết của Tư Viễn…”
“Cô Nam.” Người đàn ông ngắt lời cô.
Anh vừa ngồi trên ghế vừa ngẩng đầu nhìn Nam Nhược. Mặc dù anh thấp, cô cao nhưng mà Nam Nhược lại cảm thấy bây giờ, ngay trước mặt người đàn ông này, rõ ràng khí thế của cô đã yếu hơn rất nhiều.
“Có đôi khi, không phải chỉ biết vấn đề là có thể giải quyết được chúng đâu.” Người đàn ông lại khôi phục giọng điệu vừa bình tĩnh vừa áp bách: “Tôi nói cho cô biết vấn đề của Kha Tư Viễn vì tôi không muốn cô tiếp tục ép buộc thằng bé học hành nữa. Tôi cũng không muốn cô lại đến tìm tôi. Tôi bận rộn nhiều việc nên không có thời gian quan tâm đến chuyện ở trường của Kha Tư Viễn. Luvevaland chấm co. Chỉ cần thằng bé không gặp rắc rối và không bị bạn bè bắt nạt là được rồi. Cô Nam vui lòng đừng tìm tôi nữa.”
“...” Nam Nhược á khẩu trước lời lẽ này. Đương nhiên cô biết rõ rằng: Không phải tất cả vấn đề đều có thể giải quyết được, tựa như cuộc sống hiện giờ của cô vậy. Nhưng mà nửa sau lời nói của người đàn ông này lại khiến cô hơi khó chịu, cứ như thể cô lại đang xen vào việc riêng của người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Nhược bĩu môi: “Được thôi, ba của Tư Viễn. Tôi hiểu rồi, hôm nay đã làm phiền anh rồi.” Nói xong, cô bèn xoay người rời đi.
Đúng là một người lập dị, buồn vui thất thường mà - Nam Nhược thầm mắng trong lòng.
Kha Ngu nhìn thấy Nam Nhược bước tới bên cửa sổ đối diện của tiệm cà phê, nơi đó cũng có một người đàn ông mặc áo sơ mi đen cũng đang ngồi. Anh có thể nhìn ra hôm nay cô giáo này đến đây để xem mắt. Nhưng cô đã nhận nhầm anh là đối tượng xem mắt của mình. Thực sự hơi ngốc nghếch - Kha Ngu cười thầm.
Lúc nãy, khi nói chuyện với Nam Nhược về việc học hành của Kha Tư Viễn, đó là lần đầu tiên anh nhìn cô. Phải thừa nhận rằng cô giáo này có khí chất rất xuất sắc, mang lại cho người ta một loại cảm giác vừa thanh lịch vừa thoải mái, tựa như một làn gió nhẹ nhàng, êm dịu và ấm áp, đồng thời cũng giống một đóa hoa cúc dại vừa bình thản vừa điềm đạm. Nhưng với điều kiện tiên quyết là cô không nói về chuyện học tập của Kha Tư Viễn. Luvevaland chấm co. Mỗi khi nói về cậu bé, cô lập tức biến thành một con người khác, có một sự cố chấp và bốc đồng tận trong xương tủy, y hệt những nữ sinh đã hô vang khẩu hiệu trong phong trào Ngũ Tứ* vậy.
*Phong trào Ngũ Tứ là một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, công nhân, thị dân, trí thức Trung Quốc, vì nổ ra đúng vào ngày 4 tháng 5 năm 1919 nên được gọi là phong trào Ngũ Tứ với ý nghĩa theo đuổi độc lập dân tộc và phát triển, tiến bộ kể từ thời hiện đại.
Điện thoại của Kha Ngu reo lên. Cuối cùng vị khách mà anh đang đợi cũng đã hoàn thành công việc rồi, đối phương hẹn anh gặp nhau tại một nhà hàng tư nhân ở phía bên kia của núi Mai Sơn. Kha Ngu bèn đứng dậy rồi rời khỏi tiệm cà phê.
Nam Nhược thoáng thấy anh rời đi nên trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi ngồi đối diện với đối tượng xem mắt thực sự của mình, Nam Nhược mới nhớ ra lúc nãy mình đã nhận nhầm người, xem phụ huynh học sinh là người xem mắt của mình, đó là một tình cảnh quê muốn độn thổ biết bao! Da đầu cô toát ra một lớp mồ hôi. Nam Nhược chỉ có thể lẳng lặng cầu nguyện rằng ba của Kha Tư Viễn không phát hiện ra điều gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro