Tôi Đã Mê Đắm C...
2024-11-21 16:26:42
Gần đây cậu học sinh lớp một Kha Tư Viễn rất vui vẻ.
Lý do là vì cậu bé được cô Nam chủ nhiệm lớp chọn đi tham gia hoạt động diễn kịch chủ đề phòng chống dịch bệnh, vai diễn là một cây đại thụ.
Có điều trông cô Nam có vẻ không vui chút nào.
Cô lại vừa bị trưởng khối xách ra phê bình vì thành tích học tập của Kha Tư Viễn.
Trường tiểu học Thực Nghiệm được coi như là trường tiểu học trọng điểm của thành phố Dư, luôn tuân thủ các chính sách. Vào thời điểm chính sách "giảm thiểu gấp đôi" được khởi xướng mạnh mẽ, trường đã đổi thang điểm thành bậc ABCD, cũng không còn bảng xếp hạng nữa để tránh gây áp lực cho các em học sinh, khiến các em không thể vui vẻ thoải mái trưởng thành.
Nhưng có tin nổi không?
Các lớp nhỏ ở trường tiểu học Thực Nghiệm không có kỳ thi giữa kỳ, cuối kỳ cũng không có bảng xếp hạng nhưng lần nào thi xong trưởng khối cũng tổ chức một cuộc họp để xem xét thành tích của từng lớp, chủ yếu là để xem lớp nào có thành tích tốt nhất và lớp nào có thành tích kém nhất.
Bất hạnh thay, từ khi nhận lớp đến giờ lúc nào lớp của Nam Nhược cũng là lớp có thành tích kém nhất khối. Mà Kha Tư Viễn chính là học sinh điểm thấp nhất kia.
Nam Nhược chán nản bị trưởng khối mắng cho một trận, không dám hó hé tiếng nào.
Cô còn nói gì được nữa? Chẳng lẽ còn phải thoải mái chiêu cáo thiên hạ cho mọi người biết rằng Kha Tư Viễn mắc chứng khó đọc, thành tích học tập của cậu bé không tốt hoàn toàn chẳng liên quan gì đến một giáo viên chủ nhiệm như cô à?
Nam Nhược không thể, cũng không làm được. Cô phải im lặng nuốt hết tất cả những đắng cay mà thành tích học tập của Kha Tư Viễn mang lại, không thể nói được với ai kể cả người ba cảm xúc thất thường của Kha Tư Viễn. Luvevaland chấm co. Cũng không phải là không thể nói, mà là có nói cũng vô ích. Thậm chí có khi người đàn ông kia còn phản bác lại cô rằng: "Cô Nam, tôi bề bộn nhiều việc, cô nói với tôi những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả." Đúng thế, chắc chắn anh ta sẽ dùng giọng điệu bình tĩnh nhưng thực ra là đầy mỉa mai này để trả lời mình!
Nhìn các em học sinh vui vẻ đeo cặp đi ra khỏi cổng trường, Kha Tư Viễn lẫn trong đám người kia còn quay đầu lại lễ phép vẫy tay với mình nói "Hẹn gặp lại cô Nam", Nam Nhược cảm thấy nụ cười mà mình nặn được ra giờ phút này chắc còn khó coi hơn cả khóc.
Từ sau lần vô tình gặp được ba của Kha Tư Viễn ở quán cà phê ở Mai Sơn và nghe anh nói Kha Tư Viễn mắc chứng khó đọc đến giờ, Nam Nhược càng không biết nên đối xử với cậu bé này như thế nào.
Dạy cậu bé theo kiểu đọc viết truyền thống chắc chắn là vô nghĩa. Thật ra cũng có một hệ thống giúp trẻ mắc chứng khó đọc tự nhận biết được mặt chữ. Trước đây Nam Nhược đã từng thực tập ở phòng làm việc nghiên cứu chứng khó đọc ở trẻ do một giáo sư nổi tiếng ở đại học Sư phạm Bắc Kinh mở. Luvevaland chấm co. Cách đây không lâu cô còn lật lại ghi chép năm đó ra xem nữa. Sau khi hiểu được rằng việc can thiệp này sẽ bắt đầu bằng "phương pháp học đọc viết theo ba nguyên tắc" đơn giản nhất, Nam Nhược rất muốn cho Kha Tư Viễn thử một lần, hy vọng có thể giúp cậu bé cải thiện việc đọc viết. Nhưng mà cô không có cơ hội, cũng không có thời gian.
Chẳng qua nếu thành tích học tập của Kha Tư Viễn vẫn không tiến bộ thì Nam Nhược sẽ không chỉ thỉnh thoảng bị mắng vào mặt nữa đâu, mà ngay cả tiền thưởng chiến sĩ thi đua nhiều năm cũng sẽ... Ài, Kha Tư Viễn là vấn đề lớn nhất trong cuộc sống mà cô không thể giải quyết được.
Lý do là vì cậu bé được cô Nam chủ nhiệm lớp chọn đi tham gia hoạt động diễn kịch chủ đề phòng chống dịch bệnh, vai diễn là một cây đại thụ.
Có điều trông cô Nam có vẻ không vui chút nào.
Cô lại vừa bị trưởng khối xách ra phê bình vì thành tích học tập của Kha Tư Viễn.
Trường tiểu học Thực Nghiệm được coi như là trường tiểu học trọng điểm của thành phố Dư, luôn tuân thủ các chính sách. Vào thời điểm chính sách "giảm thiểu gấp đôi" được khởi xướng mạnh mẽ, trường đã đổi thang điểm thành bậc ABCD, cũng không còn bảng xếp hạng nữa để tránh gây áp lực cho các em học sinh, khiến các em không thể vui vẻ thoải mái trưởng thành.
Nhưng có tin nổi không?
Các lớp nhỏ ở trường tiểu học Thực Nghiệm không có kỳ thi giữa kỳ, cuối kỳ cũng không có bảng xếp hạng nhưng lần nào thi xong trưởng khối cũng tổ chức một cuộc họp để xem xét thành tích của từng lớp, chủ yếu là để xem lớp nào có thành tích tốt nhất và lớp nào có thành tích kém nhất.
Bất hạnh thay, từ khi nhận lớp đến giờ lúc nào lớp của Nam Nhược cũng là lớp có thành tích kém nhất khối. Mà Kha Tư Viễn chính là học sinh điểm thấp nhất kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Nhược chán nản bị trưởng khối mắng cho một trận, không dám hó hé tiếng nào.
Cô còn nói gì được nữa? Chẳng lẽ còn phải thoải mái chiêu cáo thiên hạ cho mọi người biết rằng Kha Tư Viễn mắc chứng khó đọc, thành tích học tập của cậu bé không tốt hoàn toàn chẳng liên quan gì đến một giáo viên chủ nhiệm như cô à?
Nam Nhược không thể, cũng không làm được. Cô phải im lặng nuốt hết tất cả những đắng cay mà thành tích học tập của Kha Tư Viễn mang lại, không thể nói được với ai kể cả người ba cảm xúc thất thường của Kha Tư Viễn. Luvevaland chấm co. Cũng không phải là không thể nói, mà là có nói cũng vô ích. Thậm chí có khi người đàn ông kia còn phản bác lại cô rằng: "Cô Nam, tôi bề bộn nhiều việc, cô nói với tôi những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả." Đúng thế, chắc chắn anh ta sẽ dùng giọng điệu bình tĩnh nhưng thực ra là đầy mỉa mai này để trả lời mình!
Nhìn các em học sinh vui vẻ đeo cặp đi ra khỏi cổng trường, Kha Tư Viễn lẫn trong đám người kia còn quay đầu lại lễ phép vẫy tay với mình nói "Hẹn gặp lại cô Nam", Nam Nhược cảm thấy nụ cười mà mình nặn được ra giờ phút này chắc còn khó coi hơn cả khóc.
Từ sau lần vô tình gặp được ba của Kha Tư Viễn ở quán cà phê ở Mai Sơn và nghe anh nói Kha Tư Viễn mắc chứng khó đọc đến giờ, Nam Nhược càng không biết nên đối xử với cậu bé này như thế nào.
Dạy cậu bé theo kiểu đọc viết truyền thống chắc chắn là vô nghĩa. Thật ra cũng có một hệ thống giúp trẻ mắc chứng khó đọc tự nhận biết được mặt chữ. Trước đây Nam Nhược đã từng thực tập ở phòng làm việc nghiên cứu chứng khó đọc ở trẻ do một giáo sư nổi tiếng ở đại học Sư phạm Bắc Kinh mở. Luvevaland chấm co. Cách đây không lâu cô còn lật lại ghi chép năm đó ra xem nữa. Sau khi hiểu được rằng việc can thiệp này sẽ bắt đầu bằng "phương pháp học đọc viết theo ba nguyên tắc" đơn giản nhất, Nam Nhược rất muốn cho Kha Tư Viễn thử một lần, hy vọng có thể giúp cậu bé cải thiện việc đọc viết. Nhưng mà cô không có cơ hội, cũng không có thời gian.
Chẳng qua nếu thành tích học tập của Kha Tư Viễn vẫn không tiến bộ thì Nam Nhược sẽ không chỉ thỉnh thoảng bị mắng vào mặt nữa đâu, mà ngay cả tiền thưởng chiến sĩ thi đua nhiều năm cũng sẽ... Ài, Kha Tư Viễn là vấn đề lớn nhất trong cuộc sống mà cô không thể giải quyết được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro