Tôi Đã Mê Đắm Cô Giáo

Tôi Đã Mê Đắm C...

2024-11-21 16:26:42

Giúp đỡ? Anh cần cô giúp gì?

Nam Nhược cho rằng người đàn ông này không có chuyện gì không làm được, giống như ngày hôm đó ở trung tâm nghệ thuật, anh đã lập tức xóa bỏ nguy cơ của mọi người.

Nhưng trên đời này không có ai hoàn hảo, những gì người khác nhìn thấy chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, xuyên qua vẻ bề ngoài đó có lẽ mọi người đều giống nhau, ai cũng đầy vết thương. Nam Nhược nhớ tới lần đến thăm nhà hôm đó, lúc Kha Ngu nói với cô rằng buổi biểu diễn có ý nghĩa rất quan trọng đối với Kha Tư Viễn, giọng điệu của anh giống như những cơn sóng ngầm mãnh liệt ẩn dưới mặt biển tĩnh lặng. Cô nghĩ có lẽ anh thực sự đang gặp phải vấn đề nan giải.

"Chào anh, ba Tư Viễn, tôi có thể giúp gì được cho anh?" Nam Nhược trả lời.

Rất nhanh, tiếng chuông điện thoại vang lên.

"A lô."

"Chào cô giáo Nam, tôi có làm phiền cô không?"

"Không đâu, anh có chuyện gì không?"

"Cô Nam, tôi có thể nhờ cô hỗ trợ kèm Kha Tư Viễn làm bài tập được không?"

Giọng Kha Ngu rất trầm, giọng điệu rất yếu ớt, rõ ràng là hơi thiếu tự tin.

"Được chứ, vậy Tư Viễn không làm được bài nào thế?" Nhưng hiển nhiên Nam Nhược không hiểu những gì Kha Ngu nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không phải một bài mà là bài tập kiểm tra của lớp học trực tuyến ở nhà." Kha Ngu nói xong thì dừng lại một lát, dường như đang muốn cho Nam Nhược thời gian phản ứng, cũng cho chính mình thời gian để tìm cách diễn đạt: "Tôi biết như vậy hơi thất lễ, đây cũng không phải công việc của cô. Nhưng tôi thực sự không có cách nào phân thân được, lần này chỉ có trường học phải đóng cửa, tôi vẫn phải làm việc." Kha Ngu nói xong khẽ thở dài: "Xin lỗi cô Nam... Cô cũng biết hoàn cảnh của Kha Tư Viễn rồi đấy, kèm thằng bé làm bài tập thật sự rất..."

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại dừng lại. Nam Nhược có thể nghe thấy tiếng hít thở từ đầu kia truyền tới, còn có tiếng người đi lại và tiếng nói chuyện.

"Ba Tư Viễn, chuyện này..."

Kha Ngu lập tức tiếp lời, hình như rất sợ nghe thấy lời từ chối: "Xin lỗi cô Nam, là tôi mạo muội rồi. Hy vọng không ảnh hưởng đến tâm trạng buổi trưa của cô, hôm khác tôi mời cô ăn cơm để xin lỗi."

"Ba Tư Viễn, không nghiêm trọng tới vậy đâu, không phải là kèm Tư Viễn làm bài tập về nhà thôi sao, được thôi." Nam Nhược đã nghe hiểu rồi.

Cô biết rõ dạy Kha Tư Viễn học tốn nhiều công sức đến mức nào, cần rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn, có lẽ ba của Kha Tư Viễn có đủ kiên nhẫn nhưng hiển nhiên là anh không có thời gian. Mà mẹ của Kha Tư Viễn lại đang ở nước Mỹ xa xôi. Xem ra anh thực sự đã cùng đường rồi.

"Như vậy đi, mỗi ngày sau khi kết thúc lớp học trực tuyến, tôi sẽ dành ra một tiếng để kèm Tư Viễn làm bài tập."

"Cảm ơn cô giáo Nam rất nhiều!" Kha Ngu hơi kích động: "Tôi sẽ trả học phí theo giá dạy kèm một một ở nhà."

"Không, không, thế thì không được, nếu bị phát hiện tôi sẽ gặp rắc rối." Nam Nhược rất sợ có giao dịch tài chính với bất cứ bậc phụ huynh nào: "Tôi cũng sợ thành tích học tập của Tư Viễn bị giảm sút trong khoảng thời gian học ở nhà này, thằng bé vốn dĩ..." Nam Nhược im lặng, quả nhiên nói càng nhiều càng sai.

"Đúng vậy, vốn dĩ thành tích học tập của thằng bé đã không tốt, mặc dù tôi đã cố gắng không quá chú ý đến điểm số thành tích của thằng bé nhưng bài tập được giao nhất định phải hoàn thành. Có điều với năng lực của thằng bé sợ rằng hoàn thành bài tập về nhà cũng rất..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đã Mê Đắm Cô Giáo

Số ký tự: 0