Tôi Đã Mê Đắm C...
2024-11-21 16:26:42
"Vâng vâng, tôi hiểu rồi." Nam Nhược vội vàng tiếp lời, cô không ngờ mình lại nghe thấy những lời này từ trong miệng ba của Kha Tư Viễn.
Dù là trên hành lang văn phòng ở trường hay là cuộc gặp gỡ tình cờ đầy lúng túng ở tiệm cà phê, hay là chuyện tựa lên xe ô tô ở bên ngoài trung tâm nghệ thuật, người đàn ông này luôn toát lên vẻ bình tĩnh ung dung, nắm chắc mọi chuyện trong tay. Nhưng giờ phút này, Nam Nhược lại nghe ra vẻ nhún nhường từ trong lời nói của anh, nhún nhường đến tận sát đất.
"Thật sự cảm ơn cô rất nhiều, cô Nam."
"Không có gì. Hôm nay sau giờ học tôi cũng có thể tới dạy bổ túc cho Tư Viễn."
"Thật sự tôi không biết nói gì hơn ngoài cảm ơn. Cô Nam, buổi tối gặp lại."
"Ừm, buổi tối gặp lại."
Kể từ lần đầu tiên đến nhà Kha Ngu dạy kèm cho Kha Tư Viễn, Nam Nhược mới chỉ gặp Kha Ngu một lần, sau đó mấy ngày liên tục không thấy mặt anh.
Ngày hôm đó, Nam Nhược hướng dẫn Kha Tư Viễn ôn lại kiến thức của các môn học trong ngày, kèm cậu bé hoàn thành bài tập về nhà được giao trong nhóm rồi mới đi. Nói là một tiếng nhưng với tình hình học tập của Kha Tư Viễn, lúc Nam Nhược rời khỏi nhà bọn họ thì trời đã tối rồi.
Kha Ngu rất ngại, nhất quyết đòi lái xe đưa Nam Nhược về nhà. Nam Nhược hơi kháng cự nhưng không thể cưỡng lại sự chân thành của Kha Ngu, cuối cùng vẫn leo lên chiếc xe lớn màu đen của anh.
Nam Nhược không biết nhiều về ô tô nên cô gọi tất cả các loại xe con là xe con, còn mấy loại xe như SUV, xe bảo mẫu, xe thương vụ đều gọi là xe lớn. Chiếc xe Kha Ngu đang lái chính là xe lớn trong miệng cô, cô cũng không hiểu biển số xe, chỉ biết là chiếc xe này khá rộng rãi.
Kha Ngu lái xe phía trước, Nam Nhược ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ, cả hai đều không nói gì, chỉ có những bản nhạc phát ra từ radio trên ô tô.
Lúc sắp đến nơi, Kha Ngu nói: "Cô giáo Nam, tôi biết có nói cảm ơn bao nhiêu đi nữa cũng không có ý nghĩa gì nhưng cô thực sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều."
"Ba Tư Viễn đừng khách sáo, dù sao khoảng thời gian dạy học trực tuyến này tôi có khá nhiều thời gian rảnh rỗi. Hơn nữa tôi cũng đang muốn nhân khoảng thời gian này lập lại kế hoạch học tập cho Tư Viễn, lúc còn đi học tôi đã từng thực tập ở một phòng làm việc chuyên nghiên cứu về vấn đề đọc viết cho trẻ một thời gian, vì vậy tôi cũng có hiểu biết nhất định về hội chứng khó đọc viết."
Nói đến việc học tập của Kha Tư Viễn, Nam Nhược bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Kha Ngu đánh tay lái, trong lòng hơi vui mừng.
Anh cũng không chắc Nam Nhược sẽ giúp mình nhưng giọng nữ nhẹ nhàng lại cuốn hút ở trong phòng tắm đó dường như đang dẫn dắt anh, nói với anh rằng hãy đi tìm Nam Nhược, Nam Nhược có thể giúp anh.
"Cô giáo Nam, khoảng thời gian này tôi hơi bận, chờ qua giai đoạn bận rộn này tôi sẽ cảm ơn cô sau." Kha Ngu tiễn Nam Nhược đến cổng khu chung cư, chân thành nói: "Tôi biết không nên tặng cô mấy thứ như tiền tài nhưng cũng xin cô đừng từ chối tấm lòng của tôi, nếu không trong lòng tôi thực sự rất áy náy." Đôi mắt đen láy sáng ngời của anh ánh lên vẻ kiên quyết không thể kháng cự.
"Vậy chờ đến khi anh qua giai đoạn bận rộn rồi nói sau, tạm biệt ba Tư Viễn." Nam Nhược cười vẫy tay: "Không, phải là anh Kha mới đúng, tạm biệt."
Dù là trên hành lang văn phòng ở trường hay là cuộc gặp gỡ tình cờ đầy lúng túng ở tiệm cà phê, hay là chuyện tựa lên xe ô tô ở bên ngoài trung tâm nghệ thuật, người đàn ông này luôn toát lên vẻ bình tĩnh ung dung, nắm chắc mọi chuyện trong tay. Nhưng giờ phút này, Nam Nhược lại nghe ra vẻ nhún nhường từ trong lời nói của anh, nhún nhường đến tận sát đất.
"Thật sự cảm ơn cô rất nhiều, cô Nam."
"Không có gì. Hôm nay sau giờ học tôi cũng có thể tới dạy bổ túc cho Tư Viễn."
"Thật sự tôi không biết nói gì hơn ngoài cảm ơn. Cô Nam, buổi tối gặp lại."
"Ừm, buổi tối gặp lại."
Kể từ lần đầu tiên đến nhà Kha Ngu dạy kèm cho Kha Tư Viễn, Nam Nhược mới chỉ gặp Kha Ngu một lần, sau đó mấy ngày liên tục không thấy mặt anh.
Ngày hôm đó, Nam Nhược hướng dẫn Kha Tư Viễn ôn lại kiến thức của các môn học trong ngày, kèm cậu bé hoàn thành bài tập về nhà được giao trong nhóm rồi mới đi. Nói là một tiếng nhưng với tình hình học tập của Kha Tư Viễn, lúc Nam Nhược rời khỏi nhà bọn họ thì trời đã tối rồi.
Kha Ngu rất ngại, nhất quyết đòi lái xe đưa Nam Nhược về nhà. Nam Nhược hơi kháng cự nhưng không thể cưỡng lại sự chân thành của Kha Ngu, cuối cùng vẫn leo lên chiếc xe lớn màu đen của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Nhược không biết nhiều về ô tô nên cô gọi tất cả các loại xe con là xe con, còn mấy loại xe như SUV, xe bảo mẫu, xe thương vụ đều gọi là xe lớn. Chiếc xe Kha Ngu đang lái chính là xe lớn trong miệng cô, cô cũng không hiểu biển số xe, chỉ biết là chiếc xe này khá rộng rãi.
Kha Ngu lái xe phía trước, Nam Nhược ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ, cả hai đều không nói gì, chỉ có những bản nhạc phát ra từ radio trên ô tô.
Lúc sắp đến nơi, Kha Ngu nói: "Cô giáo Nam, tôi biết có nói cảm ơn bao nhiêu đi nữa cũng không có ý nghĩa gì nhưng cô thực sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều."
"Ba Tư Viễn đừng khách sáo, dù sao khoảng thời gian dạy học trực tuyến này tôi có khá nhiều thời gian rảnh rỗi. Hơn nữa tôi cũng đang muốn nhân khoảng thời gian này lập lại kế hoạch học tập cho Tư Viễn, lúc còn đi học tôi đã từng thực tập ở một phòng làm việc chuyên nghiên cứu về vấn đề đọc viết cho trẻ một thời gian, vì vậy tôi cũng có hiểu biết nhất định về hội chứng khó đọc viết."
Nói đến việc học tập của Kha Tư Viễn, Nam Nhược bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Kha Ngu đánh tay lái, trong lòng hơi vui mừng.
Anh cũng không chắc Nam Nhược sẽ giúp mình nhưng giọng nữ nhẹ nhàng lại cuốn hút ở trong phòng tắm đó dường như đang dẫn dắt anh, nói với anh rằng hãy đi tìm Nam Nhược, Nam Nhược có thể giúp anh.
"Cô giáo Nam, khoảng thời gian này tôi hơi bận, chờ qua giai đoạn bận rộn này tôi sẽ cảm ơn cô sau." Kha Ngu tiễn Nam Nhược đến cổng khu chung cư, chân thành nói: "Tôi biết không nên tặng cô mấy thứ như tiền tài nhưng cũng xin cô đừng từ chối tấm lòng của tôi, nếu không trong lòng tôi thực sự rất áy náy." Đôi mắt đen láy sáng ngời của anh ánh lên vẻ kiên quyết không thể kháng cự.
"Vậy chờ đến khi anh qua giai đoạn bận rộn rồi nói sau, tạm biệt ba Tư Viễn." Nam Nhược cười vẫy tay: "Không, phải là anh Kha mới đúng, tạm biệt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro