Tôi Đã Mê Đắm C...
2024-11-21 16:26:42
"Cảm ơn cô Nam, tạm biệt."
Nam Nhược nhìn thấy Kha Ngu cười, đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười, khác với nụ cười trong bức ảnh trên bàn học của Kha Tư Viễn, cô cảm thấy giờ phút này nụ cười của Kha Ngu phát ra từ nội tâm.
Mấy ngày sau đó, chiều nào đúng bốn giờ Nam Nhược đều đến nhà Kha Ngu để kèm Kha Tư Viễn học.
Thỉnh thoảng cô sẽ ở lại ăn tối với Kha Tư Viễn.
Lúc đầu cô có hơi ngượng ngùng nhưng Kha Ngu cũng không về nhà ăn tối, chỉ có cô, Kha Tư Viễn và dì Trương giúp việc. Lần nào Kha Tư Viễn cũng kéo tay Nam Nhược đòi cô ở lại ăn cơm với cậu bé, Nam Nhược do dự, dù sao cô cũng đói nên dứt khoát ở lại.
Lúc Nam Nhược rời đi, Kha Ngu vẫn chưa về.
Quả nhiên anh rất bận rộn, trong đầu Nam Nhược thầm nghĩ. Một người bận rộn như vậy còn phải kèm con mình học, còn phải kiểm tra bài tập về nhà trong khoảng thời gian học trực tuyến này nữa, Nam Nhược cảm thấy nếu là mình chỉ sợ đã kiệt sức gục xuống từ lâu rồi.
Dần dần, Nam Nhược quen thuộc với ngôi nhà này. Cô phát hiện ra ngoài bức ảnh trên bàn học của Kha Tư Viễn, trong ngôi nhà này không có bất cứ đồ đạc gì liên quan đến mẹ của Kha Tư Viễn. Nam Nhược không khỏi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra giữa cô ấy và Kha Ngu. Đương nhiên cô cũng chỉ nghĩ trong đầu như vậy mà thôi, đây không phải là vấn đề mà một giáo viên như cô có thể quan tâm.
Ăn cơm xong, thỉnh thoảng Nam Nhược sẽ ở lại chơi với Kha Tư Viễn một lát, kể chuyện cho cậu bé nghe hoặc xem phim hoạt hình cùng cậu bé. Cô phát hiện trong nhà này không có tivi, chỉ có một cái máy chiếu, Kha Ngu đã tải trước những bộ phim và phim hoạt hình phù hợp với Kha Tư Viễn. Cô cũng thấy trong phòng Kha Tư Viễn có rất nhiều dụng cụ vẽ tranh và sách tranh, những bức vẽ nguệch ngoạc của Kha Tư Viễn đều được dán lên tường. Có một lần, khi đang tìm sách cho Kha Tư Viễn, Nam Nhược nhìn thấy phòng làm việc của Kha Ngu, một căn phòng bốn mặt tường đều là sách, Nam Nhược không khỏi chấn động. Cô cũng rất thích đọc sách nhưng số lượng sách Kha Ngu lưu trữ và đọc nhiều hơn cô rất nhiều, điều khiến cô bất ngờ là ở trên giá sách của Kha Ngu còn có rất nhiều sách liên quan đến hội chứng khó đọc viết, sách giáo dục về hội chứng khó đọc viết, sách giáo dục tâm lý học và sách giáo dục nhi đồng.
Kha Tư Viễn cũng trò chuyện với cô về Kha Ngu, nói là dù về nhà muộn thế nào ba cũng sẽ đến phòng cậu bé gặp cậu bé, nếu cậu bé còn thức sẽ trò chuyện với cậu bé một lát, hỏi cậu bé hôm nay có vui không, có khi trên người anh toàn mùi rượu làm Kha Tư Viễn phải bịt chặt mũi.
Mỗi khi nghe Kha Tư Viễn kể về cuộc sống thường ngày của hai ba con bọn họ, Nam Nhược đều mỉm cười nhìn cậu bé. Thật là cặp ba con tuyệt vời, cô nghĩ.
Hóa ra anh là một người ba rất yêu thương con mình.
Mặc dù nhìn có vẻ như anh không mấy quan tâm đến việc học của Kha Tư Viễn, mặc dù anh luôn bận rộn, đi làm về rất muộn nhưng tình yêu thương của một người ba dành cho con trai vẫn được thể hiện qua những chi tiết này.
Rốt cuộc Kha Ngu là người như thế nào? Trong lòng Nam Nhược đặt câu hỏi. Dường như anh rất mâu thuẫn. Không phải anh không muốn giải quyết hội chứng khó đọc viết của Kha Tư Viễn, dẫn con trai đến đại học Sư phạm Bắc Kinh và những cuốn sách trên giá sách đã nói rõ thái độ trong lòng anh. Nhưng tại sao anh lại luôn tỏ ra băn khoăn, trốn tránh, giãy giụa như vậy... Nam Nhược không hiểu được.
Nam Nhược nhìn thấy Kha Ngu cười, đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười, khác với nụ cười trong bức ảnh trên bàn học của Kha Tư Viễn, cô cảm thấy giờ phút này nụ cười của Kha Ngu phát ra từ nội tâm.
Mấy ngày sau đó, chiều nào đúng bốn giờ Nam Nhược đều đến nhà Kha Ngu để kèm Kha Tư Viễn học.
Thỉnh thoảng cô sẽ ở lại ăn tối với Kha Tư Viễn.
Lúc đầu cô có hơi ngượng ngùng nhưng Kha Ngu cũng không về nhà ăn tối, chỉ có cô, Kha Tư Viễn và dì Trương giúp việc. Lần nào Kha Tư Viễn cũng kéo tay Nam Nhược đòi cô ở lại ăn cơm với cậu bé, Nam Nhược do dự, dù sao cô cũng đói nên dứt khoát ở lại.
Lúc Nam Nhược rời đi, Kha Ngu vẫn chưa về.
Quả nhiên anh rất bận rộn, trong đầu Nam Nhược thầm nghĩ. Một người bận rộn như vậy còn phải kèm con mình học, còn phải kiểm tra bài tập về nhà trong khoảng thời gian học trực tuyến này nữa, Nam Nhược cảm thấy nếu là mình chỉ sợ đã kiệt sức gục xuống từ lâu rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dần dần, Nam Nhược quen thuộc với ngôi nhà này. Cô phát hiện ra ngoài bức ảnh trên bàn học của Kha Tư Viễn, trong ngôi nhà này không có bất cứ đồ đạc gì liên quan đến mẹ của Kha Tư Viễn. Nam Nhược không khỏi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra giữa cô ấy và Kha Ngu. Đương nhiên cô cũng chỉ nghĩ trong đầu như vậy mà thôi, đây không phải là vấn đề mà một giáo viên như cô có thể quan tâm.
Ăn cơm xong, thỉnh thoảng Nam Nhược sẽ ở lại chơi với Kha Tư Viễn một lát, kể chuyện cho cậu bé nghe hoặc xem phim hoạt hình cùng cậu bé. Cô phát hiện trong nhà này không có tivi, chỉ có một cái máy chiếu, Kha Ngu đã tải trước những bộ phim và phim hoạt hình phù hợp với Kha Tư Viễn. Cô cũng thấy trong phòng Kha Tư Viễn có rất nhiều dụng cụ vẽ tranh và sách tranh, những bức vẽ nguệch ngoạc của Kha Tư Viễn đều được dán lên tường. Có một lần, khi đang tìm sách cho Kha Tư Viễn, Nam Nhược nhìn thấy phòng làm việc của Kha Ngu, một căn phòng bốn mặt tường đều là sách, Nam Nhược không khỏi chấn động. Cô cũng rất thích đọc sách nhưng số lượng sách Kha Ngu lưu trữ và đọc nhiều hơn cô rất nhiều, điều khiến cô bất ngờ là ở trên giá sách của Kha Ngu còn có rất nhiều sách liên quan đến hội chứng khó đọc viết, sách giáo dục về hội chứng khó đọc viết, sách giáo dục tâm lý học và sách giáo dục nhi đồng.
Kha Tư Viễn cũng trò chuyện với cô về Kha Ngu, nói là dù về nhà muộn thế nào ba cũng sẽ đến phòng cậu bé gặp cậu bé, nếu cậu bé còn thức sẽ trò chuyện với cậu bé một lát, hỏi cậu bé hôm nay có vui không, có khi trên người anh toàn mùi rượu làm Kha Tư Viễn phải bịt chặt mũi.
Mỗi khi nghe Kha Tư Viễn kể về cuộc sống thường ngày của hai ba con bọn họ, Nam Nhược đều mỉm cười nhìn cậu bé. Thật là cặp ba con tuyệt vời, cô nghĩ.
Hóa ra anh là một người ba rất yêu thương con mình.
Mặc dù nhìn có vẻ như anh không mấy quan tâm đến việc học của Kha Tư Viễn, mặc dù anh luôn bận rộn, đi làm về rất muộn nhưng tình yêu thương của một người ba dành cho con trai vẫn được thể hiện qua những chi tiết này.
Rốt cuộc Kha Ngu là người như thế nào? Trong lòng Nam Nhược đặt câu hỏi. Dường như anh rất mâu thuẫn. Không phải anh không muốn giải quyết hội chứng khó đọc viết của Kha Tư Viễn, dẫn con trai đến đại học Sư phạm Bắc Kinh và những cuốn sách trên giá sách đã nói rõ thái độ trong lòng anh. Nhưng tại sao anh lại luôn tỏ ra băn khoăn, trốn tránh, giãy giụa như vậy... Nam Nhược không hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro