Tôi Đã Mê Đắm C...
2024-11-21 16:26:42
Hôm nay Nam Nhược về hơi muộn một chút, bởi vì trong nhà dì Trương giúp việc có chút việc nên phải về sớm, nhờ Nam Nhược giúp bà ấy đợi Kha Ngu về nhà rồi hãy đi.
Nam Nhược và Kha Tư Viễn ngồi trên sô pha xem bộ phim hoạt hình "Big Hero 6", Kha Tư Viễn xem đến hăng say.
8 giờ 30 phút, tiếng chuông cửa vang lên, Kha Ngu đã về.
Anh nhìn thấy trong nhà có bóng dáng một người phụ nữ, cô chậm rãi đứng dậy đi về phía anh, giống như một người vợ đang chờ người chồng tan làm muộn về nhà.
Kha Ngu không khỏi hoảng hốt, anh uống nhiều quá rồi sao? Người phụ nữ này là ai? Anh dùng tay day trán, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại. Là Dương Y sao? Không, không thể nào. Cho dù là lúc Dương Y còn ở đây, cô ấy cũng sẽ không dịu dàng nhìn anh như vậy, càng không đứng ở cửa chờ anh.
"Ba Tư Viễn, anh về thì tốt quá rồi, tôi đi trước đây." Một giọng nữ êm ái vang lên. Kha Ngu cho rằng mình nghe nhầm, dường như anh lại nghe thấy âm thanh như bong bóng từ dưới đáy nước truyền tới kia, ùng ục ùng ục, rì rào róc rách...
"Cô..." Kha Ngu mở to hai mắt tập trung nhìn, chậm rãi nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, là giáo viên chủ nhiệm của con trai anh.
Kha Ngu lập tức tỉnh táo lại.
"Cô Nam còn chưa về à? Hôm nay làm cô tốn nhiều thời gian như vậy, thật sự xin lỗi."
"Không sao đâu, trong nhà dì Trương có việc nên về sớm, tôi ở lại với Tư Viễn, anh về rồi thì tôi xin phép đi trước." Nam Nhược thay giày ở huyền quan*, chuẩn bị rời đi.
*Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.
Huyền quan không nhỏ nhưng lúc này cả Kha Ngu và Nam Nhược đều đang đứng ở đó, không gian dường như bỗng chốc được lấp đầy. Lúc Nam Nhược thay giày, cô có thể ngửi thấy mùi rượu rõ ràng từ trên người Kha Ngu truyền tới, anh khoác áo vest trên cánh tay, áo sơ mi cởi ra mấy cúc, vạt áo buông lỏng, nhìn lười biếng lại đầy mệt mỏi.
Lúc Nam Nhược đi ngang qua người Kha Ngu, mái tóc dài của cô kéo theo luồng không khí, một mùi thơm thoang thoảng như có như không truyền vào mũi Kha Ngu. Hình như là mùi hoa cúc, cũng có thể là hoa huệ tây, hòa lẫn với mùi sách mực và một chút hơi nước. Kha Ngu không thể quên cảm giác hơi nước này mang lại cho anh, đó là thứ duy nhất trong ngày hôm nay có thể khiến anh thả lỏng.
"Muộn quá rồi, để tôi tiễn cô về."
Khoảnh khắc Nam Nhược mở cửa, Kha Ngu lập tức nói.
"Tư Viễn, ba đi tiễn cô Nam, tẹo nữa ba về ngay."
"Vâng, tạm biệt cô Nam." Kha Tư Viễn đang chăm chú xem phim hoạt hình, đầu cũng không quay lại.
Cánh cửa phòng đóng lại, Nam Nhược và Kha Ngu đứng trên hành lang trống trải, đèn chỉ thị màu đỏ trên thang máy hiện lên các con số "1, 2, 3, 4..."
Cơn gió đêm tháng năm thổi qua mặt Kha Ngu, anh đã hoàn toàn tỉnh táo.
Anh không biết có phải mình quá mệt mỏi rồi hay không, cho nên khoảnh khắc nhìn thấy Nam Nhược mới sinh ra ảo giác.
Con người không thể rời khỏi ảo giác, cho nên mới phát minh ra nhiều thứ gây ảo giác, bao gồm nhưng không giới hạn ở ma túy, phim ảnh...
Có lẽ còn có cả tình yêu.
Khuôn viên của số 1 thành phố Dư rất rộng, từ nhà Kha Ngu đi đến cổng gần nhất cũng phải mất bảy tám phút.
"Cô Nam, hôm nay lại làm phiền cô rồi."
Nam Nhược và Kha Tư Viễn ngồi trên sô pha xem bộ phim hoạt hình "Big Hero 6", Kha Tư Viễn xem đến hăng say.
8 giờ 30 phút, tiếng chuông cửa vang lên, Kha Ngu đã về.
Anh nhìn thấy trong nhà có bóng dáng một người phụ nữ, cô chậm rãi đứng dậy đi về phía anh, giống như một người vợ đang chờ người chồng tan làm muộn về nhà.
Kha Ngu không khỏi hoảng hốt, anh uống nhiều quá rồi sao? Người phụ nữ này là ai? Anh dùng tay day trán, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại. Là Dương Y sao? Không, không thể nào. Cho dù là lúc Dương Y còn ở đây, cô ấy cũng sẽ không dịu dàng nhìn anh như vậy, càng không đứng ở cửa chờ anh.
"Ba Tư Viễn, anh về thì tốt quá rồi, tôi đi trước đây." Một giọng nữ êm ái vang lên. Kha Ngu cho rằng mình nghe nhầm, dường như anh lại nghe thấy âm thanh như bong bóng từ dưới đáy nước truyền tới kia, ùng ục ùng ục, rì rào róc rách...
"Cô..." Kha Ngu mở to hai mắt tập trung nhìn, chậm rãi nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, là giáo viên chủ nhiệm của con trai anh.
Kha Ngu lập tức tỉnh táo lại.
"Cô Nam còn chưa về à? Hôm nay làm cô tốn nhiều thời gian như vậy, thật sự xin lỗi."
"Không sao đâu, trong nhà dì Trương có việc nên về sớm, tôi ở lại với Tư Viễn, anh về rồi thì tôi xin phép đi trước." Nam Nhược thay giày ở huyền quan*, chuẩn bị rời đi.
*Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.
Huyền quan không nhỏ nhưng lúc này cả Kha Ngu và Nam Nhược đều đang đứng ở đó, không gian dường như bỗng chốc được lấp đầy. Lúc Nam Nhược thay giày, cô có thể ngửi thấy mùi rượu rõ ràng từ trên người Kha Ngu truyền tới, anh khoác áo vest trên cánh tay, áo sơ mi cởi ra mấy cúc, vạt áo buông lỏng, nhìn lười biếng lại đầy mệt mỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Nam Nhược đi ngang qua người Kha Ngu, mái tóc dài của cô kéo theo luồng không khí, một mùi thơm thoang thoảng như có như không truyền vào mũi Kha Ngu. Hình như là mùi hoa cúc, cũng có thể là hoa huệ tây, hòa lẫn với mùi sách mực và một chút hơi nước. Kha Ngu không thể quên cảm giác hơi nước này mang lại cho anh, đó là thứ duy nhất trong ngày hôm nay có thể khiến anh thả lỏng.
"Muộn quá rồi, để tôi tiễn cô về."
Khoảnh khắc Nam Nhược mở cửa, Kha Ngu lập tức nói.
"Tư Viễn, ba đi tiễn cô Nam, tẹo nữa ba về ngay."
"Vâng, tạm biệt cô Nam." Kha Tư Viễn đang chăm chú xem phim hoạt hình, đầu cũng không quay lại.
Cánh cửa phòng đóng lại, Nam Nhược và Kha Ngu đứng trên hành lang trống trải, đèn chỉ thị màu đỏ trên thang máy hiện lên các con số "1, 2, 3, 4..."
Cơn gió đêm tháng năm thổi qua mặt Kha Ngu, anh đã hoàn toàn tỉnh táo.
Anh không biết có phải mình quá mệt mỏi rồi hay không, cho nên khoảnh khắc nhìn thấy Nam Nhược mới sinh ra ảo giác.
Con người không thể rời khỏi ảo giác, cho nên mới phát minh ra nhiều thứ gây ảo giác, bao gồm nhưng không giới hạn ở ma túy, phim ảnh...
Có lẽ còn có cả tình yêu.
Khuôn viên của số 1 thành phố Dư rất rộng, từ nhà Kha Ngu đi đến cổng gần nhất cũng phải mất bảy tám phút.
"Cô Nam, hôm nay lại làm phiền cô rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro