Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 19
2024-09-28 17:23:39
“Lục Lê, tôi đã lớn rồi.”
Lục Lê thẫn thờ nhìn mặt biển, giọng nói trong trẻo của cậu nhóc dường như vẫn còn vang vọng bên tai cô.
Cho đến khi tiếng hét của Giang Nghiêu từ xa truyền đến: “Lê Lê! Lại đây chơi đi, anh đưa em ra biển!”
Vì chuyến đi lần này có nhiều trẻ con nên Giang Nam Uý không đi quá xa, thay vào đó anh ấy đưa đám trẻ tới đảo Lâm Quốc.
Tiếng gọi càng ngày càng gần, Lục Lê dần hoàn hồn lại.
Cô đứng dậy vẫy tay với Giang Nghiêu đang chạy vội đến, hét to: “Anh họ, em qua ngay đây! Anh chạy chậm thôi!”
Giang Nghiêu như thể không nghe thấy, cười toe toét chạy như điên về phía Lục Lê, hét lên cứ như là tìm thấy báu vật: “Anh đến đón em!”
Sầm Tuế đứng bên cạnh đặt ly nước trái cây xuống, bực bội trợn trừng mắt với Giang Nghiêu, nói: “Anh ồn chết đi được.” Nói rồi cô bé khoác áo lên người Lục Lê, sau đó lại đeo kính râm cho cô: “Trên biển nắng lắm, cậu che lại chút.”
Lục Lê mặc áo khoác mỏng theo lời cô bé, dặn dò: “Cậu đừng lại gần bờ biển, không được đi chơi cùng người lạ đâu nhé.”
Nghe vậy Sầm Tuế xua tay, lại nằm xuống lười biếng đáp: “Tớ biết rồi, biết rồi mà, cậu mau đi đi.”
Sầm Tuế sợ nước nên không tham gia các hoạt động trên nước.
Giang Nam Uý tìm một người nhân viên đến trông chừng cô bé, tránh việc cô nhóc này chạy đi lung tung. Một khi Sầm Tuế điên lên thì ai cũng không quản được, chỉ có Lục Lê nói cô bé mới chịu nghe vài câu.
Giang Nghiêu cũng không nói thêm gì với Lục Lê, nắm tay cô chạy về phía chợ: “Lê Lê, nếu anh chạy nhanh quá thì em bảo anh dừng lại nhé.”
Nói vậy nhưng Lục Lê sắp bị Giang Nghiêu kéo bay lên trời luôn rồi, nào còn có thời gian nói chuyện với cậu bé.
Từ nhỏ Giang Nghiêu đã chạy rất nhanh, cứ hệt như một chú báo con, khoẻ khoắn, nhanh nhẹn.
Khi chạy nhanh như gió vậy.
Vừa tự do lại không có cách nào kìm hãm lại được.
Sầm Tuế thấy vậy thì ngay lập tức lấy điện thoại ra chụp cảnh Giang Nghiêu nắm tay Lục Lê chạy.
Coo nhóc nở nụ cười tà ác, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn, sau đó mở WeChat lên gửi bức ảnh này cho Giang Vọng. Gửi ảnh xong thì ném điện thoại di động sang một bên, nhắm mắt lại tận hưởng làn gió biển mát lạnh, mặc kệ sự đời.
Trên du thuyền, Giang Nam Uý cầm kính viễn vọng nhìn hai đứa nhóc này, cười bất đắc dĩ: “May mà Lục Lê dễ tính đấy. Thằng bé ngốc nghếch này, cứ như không biết lớn lên là gì ấy.”
Mấy năm trước anh ấy còn lo, nhỡ Giang Nghiêu thích Lục Lê thì phải cướp người từ chỗ Giang Vọng thế nào. Nhưng mấy năm qua anh ấy cũng coi như nhìn rõ, thằng ngốc Giang Nghiêu này hoàn toàn coi Lục Lê như em gái ruột, còn người em trai có quan hệ huyết thống như Giang Vọng lại đối xử khá bình thường.
Mối quan hệ giữa người với người luôn luôn rất kỳ diệu.
Người lái thuyền là bạn của Giang Nam Uý, khoảng bốn mươi tuổi, có mái tóc vàng và đôi mắt xanh giống như đá quý. Anh ấy nói bằng tiếng Trung bập bẹ, chỉ vào Lục Lê mà khen: “Giang, thiên thần xinh đẹp, của anh.”
Giang Nam Uý nghe vậy, tâm trạng tốt lên thấy rõ.
Anh ấy nhẹ nhàng giải thích: “Theo một ý nghĩa nào đó, cô bé ấy cũng là con gái tôi.”
Người bạn thân nhăn mặt với anh ấy, sau đó đeo kính râm giơ ngón tay cái lên nói: “Anh, rất là đỉnh!”
Giang Nam Uý bị chọc cười, vỗ vai anh ấy: “Tôi đi đón hai đứa nhóc lên thuyền.”
Mặt biển xanh biếc trông giống như một miếng ngọc phỉ thuý khổng lồ, gợn sóng lăn tăn, tạo ra những khoảng lấp lánh. Chim hải âu trắng như tuyết bay ngang bầu trời, đuổi theo những con sóng do thuyền tạo ra, gió biển thổi tung mái tóc của Lục Lê.
Lục Lê chán nản túm gọn tóc lại, lấy dây buộc tóc ra buộc thành một bím tóc.
Giang Nghiêu dựa người vào lan can, thò qua ríu rít nói: “Lê Lê, sao hai hôm nay không thấy em tết tóc?”
“Trước đó toàn là anh trai tết tóc cho em.”
Nhắc đến Giang Vọng, Lục Lê có hơi nhớ cậu. Cô nhăn mũi, nhỏ giọng nói: “Anh họ, hai ngày nay không biết anh trai đang làm gì mà lúc gọi điện với em thường xuyên ngủ giữa chừng.”
Nghe vậy, Giang Nghiêu chau mày, nói thầm: “Giang Vọng còn biết làm thế cơ à? Không được rồi, anh đây tối nay cũng phải học mới được, ngày mai liền bện tóc cho em. Anh không tin, chẳng lẽ Giang Vọng làm được mà anh lại không ư?”
Lục Lê: “...”
Nói nửa ngày cũng chưa nói vào chuyện chính.
Giang Nam Uý đứng cạnh đó giả vờ đang ngắm cảnh, nhưng thực ra đang nghe lén không chịu được nữa, nghiêng đầu hỏi: “Thằng bé bận lắm à? Hàng ngày có đưa đón cháu đi học không? Hay bỏ mặc một mình cháu ở nhà lắm à?”
Ba câu hỏi liên tiếp làm Lục Lê sững sờ, Giang Nam Uý rất hiếm khi nói như vậy. Giang Nghiêu cũng từ một bên khác ngó đầu sang nhìn ba mình, hỏi: “Ba, ba bị bác hai nhập à?”
Giang Nam Uý hắng giọng, cũng không giải thích gì thêm mà cứ dịu dàng nhìn Lục Lê, chờ cô trả lời.
Lục Lê ngẫm nghĩ, đáp: “Trong khoảng thời gian này, anh ấy luôn dậy rất sớm. Nhưng luôn đón cháu sau khi lớp học đàn dương cầm đúng giờ, không bỏ mặc mình cháu ở nhà.”
Chỉ là thỉnh thoảng, sau buổi trưa Giang Vọng sẽ đi ra ngoài cùng Bùi Nhượng, dù sao không phải ngày nào Lục Lê cũng đi học.
Nghe vậy, Giang Nam Uý trầm tư một lúc, nói: “Người đàn ông ở cách vách các cháu tên là Bùi Nhượng à?”
Lục Lê giật mình, không ngờ Giang Nam Uý lại nhạy bén như vậy, chuyện về Bùi Nhượng cô cố tình chưa nói. Cô chỉnh lại mũ che nắng, đáp: “Vâng, hàng ngày đều là chú Bùi chăm sóc chúng cháu. Quan hệ giữa anh và chú ấy rất tốt.”
Giang Nam Uý gật đầu: “Chú nghe anh hai nói qua là quân nhân xuất ngũ. Bây giờ đang làm gì rồi?”
Lục Lê nói: “Chú Bùi tự lập một đội cứu hộ tư nhân, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Đội cứu hộ?” Giang Nghiêu ngó qua, nói: “Nghe ngầu thật đấy!”
Giang Nam Uý liếc nhìn cậu nhóc một cái, không thèm để ý đến thằng ngốc này, mà lại quay ra nói với Lục Lê: “Trẻ con rất tò mò, Giang Vọng thân thiết với anh ta cũng là điều dễ hiểu. Bình thường có việc gì cứ gọi cho chú nhé, Lê Lê còn nhớ số chú đúng không?”
Giang Nghiêu trợn trắng mắt: “Ba, năm nào ba cũng phải hỏi một lần, Lê Lê cũng đâu có ngốc đâu.”
Giang Nam Uý hừ một tiếng nói: “Chỉ có con ngu ngu ngốc thôi.”
Ngay trước mặt Lục Lê bị nói là ngu ngốc, Giang Nghiêu đương nhiên nuốt không trôi nỗi ấm ức này, chủ nói mấy câu đã cãi nhau với Giang Nam Uý. Lục Lê đứng bên cạnh cười tủm tỉm nhìn, cho đến khi điện thoại cô rung lên.
…
[Giang Vọng: Cậu đang làm gì vậy?]
[Lục Lê: Tôi đang trên biển, để tôi chụp ảnh cho cậu xem.]
Lục Lê chọn mấy góc chụp mặt nước biển lấp lánh, trong lúc đó Giang Nghiêu còn cười toe toét chạy vào khung hình. Cô dứt khoát chụp cho đôi ba con này tấm ảnh chụp chung, cũng không hề sàng chọn, cứ vật gửi hết cho Giang Vọng.
Vì thế, Giang Vọng ở thành phố Hoà xa xôi, mở ảnh ra xem đập vào mắt toàn là khuôn mặt to đùng của Giang Nghiêu.
Giang Vọng nằm trên giường, thở phì phò. Cậu vừa mới hoàn thành một lượt chạy về, trên lông mi toàn là mồ hôi, tiện tay lau đi, cậu trả lời Lục Lê: [Chơi vui vẻ, nhớ chú ý an toàn.]
“Giang Vọng! Lại đây tập hợp!”
Từ đằng xa truyền đến tiếng gọi.
Giang Vọng hít vào một hơi thật sâu, đặt điện thoại xuống đáp: “Đến đây!”
“Lê Lê, em đang nhìn gì vậy? Uống nước trái cây này.” Giang Nghiêu không nhìn vào màn hình điện thoại của cô, chỉ đưa ly nước trái cây qua: “Ngày mai là về rồi, tối nay chúng ta đi dạo phố, ngoài mua đồ ra thì không làm gì nữa hết.”
Lục Lê thẫn thờ nhận ly nước trái cây, trong lòng thầm nghĩ về câu nói kia của Giang Vọng, hình như cậu không được vui cho lắm.
Dòng nước mát lạnh kèm theo hoa quả từ cổ họng chảy xuống dạ dày, khiến cảm giác về ánh nắng đều dịu đi rất nhiều.
Lục Lê khẽ cong mắt: “Cảm ơn anh họ, ngày mai chúng ta…”
Đang nói thì đột nhiên cô cứng đờ.
Giang Nghiêu nhìn cô, theo bản năng hỏi: “Em sao vậy?”
Lục lê mím môi, túm làn váy, người cứng đờ ra nói: “... Anh họ, có lẽ chúng ta phải đi về rồi.”
Cô nói vậy ngay lập tức khiến Giang Nam Uý giật mình, nghĩ Lục Lê khó chịu ở đâu, định xuống thuyền đưa cô đi bệnh viện, mãi cho đến khi cô nhỏ giọng nói đến ngày thì mới yên tâm.
Nhưng đến khi Lục Lê vào phòng anh ấy lại bắt đầu sốt ruột.
Giang Nghiêu nhìn anh ấy cứ nôn nóng đi qua đi lại, không khỏi tò mò hỏi: “Ba, Lê Lê bị làm sao vậy ạ? Thật sự không sao ạ?”
Giang Nam Uý dừng lại, thở dài: “Thầy cô không phải đã dạy môn sinh lý rồi à?”
“Môn sinh lý? Vậy Lê Lê, á!” Giang Nghiêu đang nói bỗng nhiên đứng phắt dậy, cả khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, nói năng lộn xộn: “Vậy con, con đi tìm Sầm Tuế! Con gái với nhau dễ nói chuyện hơn.”
Giang Nam Uý nghe vậy cảm thấy rất vui, đứa con trai này vẫn chưa ngu ngốc hoàn toàn, vỗ vai cậu nhóc: “Đi đi.”
Sau khi Giang Nghiêu rời đi, Giang Nam Uý liên hệ cho bạn để tìm một bác sĩ gia đình nữ. Có một số chuyện bọn họ không tiện nói với Lục Lê, cô đã trưởng thành, cần có người dạy cô.
.
Vào ban đêm, bầu trời lấp lánh đầy ánh sao.
Lục Lê ngồi một mình ở bến tàu, tay chống cằm nghe tiếng sóng vỗ, đôi mắt hạnh vô định nhìn chằm chằm mặt biển.
Vốn Giang Nam Uý và mọi người định ở lại khách sạn cùng cô, nhưng bị cô lấy lý do muốn có quà đuổi đi, nhân cơ hội chuồn ra ngoài hóng gió.
Có lẽ là lần đầu có kinh nguyệt nên cơn đau bụng kinh không đến đúng giờ. Lục Lê trong lòng mang hy vọng trong thế giới trò chơi, có lẽ cô sẽ không bị đau bụng kinh. Điều này khiến tâm trạng cô tốt lên đôi chút.
Vào lúc này, bỗng nhiên cô rất nhớ Giang Vọng.
Giao diện WeChat của cô vẫn dừng lại ở tin nhắn trước đó…
[Lục Lê: Giang Vọng, tối nay cậu ăn gì?]
Mấy ngày nay, chỉ cần qua buổi chiều là Giang Vọng trả lời tin nhắn rất chậm. Vì không thấy được cậu, cô thấy hơi không quen, dẫu sao thì sáu năm qua hai người luôn như hình với bóng.
Lục Lê buồn bã thở dài, có nên gọi điện thoại cho Giang Vọng không nhỉ?
Gió biển dường như cũng buồn phiền giống cô, lúc mạnh lúc yếu, thổi qua đất trời rộng lớn.
Khi gió biển dịu lại một lần nữa, một tiếng hét vừa vang vừa ngượng ngùng truyền đến tai Lục Lê…
“Lê!”
Lục Lê theo tiếng nhìn qua.
Cách đó không xa, người đàn ông tóc vàng lái thuyền buổi chiều đang vẫy tay với cô, cười tươi roi rói. Nụ cười này làm cô nhớ đến Giang Nghiêu, cô do dự một lúc rồi đứng dậy đi về phía bến tàu.
Cho đến khi đến gần cô mới nhìn rõ, ông ấy đang buộc các cánh buồm lại.
Người đàn ông tóc vàng cười nói: “Vì sao, một mình?”
Lục Lê nhẹ giọng đáp: “Họ đang chơi trên phố, không xa.”
“Lê, một mình, bờ biển buổi tối, không an toàn.”
Ngữ điệu của người đàn ông lúng túng, trật tự của câu chữ quái lạ nhưng phát âm lại khá chuẩn: “Buộc buồm, chú đưa cháu đi tìm, Giang.”
Lục Lê khẽ mỉm cười: “Cảm ơn chú, đây là nút dây gì vậy?”
Cô chỉ vào dây thừng trong tay người đàn ông hỏi, trên đó thắt một nút nhỏ mà cô từng thấy Giang Vọng thắt một lần.
Người đàn ông ngẩn người một lúc mới nhìn dây thừng trong tay, giải thích: “Đúng vậy, reef knot, khi thuỷ thủ buộc cánh buồm, thắt nút thế này. Tiếng Trung, tiếng Trung gọi là… nút kép*! Còn gọi là, nút dẹt*. Giang, buổi chiều, nói với chú rồi.”
*Nút dẹt hay nút kép là một nút dây đơn giản và thông dụng, được dùng để thắt hai đầu của một sợi dây để giữ chặt một vật.
Hai chữ tiếng Trung này là chiều nay Giang Nam Uý dạy ông ấy.
Lúc này Lục Lê vẫn chưa nghĩ gì nhiều, chỉ tưởng Giang Vọng rảnh rỗi học từ Bùi Nhưỡng.
Cô đứng ở bến tàu nhìn người đàn ông nhanh nhẹn buộc cánh buồm lại, hai người trò chuyện mấy câu, thế mà lại trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Trước khi về khách sạn, Lục Lê mới biết tên ông ấy là Dorian, hai người còn trao đổi thông tin liên lạc.
Đến khi Sầm Tuế về phòng Lục Lê đã cuộn tròn lại một góc ngủ say rồi, trong tay vẫn còn đang cầm điện thoại, hình như đang đợi tin nhắn của ai đó. Cô bé nhẹ nhàng lấy điện thoại từ trong tay Lục Lê, bật đèn ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng sáng lên, khẽ rung lên rồi lại im bặt.
Lục Lê đã say giấc nồng.
Lục Lê thẫn thờ nhìn mặt biển, giọng nói trong trẻo của cậu nhóc dường như vẫn còn vang vọng bên tai cô.
Cho đến khi tiếng hét của Giang Nghiêu từ xa truyền đến: “Lê Lê! Lại đây chơi đi, anh đưa em ra biển!”
Vì chuyến đi lần này có nhiều trẻ con nên Giang Nam Uý không đi quá xa, thay vào đó anh ấy đưa đám trẻ tới đảo Lâm Quốc.
Tiếng gọi càng ngày càng gần, Lục Lê dần hoàn hồn lại.
Cô đứng dậy vẫy tay với Giang Nghiêu đang chạy vội đến, hét to: “Anh họ, em qua ngay đây! Anh chạy chậm thôi!”
Giang Nghiêu như thể không nghe thấy, cười toe toét chạy như điên về phía Lục Lê, hét lên cứ như là tìm thấy báu vật: “Anh đến đón em!”
Sầm Tuế đứng bên cạnh đặt ly nước trái cây xuống, bực bội trợn trừng mắt với Giang Nghiêu, nói: “Anh ồn chết đi được.” Nói rồi cô bé khoác áo lên người Lục Lê, sau đó lại đeo kính râm cho cô: “Trên biển nắng lắm, cậu che lại chút.”
Lục Lê mặc áo khoác mỏng theo lời cô bé, dặn dò: “Cậu đừng lại gần bờ biển, không được đi chơi cùng người lạ đâu nhé.”
Nghe vậy Sầm Tuế xua tay, lại nằm xuống lười biếng đáp: “Tớ biết rồi, biết rồi mà, cậu mau đi đi.”
Sầm Tuế sợ nước nên không tham gia các hoạt động trên nước.
Giang Nam Uý tìm một người nhân viên đến trông chừng cô bé, tránh việc cô nhóc này chạy đi lung tung. Một khi Sầm Tuế điên lên thì ai cũng không quản được, chỉ có Lục Lê nói cô bé mới chịu nghe vài câu.
Giang Nghiêu cũng không nói thêm gì với Lục Lê, nắm tay cô chạy về phía chợ: “Lê Lê, nếu anh chạy nhanh quá thì em bảo anh dừng lại nhé.”
Nói vậy nhưng Lục Lê sắp bị Giang Nghiêu kéo bay lên trời luôn rồi, nào còn có thời gian nói chuyện với cậu bé.
Từ nhỏ Giang Nghiêu đã chạy rất nhanh, cứ hệt như một chú báo con, khoẻ khoắn, nhanh nhẹn.
Khi chạy nhanh như gió vậy.
Vừa tự do lại không có cách nào kìm hãm lại được.
Sầm Tuế thấy vậy thì ngay lập tức lấy điện thoại ra chụp cảnh Giang Nghiêu nắm tay Lục Lê chạy.
Coo nhóc nở nụ cười tà ác, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn, sau đó mở WeChat lên gửi bức ảnh này cho Giang Vọng. Gửi ảnh xong thì ném điện thoại di động sang một bên, nhắm mắt lại tận hưởng làn gió biển mát lạnh, mặc kệ sự đời.
Trên du thuyền, Giang Nam Uý cầm kính viễn vọng nhìn hai đứa nhóc này, cười bất đắc dĩ: “May mà Lục Lê dễ tính đấy. Thằng bé ngốc nghếch này, cứ như không biết lớn lên là gì ấy.”
Mấy năm trước anh ấy còn lo, nhỡ Giang Nghiêu thích Lục Lê thì phải cướp người từ chỗ Giang Vọng thế nào. Nhưng mấy năm qua anh ấy cũng coi như nhìn rõ, thằng ngốc Giang Nghiêu này hoàn toàn coi Lục Lê như em gái ruột, còn người em trai có quan hệ huyết thống như Giang Vọng lại đối xử khá bình thường.
Mối quan hệ giữa người với người luôn luôn rất kỳ diệu.
Người lái thuyền là bạn của Giang Nam Uý, khoảng bốn mươi tuổi, có mái tóc vàng và đôi mắt xanh giống như đá quý. Anh ấy nói bằng tiếng Trung bập bẹ, chỉ vào Lục Lê mà khen: “Giang, thiên thần xinh đẹp, của anh.”
Giang Nam Uý nghe vậy, tâm trạng tốt lên thấy rõ.
Anh ấy nhẹ nhàng giải thích: “Theo một ý nghĩa nào đó, cô bé ấy cũng là con gái tôi.”
Người bạn thân nhăn mặt với anh ấy, sau đó đeo kính râm giơ ngón tay cái lên nói: “Anh, rất là đỉnh!”
Giang Nam Uý bị chọc cười, vỗ vai anh ấy: “Tôi đi đón hai đứa nhóc lên thuyền.”
Mặt biển xanh biếc trông giống như một miếng ngọc phỉ thuý khổng lồ, gợn sóng lăn tăn, tạo ra những khoảng lấp lánh. Chim hải âu trắng như tuyết bay ngang bầu trời, đuổi theo những con sóng do thuyền tạo ra, gió biển thổi tung mái tóc của Lục Lê.
Lục Lê chán nản túm gọn tóc lại, lấy dây buộc tóc ra buộc thành một bím tóc.
Giang Nghiêu dựa người vào lan can, thò qua ríu rít nói: “Lê Lê, sao hai hôm nay không thấy em tết tóc?”
“Trước đó toàn là anh trai tết tóc cho em.”
Nhắc đến Giang Vọng, Lục Lê có hơi nhớ cậu. Cô nhăn mũi, nhỏ giọng nói: “Anh họ, hai ngày nay không biết anh trai đang làm gì mà lúc gọi điện với em thường xuyên ngủ giữa chừng.”
Nghe vậy, Giang Nghiêu chau mày, nói thầm: “Giang Vọng còn biết làm thế cơ à? Không được rồi, anh đây tối nay cũng phải học mới được, ngày mai liền bện tóc cho em. Anh không tin, chẳng lẽ Giang Vọng làm được mà anh lại không ư?”
Lục Lê: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói nửa ngày cũng chưa nói vào chuyện chính.
Giang Nam Uý đứng cạnh đó giả vờ đang ngắm cảnh, nhưng thực ra đang nghe lén không chịu được nữa, nghiêng đầu hỏi: “Thằng bé bận lắm à? Hàng ngày có đưa đón cháu đi học không? Hay bỏ mặc một mình cháu ở nhà lắm à?”
Ba câu hỏi liên tiếp làm Lục Lê sững sờ, Giang Nam Uý rất hiếm khi nói như vậy. Giang Nghiêu cũng từ một bên khác ngó đầu sang nhìn ba mình, hỏi: “Ba, ba bị bác hai nhập à?”
Giang Nam Uý hắng giọng, cũng không giải thích gì thêm mà cứ dịu dàng nhìn Lục Lê, chờ cô trả lời.
Lục Lê ngẫm nghĩ, đáp: “Trong khoảng thời gian này, anh ấy luôn dậy rất sớm. Nhưng luôn đón cháu sau khi lớp học đàn dương cầm đúng giờ, không bỏ mặc mình cháu ở nhà.”
Chỉ là thỉnh thoảng, sau buổi trưa Giang Vọng sẽ đi ra ngoài cùng Bùi Nhượng, dù sao không phải ngày nào Lục Lê cũng đi học.
Nghe vậy, Giang Nam Uý trầm tư một lúc, nói: “Người đàn ông ở cách vách các cháu tên là Bùi Nhượng à?”
Lục Lê giật mình, không ngờ Giang Nam Uý lại nhạy bén như vậy, chuyện về Bùi Nhượng cô cố tình chưa nói. Cô chỉnh lại mũ che nắng, đáp: “Vâng, hàng ngày đều là chú Bùi chăm sóc chúng cháu. Quan hệ giữa anh và chú ấy rất tốt.”
Giang Nam Uý gật đầu: “Chú nghe anh hai nói qua là quân nhân xuất ngũ. Bây giờ đang làm gì rồi?”
Lục Lê nói: “Chú Bùi tự lập một đội cứu hộ tư nhân, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Đội cứu hộ?” Giang Nghiêu ngó qua, nói: “Nghe ngầu thật đấy!”
Giang Nam Uý liếc nhìn cậu nhóc một cái, không thèm để ý đến thằng ngốc này, mà lại quay ra nói với Lục Lê: “Trẻ con rất tò mò, Giang Vọng thân thiết với anh ta cũng là điều dễ hiểu. Bình thường có việc gì cứ gọi cho chú nhé, Lê Lê còn nhớ số chú đúng không?”
Giang Nghiêu trợn trắng mắt: “Ba, năm nào ba cũng phải hỏi một lần, Lê Lê cũng đâu có ngốc đâu.”
Giang Nam Uý hừ một tiếng nói: “Chỉ có con ngu ngu ngốc thôi.”
Ngay trước mặt Lục Lê bị nói là ngu ngốc, Giang Nghiêu đương nhiên nuốt không trôi nỗi ấm ức này, chủ nói mấy câu đã cãi nhau với Giang Nam Uý. Lục Lê đứng bên cạnh cười tủm tỉm nhìn, cho đến khi điện thoại cô rung lên.
…
[Giang Vọng: Cậu đang làm gì vậy?]
[Lục Lê: Tôi đang trên biển, để tôi chụp ảnh cho cậu xem.]
Lục Lê chọn mấy góc chụp mặt nước biển lấp lánh, trong lúc đó Giang Nghiêu còn cười toe toét chạy vào khung hình. Cô dứt khoát chụp cho đôi ba con này tấm ảnh chụp chung, cũng không hề sàng chọn, cứ vật gửi hết cho Giang Vọng.
Vì thế, Giang Vọng ở thành phố Hoà xa xôi, mở ảnh ra xem đập vào mắt toàn là khuôn mặt to đùng của Giang Nghiêu.
Giang Vọng nằm trên giường, thở phì phò. Cậu vừa mới hoàn thành một lượt chạy về, trên lông mi toàn là mồ hôi, tiện tay lau đi, cậu trả lời Lục Lê: [Chơi vui vẻ, nhớ chú ý an toàn.]
“Giang Vọng! Lại đây tập hợp!”
Từ đằng xa truyền đến tiếng gọi.
Giang Vọng hít vào một hơi thật sâu, đặt điện thoại xuống đáp: “Đến đây!”
“Lê Lê, em đang nhìn gì vậy? Uống nước trái cây này.” Giang Nghiêu không nhìn vào màn hình điện thoại của cô, chỉ đưa ly nước trái cây qua: “Ngày mai là về rồi, tối nay chúng ta đi dạo phố, ngoài mua đồ ra thì không làm gì nữa hết.”
Lục Lê thẫn thờ nhận ly nước trái cây, trong lòng thầm nghĩ về câu nói kia của Giang Vọng, hình như cậu không được vui cho lắm.
Dòng nước mát lạnh kèm theo hoa quả từ cổ họng chảy xuống dạ dày, khiến cảm giác về ánh nắng đều dịu đi rất nhiều.
Lục Lê khẽ cong mắt: “Cảm ơn anh họ, ngày mai chúng ta…”
Đang nói thì đột nhiên cô cứng đờ.
Giang Nghiêu nhìn cô, theo bản năng hỏi: “Em sao vậy?”
Lục lê mím môi, túm làn váy, người cứng đờ ra nói: “... Anh họ, có lẽ chúng ta phải đi về rồi.”
Cô nói vậy ngay lập tức khiến Giang Nam Uý giật mình, nghĩ Lục Lê khó chịu ở đâu, định xuống thuyền đưa cô đi bệnh viện, mãi cho đến khi cô nhỏ giọng nói đến ngày thì mới yên tâm.
Nhưng đến khi Lục Lê vào phòng anh ấy lại bắt đầu sốt ruột.
Giang Nghiêu nhìn anh ấy cứ nôn nóng đi qua đi lại, không khỏi tò mò hỏi: “Ba, Lê Lê bị làm sao vậy ạ? Thật sự không sao ạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Nam Uý dừng lại, thở dài: “Thầy cô không phải đã dạy môn sinh lý rồi à?”
“Môn sinh lý? Vậy Lê Lê, á!” Giang Nghiêu đang nói bỗng nhiên đứng phắt dậy, cả khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, nói năng lộn xộn: “Vậy con, con đi tìm Sầm Tuế! Con gái với nhau dễ nói chuyện hơn.”
Giang Nam Uý nghe vậy cảm thấy rất vui, đứa con trai này vẫn chưa ngu ngốc hoàn toàn, vỗ vai cậu nhóc: “Đi đi.”
Sau khi Giang Nghiêu rời đi, Giang Nam Uý liên hệ cho bạn để tìm một bác sĩ gia đình nữ. Có một số chuyện bọn họ không tiện nói với Lục Lê, cô đã trưởng thành, cần có người dạy cô.
.
Vào ban đêm, bầu trời lấp lánh đầy ánh sao.
Lục Lê ngồi một mình ở bến tàu, tay chống cằm nghe tiếng sóng vỗ, đôi mắt hạnh vô định nhìn chằm chằm mặt biển.
Vốn Giang Nam Uý và mọi người định ở lại khách sạn cùng cô, nhưng bị cô lấy lý do muốn có quà đuổi đi, nhân cơ hội chuồn ra ngoài hóng gió.
Có lẽ là lần đầu có kinh nguyệt nên cơn đau bụng kinh không đến đúng giờ. Lục Lê trong lòng mang hy vọng trong thế giới trò chơi, có lẽ cô sẽ không bị đau bụng kinh. Điều này khiến tâm trạng cô tốt lên đôi chút.
Vào lúc này, bỗng nhiên cô rất nhớ Giang Vọng.
Giao diện WeChat của cô vẫn dừng lại ở tin nhắn trước đó…
[Lục Lê: Giang Vọng, tối nay cậu ăn gì?]
Mấy ngày nay, chỉ cần qua buổi chiều là Giang Vọng trả lời tin nhắn rất chậm. Vì không thấy được cậu, cô thấy hơi không quen, dẫu sao thì sáu năm qua hai người luôn như hình với bóng.
Lục Lê buồn bã thở dài, có nên gọi điện thoại cho Giang Vọng không nhỉ?
Gió biển dường như cũng buồn phiền giống cô, lúc mạnh lúc yếu, thổi qua đất trời rộng lớn.
Khi gió biển dịu lại một lần nữa, một tiếng hét vừa vang vừa ngượng ngùng truyền đến tai Lục Lê…
“Lê!”
Lục Lê theo tiếng nhìn qua.
Cách đó không xa, người đàn ông tóc vàng lái thuyền buổi chiều đang vẫy tay với cô, cười tươi roi rói. Nụ cười này làm cô nhớ đến Giang Nghiêu, cô do dự một lúc rồi đứng dậy đi về phía bến tàu.
Cho đến khi đến gần cô mới nhìn rõ, ông ấy đang buộc các cánh buồm lại.
Người đàn ông tóc vàng cười nói: “Vì sao, một mình?”
Lục Lê nhẹ giọng đáp: “Họ đang chơi trên phố, không xa.”
“Lê, một mình, bờ biển buổi tối, không an toàn.”
Ngữ điệu của người đàn ông lúng túng, trật tự của câu chữ quái lạ nhưng phát âm lại khá chuẩn: “Buộc buồm, chú đưa cháu đi tìm, Giang.”
Lục Lê khẽ mỉm cười: “Cảm ơn chú, đây là nút dây gì vậy?”
Cô chỉ vào dây thừng trong tay người đàn ông hỏi, trên đó thắt một nút nhỏ mà cô từng thấy Giang Vọng thắt một lần.
Người đàn ông ngẩn người một lúc mới nhìn dây thừng trong tay, giải thích: “Đúng vậy, reef knot, khi thuỷ thủ buộc cánh buồm, thắt nút thế này. Tiếng Trung, tiếng Trung gọi là… nút kép*! Còn gọi là, nút dẹt*. Giang, buổi chiều, nói với chú rồi.”
*Nút dẹt hay nút kép là một nút dây đơn giản và thông dụng, được dùng để thắt hai đầu của một sợi dây để giữ chặt một vật.
Hai chữ tiếng Trung này là chiều nay Giang Nam Uý dạy ông ấy.
Lúc này Lục Lê vẫn chưa nghĩ gì nhiều, chỉ tưởng Giang Vọng rảnh rỗi học từ Bùi Nhưỡng.
Cô đứng ở bến tàu nhìn người đàn ông nhanh nhẹn buộc cánh buồm lại, hai người trò chuyện mấy câu, thế mà lại trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Trước khi về khách sạn, Lục Lê mới biết tên ông ấy là Dorian, hai người còn trao đổi thông tin liên lạc.
Đến khi Sầm Tuế về phòng Lục Lê đã cuộn tròn lại một góc ngủ say rồi, trong tay vẫn còn đang cầm điện thoại, hình như đang đợi tin nhắn của ai đó. Cô bé nhẹ nhàng lấy điện thoại từ trong tay Lục Lê, bật đèn ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng sáng lên, khẽ rung lên rồi lại im bặt.
Lục Lê đã say giấc nồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro