Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 20
2024-09-28 17:23:39
Vào kỳ nghỉ hè, sân bay thành phố Hoà đông đúc người qua kẻ lại.
Khi Giang Vọng đến đón Lục Lê, sắc mặt cô cực kỳ khó coi. Môi trắng bệch, cả người trông uể oải héo rũ. Giang Nam Uý ngồi xổm bên cạnh, nhỏ giọng dỗ dành cô: “Để chú bế cháu, thuốc có tác dụng sẽ không đau nữa đâu.”
Lục Lê đau đến nỗi không muốn nói chuyện. Cảm giác đau đớn quen thuộc đã hất văng niềm mong mỏi tối qua của cô, cái gì nên tới vẫn cứ tới, cho dù có đang ở trong thế giới trò chơi. Cô không được nữ thần may mắn giúp đỡ, đây vẫn là cơ thể của cô.
“Làm sao vậy?” Giang Vọng rảo bước qua, nhíu chặt mày lại: “Bị ốm à?”
Giang Nghiêu không kịp đề phòng bị Giang Vọng đẩy ra, cậu ấy há miệng định nói một tràng nhưng nghĩ đến Lục Lê đang khó chịu, đành nhẫn nhịn. Chỉ nói thầm trong lòng vài câu liền đi làm phiền Sầm Tuế.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục Lê ngước mắt lên nhìn, theo bản năng cô gọi: “Anh ơi.”
Giang Vọng ngẩn ra một thoáng, nắm lấy tay cô: “Em thấy khó chịu chỗ nào?”
Lục Lê mím môi, chầm chậm lắc đầu.
Rõ ràng cô có thể thản nhiên nói ra ở trước mặt Giang Nam Uý và Giang Nghiêu, nhưng với Giang Vọng cô lại có chút xấu hổ, cảm giác này… Rất là kỳ lạ.
Rõ ràng đây không phải chuyện đáng xấu hổ gì.
Ngày nóng bức như vậy mà tay Lục Lê lại lạnh lẽo.
Giang Vọng lại nhìn sang Giang Nam Uý, nói: “Chú.”
Từ trước đến nay cậu nhóc trưởng thành sớm luôn bình tĩnh điềm đạm, Giang Nam Uý rất hiếm khi thấy sự bất lực không biết làm sao trên khuôn mặt cậu. Anh ấy mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, em gái lớn rồi.”
Nói xong anh ấy lại gần nói mấy câu, có vẻ như đang dặn dò Giang Vọng.
Giang Vọng sửng sốt mấy giây, cúi xuống bế Lục Lê lên: “Về nhà trước đã.”
Cảm giác không trọng lực khiến Lục Lê choáng váng, cánh tay ôm cô mạnh mẽ rắn chắc.
Cô không khỏi nghĩ, Giang Vọng đúng là đã lớn rồi, cơ thể mảnh khảnh này dần dần đã thay đổi.
Trước khi Lục Lê dựa vào Giang Vọng ngủ thiếp đi, ý nghĩ cuối cùng trong đầu cô là…
Mấy năm nay không uổng công uống sữa.
...
Tám giờ gối, trong cửa hàng tiện lợi.
Người nhân viên thu ngân liếc nhìn cậu nhóc đang đứng trước kệ hàng.
Trên kệ hàng trước mặt cậu, các gói băng vệ sinh đủ mọi nhãn hàng được sắp xếp chỉnh tề, dùng ban ngày dùng ban đêm, dài ngắn khác nhau, chất lượng cũng khác nhau. Cậu nhóc này lại rất chăm chú, chẳng những cẩn thận so sánh, hình như còn lấy điện thoại ra tìm tòi một hồi lâu.
Không biết qua bao lâu, cậu ôm một đống băng vệ sinh nhiều hãng khác nhau đến quầy thu ngân. Nhân viên thu ngân vội vàng dời mắt, trong lòng lại không khỏi suy nghĩ, đây hẳn là mua hộ người nhà.
Nửa tiếng sau, Giang Vọng xách túi vào nhà.
Cậu nhìn về phía bên trái tầng hai theo thói quen. Đèn vẫn tắt, Lục Lê vẫn chưa tỉnh.
Lúc hơn sáu giờ, cô cố dậy ăn ít cơm, uống thuốc rồi lại ngủ say, trạng thái rất kém.
Rất hiếm khi Giang Vọng có cảm giác bất lực như thế này.
Chỉ có thể nhìn cô đau mà không làm gì được. Vì vậy cậu dành một buổi trưa, tìm hiểu một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, may mà tạm thời cậu có chút manh mối.
Một lát sau, Giang Vọng dời mắt đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp đang đun nóng lại chè đậu đỏ, đây là chuẩn bị cho Lục Lê. Giang Vọng rất ít khi làm đồ ngọt, bình thường Lục Lê cũng không thích ăn những món này. Nhớ đến chuyện khi còn bé cảm thấy cô nhóc này không kén ăn, Giang Vọng không khỏi thở dài.
Từ sau khi hai người trở về từ “Thế giới đó”, Lục Lê dần dần thay đổi.
Cô bắt đầu kén ăn, cáu kỉnh mất kiên nhẫn với cậu, thử tiếp xúc với nhiều người. Những chuyện này từng chút từng chút một góp lại trong mấy năm qua, không dài cũng không ngắn.
Những thay đổi này là một phần rất nhỏ trong cuộc sống.
Ngoài Giang Vọng ra, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ không phát hiện ra.
Nhưng đối với Lục Lê mà nói, đây lại là một chuyện tốt.
Gần chín giờ, Giang Vọng bưng chè đậu đỏ lên tầng.
Mới vừa đến cầu thang, giọng nói mềm mạng nũng nịu của cô bé vang lên qua cánh cửa gỗ dày, cô đang gọi tên cậu: “Giang Vọng?”
Giang Vọng lại không kịp bật đèn, lên tiếng đáp lại: “Tôi đây, tôi vào nhé?”
Lục Lê đáp lại bằng giọng nghèn nghẹt.
Đêm hè oi bức, Lục Lê nằm trong chăn cả người đầy mồ hôi, nhưng lại tỉnh táo hơn đôi chút.
Cô ngồi dậy, tay mới thò ra đèn đã sáng lên.
Giang Vọng một tay cầm khay, nhìn thẳng về phía Lục Lê. Cô nhìn qua vẫn yếu ớt, nhưng trên mặt đã có chút màu máu.
Giang Vọng khẽ thở phào, bước về phía cô: “Còn thấy đau không?”
Lục Lê lắc đầu: “Không đau, có hơi nóng thôi.”
Giang Vọng lại gần, đặt chè đậu đỏ xuống, cẩn thận quan sát khuôn mặt cô, chậm rãi nói: “Tôi mua đồ cho cậu, có băng vệ sinh, tampon. Tampon mới đầu dùng có lẽ sẽ hơi khó dùn…”
“Giang Vọng!” Không đợi Giang Vọng nói cho hết câu, cô xụ mặt nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi, cậu đừng nói nữa.”
Giang Vọng dừng lại, nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng dưới ánh đèn của cô bé. Cậu nuốt ngược lại những lời định nói, nói sang chuyện khác: “Cậu uống chút canh đi. Không muốn ăn đậu đỏ thì không phải ăn.”
Lúc này Lục Lê không muốn nói chuyện lắm.
Cô liếc nhìn bát canh nóng hôi hổi, không đáp lại. Đang bối rối thì lại nghe thấy Giang Vọng nói: “Ngoài uống thuốc và ăn uống, vận động cũng có thể giúp giảm đau khi đến kỳ. Trước khi khai giảng lại mua thêm một chiếc xe đạp, sau này tự cậu đạp đến trường. Hoặc buổi tối chúng ta sẽ cùng chạy bộ.”
Lục Lê: “...”
Cô ghét nhất là chạy bộ.
Giang Vọng luôn biết chuyện này, vậy mà còn dùng chuyện này để uy hiếp cô.
Lục Lê trừng mắt nhìn Giang Vọng. Giang Vọng ngồi bất động như núi.
Sau trận giằng co ngắn ngủi, Lục Lê ngoan ngoãn cầm bát chè đậu đỏ lên uống.
Đợi đến khi cô uống hết một nửa, Giang Vọng đưa cho cô một ly nước ấm, tiện tay cầm bát đi, nói: “Súc miệng rồi chuẩn bị ngủ đi.”
Có lẽ vì uống đồ ngọt nên tâm trạng của Lục Lê khá lên rất nhiều.
Cô rúc vào trong chăn, nhìn Giang Vọng tắt đèn, sau đó ngồi xuống mép giường cô, không có ý định rời đi.
Lục Lê khó hiểu: “... Làm gì vậy?”
Giang Vọng không vội vào chuyện luôn, chỉ hỏi: “Có buồn ngủ không?”
Lục Lê nhạy bén cảm nhận được sự bất thường từ bốn chữ này, ngay lập tức cô nói: “Có buồn ngủ.”
Giang Vọng đang thầm gật đầu, cũng không quan tâm đến cô có nhìn thấy hay không, giọng điệu bình tĩnh nói: “Vậy thì chúng ta nói chuyện đi.”
Lục Lê: “...”
Trước khi Lục Lê cuộn mình trốn vào trong chăn, Giang Vọng nói: “Lục Lê, trước đêm đó, cậu nói cần thời gian suy nghĩ một chút rồi mới nói cho tôi. Cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
Lục Lê nghe vậy thầm thở dài trong lòng, chuyện này cũng là tại cô.
Khi đó tinh thần cô không được tỉnh táo, đồng ý với Giang Vọng sẽ nói cho cậu biết, vậy nên cậu mới vẫn luôn nghĩ ngợi. Chỉ là khi đó Giang Vọng còn nhỏ, mà bây giờ…
Đối với Giang Vọng mà nói, mọi hỉ nộ ái ố của cậu là thật.
Nhưng ở thế giới bên ngoài, những điều đó chỉ là vài nét bút đơn giản của người khác.
Lục Lê khó mà mở miệng nói cho Giang Vọng những điều này được. Huống hồ, đối với cô cậu vẫn chỉ là một cậu nhóc mười hai tuổi, có thể chịu đựng được sự thật hoang đường như vậy ư?
Trong bóng đêm, chỉ có giọng nói của cậu vang lên rõ ràng…
“Lục Lê.” Giang Vọng tạm dừng một lúc, sau đó hỏi tiếp: “Đêm đó, đêm tôi và ‘cậu’ cùng trốn trong tủ quần áo. Cậu đã thấy gì bên ngoài? Lần trước đó, ‘cậu’ trốn đi đâu?”
Trốn đi đâu?
Lục Lê không khỏi nhắm mắt lại, không muốn nhớ lại.
Sau khoảng thời gian dài im lặng, bàn tay hơi lạnh lẽo của cô bị Giang Vọng nắm chặt lấy.
Sức mạnh của cậu truyền tới lòng bàn tay cô.
Không có một chút chần chừ nào.
Trong sáu năm qua, cậu chưa bao giờ mở miệng hỏi. Cho đến bây giờ, cậu dùng hành động và thời gian để nói với cô rằng, cậu đã lớn, có thể chịu đựng được những lời cô chưa nói ra năm ấy.
Ngay khi Lục Lê đang đấu tranh, một lực rất khẽ bỗng nhẹ nhàng đặt lên trên đỉnh đầu cô.
Cậu nhóc nhẹ nhàng nói: “Tôi nói rồi, còn có tôi mà.”
Sự im lặng lan rộng.
Lục Lê mở mắt ra, lông mi run rẩy nhìn về phía bóng hình trong đêm tối.
Một hồi lâu, cô mới nhỏ giọng nói: “Giang Vọng, tôi… Tôi là một người nhát gan, tôi lại trốn tránh.”
Đêm đó, Lục Lê nhắm chặt mắt lại, nhưng lại buông đôi tay đang che tai xuống. Những tiếng thét chói tai, sắc nhọn như con dao cứa vào trái tim cô.
Giang Vọng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, hỏi: “Cậu đang sợ cái gì?”
“Tôi không biết… Tôi thấy con người rất xấu xa, sợ rơi nước mắt, sợ bị thương, sợ không thể chịu được đựng được, sợ…” Lục Lê lộn xộn nói những ý nghĩ hỗn loạn trong lòng ra: “Giang Vọng, sự thật đối với cậu quan trọng đến thế sao? Dù cho, dù cho nó sẽ khiến cậu cảm thấy đau khổ?”
Giang Vọng chỉ hỏi một câu: “Lục Lê, cả hai lần cậu đều tránh né, sự đau khổ của cậu có giảm bớt đi không?”
Lục Lê từng nghe người ta nói, con người giống như một cục đá.
Có sắc nhọn, có bóng loáng, có cứng rắn, có yếu ớt.
Mà Giang Vọng trước mặt, là cục đá cố chấp nhất Lục Lê từng gặp. Cậu như không sợ gì cả, tiến thẳng về mục tiêu của mình hướng đến, cũng chưa từng chùn bước, dừng lại.
Tính cách như vậy, chỉ bằng mấy chữ của người khác mà có thể đắp nặn lên sao?
Bỗng nhiên vào lúc này Lục Lê hiểu ra, Giang Vọng trở thành Giang Vọng, chỉ vì cậu là chính cậu, không liên quan đến bất cứ người nào, chuyện nào hết.
Vào lúc này, cục đá ngoan cố vẫn giống như sáu năm trước.
Lại tiếp tục tiếp thêm dũng khí cho cô.
“Giang Vọng, tôi biết cậu ở trong trò chơi.” Lục Lê nhớ lại ngày hôm đó, nói ngắt quãng: “... Có rất nhiều người yêu mến cậu. Tôi chọn cậu trong năm người.”
Giang Vọng rất thông minh, từ vài con chữ ngắn ngủi cậu đã hiểu quy tắc trò chơi.
Cậu dừng lại một lúc, hỏi: “Cậu còn chọn ai nữa?”
“Hả?” Lục Lê bị câu hỏi này cắt ngang, sửng sốt một lúc: “Tôi không thêm chọn ai cả, chỉ chọn cậu.”
Giang Vọng rũ mắt, nhìn chăm chú vào Lục Lê trên giường, bất giác siết chặt tay lại.
Cậu thấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lục Lê từ từ kể về nhiệm vụ cốt truyện, nói đến năm đó cô làm bạn với Giang Vọng, bói đến mùa đông năm ấy, cuối cùng nói về tất cả các “Thẻ Giang Vọng” mà cô đã tách rời.
Rõ ràng đang ở trong đêm tối, Lục Lệ lại có thể cảm nhận được ánh mắt của Giang Vọng đang nhìn mình, nóng cháy giống như một ngọn lửa nhỏ.
Không biết vì sao, cô lại cảm thấy hơi chột dạ: “... Sau đó tôi đã bị ném vào trong thế giới trò chơi.”
Lời nói của Lục Lê đã giải đáp đa số thắc mắc trước mắt của Giang Vọng. Chỉ còn lại một chuyện, đối với Giang Vọng mà nói vô cùng quan trọng.
Giang Vọng khẽ véo nhẹ đầu ngón tay cô, gọi: “Lục Lê.”
Có lẽ do đã nói hết mọi chuyện ra, nên lúc này Lục Lê cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy.
Cô lại gần mép giường hơn, rút ngắn lại khoảng cách giữa mình và Giang Vọng, đáp: “Hả?”
Giang Vọng suy tư, bỗng cậu hỏi: “Phải làm thế nào cậu mới có thể trở về được?”
Chuyện này Lục Lê cũng không thể chắc chắn được, cô do dự nói: “Chinh phục cậu?”
Giang Vọng rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu, định chinh phục tôi như thế nào?”
Khi Giang Vọng đến đón Lục Lê, sắc mặt cô cực kỳ khó coi. Môi trắng bệch, cả người trông uể oải héo rũ. Giang Nam Uý ngồi xổm bên cạnh, nhỏ giọng dỗ dành cô: “Để chú bế cháu, thuốc có tác dụng sẽ không đau nữa đâu.”
Lục Lê đau đến nỗi không muốn nói chuyện. Cảm giác đau đớn quen thuộc đã hất văng niềm mong mỏi tối qua của cô, cái gì nên tới vẫn cứ tới, cho dù có đang ở trong thế giới trò chơi. Cô không được nữ thần may mắn giúp đỡ, đây vẫn là cơ thể của cô.
“Làm sao vậy?” Giang Vọng rảo bước qua, nhíu chặt mày lại: “Bị ốm à?”
Giang Nghiêu không kịp đề phòng bị Giang Vọng đẩy ra, cậu ấy há miệng định nói một tràng nhưng nghĩ đến Lục Lê đang khó chịu, đành nhẫn nhịn. Chỉ nói thầm trong lòng vài câu liền đi làm phiền Sầm Tuế.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục Lê ngước mắt lên nhìn, theo bản năng cô gọi: “Anh ơi.”
Giang Vọng ngẩn ra một thoáng, nắm lấy tay cô: “Em thấy khó chịu chỗ nào?”
Lục Lê mím môi, chầm chậm lắc đầu.
Rõ ràng cô có thể thản nhiên nói ra ở trước mặt Giang Nam Uý và Giang Nghiêu, nhưng với Giang Vọng cô lại có chút xấu hổ, cảm giác này… Rất là kỳ lạ.
Rõ ràng đây không phải chuyện đáng xấu hổ gì.
Ngày nóng bức như vậy mà tay Lục Lê lại lạnh lẽo.
Giang Vọng lại nhìn sang Giang Nam Uý, nói: “Chú.”
Từ trước đến nay cậu nhóc trưởng thành sớm luôn bình tĩnh điềm đạm, Giang Nam Uý rất hiếm khi thấy sự bất lực không biết làm sao trên khuôn mặt cậu. Anh ấy mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, em gái lớn rồi.”
Nói xong anh ấy lại gần nói mấy câu, có vẻ như đang dặn dò Giang Vọng.
Giang Vọng sửng sốt mấy giây, cúi xuống bế Lục Lê lên: “Về nhà trước đã.”
Cảm giác không trọng lực khiến Lục Lê choáng váng, cánh tay ôm cô mạnh mẽ rắn chắc.
Cô không khỏi nghĩ, Giang Vọng đúng là đã lớn rồi, cơ thể mảnh khảnh này dần dần đã thay đổi.
Trước khi Lục Lê dựa vào Giang Vọng ngủ thiếp đi, ý nghĩ cuối cùng trong đầu cô là…
Mấy năm nay không uổng công uống sữa.
...
Tám giờ gối, trong cửa hàng tiện lợi.
Người nhân viên thu ngân liếc nhìn cậu nhóc đang đứng trước kệ hàng.
Trên kệ hàng trước mặt cậu, các gói băng vệ sinh đủ mọi nhãn hàng được sắp xếp chỉnh tề, dùng ban ngày dùng ban đêm, dài ngắn khác nhau, chất lượng cũng khác nhau. Cậu nhóc này lại rất chăm chú, chẳng những cẩn thận so sánh, hình như còn lấy điện thoại ra tìm tòi một hồi lâu.
Không biết qua bao lâu, cậu ôm một đống băng vệ sinh nhiều hãng khác nhau đến quầy thu ngân. Nhân viên thu ngân vội vàng dời mắt, trong lòng lại không khỏi suy nghĩ, đây hẳn là mua hộ người nhà.
Nửa tiếng sau, Giang Vọng xách túi vào nhà.
Cậu nhìn về phía bên trái tầng hai theo thói quen. Đèn vẫn tắt, Lục Lê vẫn chưa tỉnh.
Lúc hơn sáu giờ, cô cố dậy ăn ít cơm, uống thuốc rồi lại ngủ say, trạng thái rất kém.
Rất hiếm khi Giang Vọng có cảm giác bất lực như thế này.
Chỉ có thể nhìn cô đau mà không làm gì được. Vì vậy cậu dành một buổi trưa, tìm hiểu một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, may mà tạm thời cậu có chút manh mối.
Một lát sau, Giang Vọng dời mắt đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp đang đun nóng lại chè đậu đỏ, đây là chuẩn bị cho Lục Lê. Giang Vọng rất ít khi làm đồ ngọt, bình thường Lục Lê cũng không thích ăn những món này. Nhớ đến chuyện khi còn bé cảm thấy cô nhóc này không kén ăn, Giang Vọng không khỏi thở dài.
Từ sau khi hai người trở về từ “Thế giới đó”, Lục Lê dần dần thay đổi.
Cô bắt đầu kén ăn, cáu kỉnh mất kiên nhẫn với cậu, thử tiếp xúc với nhiều người. Những chuyện này từng chút từng chút một góp lại trong mấy năm qua, không dài cũng không ngắn.
Những thay đổi này là một phần rất nhỏ trong cuộc sống.
Ngoài Giang Vọng ra, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ không phát hiện ra.
Nhưng đối với Lục Lê mà nói, đây lại là một chuyện tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gần chín giờ, Giang Vọng bưng chè đậu đỏ lên tầng.
Mới vừa đến cầu thang, giọng nói mềm mạng nũng nịu của cô bé vang lên qua cánh cửa gỗ dày, cô đang gọi tên cậu: “Giang Vọng?”
Giang Vọng lại không kịp bật đèn, lên tiếng đáp lại: “Tôi đây, tôi vào nhé?”
Lục Lê đáp lại bằng giọng nghèn nghẹt.
Đêm hè oi bức, Lục Lê nằm trong chăn cả người đầy mồ hôi, nhưng lại tỉnh táo hơn đôi chút.
Cô ngồi dậy, tay mới thò ra đèn đã sáng lên.
Giang Vọng một tay cầm khay, nhìn thẳng về phía Lục Lê. Cô nhìn qua vẫn yếu ớt, nhưng trên mặt đã có chút màu máu.
Giang Vọng khẽ thở phào, bước về phía cô: “Còn thấy đau không?”
Lục Lê lắc đầu: “Không đau, có hơi nóng thôi.”
Giang Vọng lại gần, đặt chè đậu đỏ xuống, cẩn thận quan sát khuôn mặt cô, chậm rãi nói: “Tôi mua đồ cho cậu, có băng vệ sinh, tampon. Tampon mới đầu dùng có lẽ sẽ hơi khó dùn…”
“Giang Vọng!” Không đợi Giang Vọng nói cho hết câu, cô xụ mặt nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi, cậu đừng nói nữa.”
Giang Vọng dừng lại, nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng dưới ánh đèn của cô bé. Cậu nuốt ngược lại những lời định nói, nói sang chuyện khác: “Cậu uống chút canh đi. Không muốn ăn đậu đỏ thì không phải ăn.”
Lúc này Lục Lê không muốn nói chuyện lắm.
Cô liếc nhìn bát canh nóng hôi hổi, không đáp lại. Đang bối rối thì lại nghe thấy Giang Vọng nói: “Ngoài uống thuốc và ăn uống, vận động cũng có thể giúp giảm đau khi đến kỳ. Trước khi khai giảng lại mua thêm một chiếc xe đạp, sau này tự cậu đạp đến trường. Hoặc buổi tối chúng ta sẽ cùng chạy bộ.”
Lục Lê: “...”
Cô ghét nhất là chạy bộ.
Giang Vọng luôn biết chuyện này, vậy mà còn dùng chuyện này để uy hiếp cô.
Lục Lê trừng mắt nhìn Giang Vọng. Giang Vọng ngồi bất động như núi.
Sau trận giằng co ngắn ngủi, Lục Lê ngoan ngoãn cầm bát chè đậu đỏ lên uống.
Đợi đến khi cô uống hết một nửa, Giang Vọng đưa cho cô một ly nước ấm, tiện tay cầm bát đi, nói: “Súc miệng rồi chuẩn bị ngủ đi.”
Có lẽ vì uống đồ ngọt nên tâm trạng của Lục Lê khá lên rất nhiều.
Cô rúc vào trong chăn, nhìn Giang Vọng tắt đèn, sau đó ngồi xuống mép giường cô, không có ý định rời đi.
Lục Lê khó hiểu: “... Làm gì vậy?”
Giang Vọng không vội vào chuyện luôn, chỉ hỏi: “Có buồn ngủ không?”
Lục Lê nhạy bén cảm nhận được sự bất thường từ bốn chữ này, ngay lập tức cô nói: “Có buồn ngủ.”
Giang Vọng đang thầm gật đầu, cũng không quan tâm đến cô có nhìn thấy hay không, giọng điệu bình tĩnh nói: “Vậy thì chúng ta nói chuyện đi.”
Lục Lê: “...”
Trước khi Lục Lê cuộn mình trốn vào trong chăn, Giang Vọng nói: “Lục Lê, trước đêm đó, cậu nói cần thời gian suy nghĩ một chút rồi mới nói cho tôi. Cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
Lục Lê nghe vậy thầm thở dài trong lòng, chuyện này cũng là tại cô.
Khi đó tinh thần cô không được tỉnh táo, đồng ý với Giang Vọng sẽ nói cho cậu biết, vậy nên cậu mới vẫn luôn nghĩ ngợi. Chỉ là khi đó Giang Vọng còn nhỏ, mà bây giờ…
Đối với Giang Vọng mà nói, mọi hỉ nộ ái ố của cậu là thật.
Nhưng ở thế giới bên ngoài, những điều đó chỉ là vài nét bút đơn giản của người khác.
Lục Lê khó mà mở miệng nói cho Giang Vọng những điều này được. Huống hồ, đối với cô cậu vẫn chỉ là một cậu nhóc mười hai tuổi, có thể chịu đựng được sự thật hoang đường như vậy ư?
Trong bóng đêm, chỉ có giọng nói của cậu vang lên rõ ràng…
“Lục Lê.” Giang Vọng tạm dừng một lúc, sau đó hỏi tiếp: “Đêm đó, đêm tôi và ‘cậu’ cùng trốn trong tủ quần áo. Cậu đã thấy gì bên ngoài? Lần trước đó, ‘cậu’ trốn đi đâu?”
Trốn đi đâu?
Lục Lê không khỏi nhắm mắt lại, không muốn nhớ lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khoảng thời gian dài im lặng, bàn tay hơi lạnh lẽo của cô bị Giang Vọng nắm chặt lấy.
Sức mạnh của cậu truyền tới lòng bàn tay cô.
Không có một chút chần chừ nào.
Trong sáu năm qua, cậu chưa bao giờ mở miệng hỏi. Cho đến bây giờ, cậu dùng hành động và thời gian để nói với cô rằng, cậu đã lớn, có thể chịu đựng được những lời cô chưa nói ra năm ấy.
Ngay khi Lục Lê đang đấu tranh, một lực rất khẽ bỗng nhẹ nhàng đặt lên trên đỉnh đầu cô.
Cậu nhóc nhẹ nhàng nói: “Tôi nói rồi, còn có tôi mà.”
Sự im lặng lan rộng.
Lục Lê mở mắt ra, lông mi run rẩy nhìn về phía bóng hình trong đêm tối.
Một hồi lâu, cô mới nhỏ giọng nói: “Giang Vọng, tôi… Tôi là một người nhát gan, tôi lại trốn tránh.”
Đêm đó, Lục Lê nhắm chặt mắt lại, nhưng lại buông đôi tay đang che tai xuống. Những tiếng thét chói tai, sắc nhọn như con dao cứa vào trái tim cô.
Giang Vọng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, hỏi: “Cậu đang sợ cái gì?”
“Tôi không biết… Tôi thấy con người rất xấu xa, sợ rơi nước mắt, sợ bị thương, sợ không thể chịu được đựng được, sợ…” Lục Lê lộn xộn nói những ý nghĩ hỗn loạn trong lòng ra: “Giang Vọng, sự thật đối với cậu quan trọng đến thế sao? Dù cho, dù cho nó sẽ khiến cậu cảm thấy đau khổ?”
Giang Vọng chỉ hỏi một câu: “Lục Lê, cả hai lần cậu đều tránh né, sự đau khổ của cậu có giảm bớt đi không?”
Lục Lê từng nghe người ta nói, con người giống như một cục đá.
Có sắc nhọn, có bóng loáng, có cứng rắn, có yếu ớt.
Mà Giang Vọng trước mặt, là cục đá cố chấp nhất Lục Lê từng gặp. Cậu như không sợ gì cả, tiến thẳng về mục tiêu của mình hướng đến, cũng chưa từng chùn bước, dừng lại.
Tính cách như vậy, chỉ bằng mấy chữ của người khác mà có thể đắp nặn lên sao?
Bỗng nhiên vào lúc này Lục Lê hiểu ra, Giang Vọng trở thành Giang Vọng, chỉ vì cậu là chính cậu, không liên quan đến bất cứ người nào, chuyện nào hết.
Vào lúc này, cục đá ngoan cố vẫn giống như sáu năm trước.
Lại tiếp tục tiếp thêm dũng khí cho cô.
“Giang Vọng, tôi biết cậu ở trong trò chơi.” Lục Lê nhớ lại ngày hôm đó, nói ngắt quãng: “... Có rất nhiều người yêu mến cậu. Tôi chọn cậu trong năm người.”
Giang Vọng rất thông minh, từ vài con chữ ngắn ngủi cậu đã hiểu quy tắc trò chơi.
Cậu dừng lại một lúc, hỏi: “Cậu còn chọn ai nữa?”
“Hả?” Lục Lê bị câu hỏi này cắt ngang, sửng sốt một lúc: “Tôi không thêm chọn ai cả, chỉ chọn cậu.”
Giang Vọng rũ mắt, nhìn chăm chú vào Lục Lê trên giường, bất giác siết chặt tay lại.
Cậu thấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lục Lê từ từ kể về nhiệm vụ cốt truyện, nói đến năm đó cô làm bạn với Giang Vọng, bói đến mùa đông năm ấy, cuối cùng nói về tất cả các “Thẻ Giang Vọng” mà cô đã tách rời.
Rõ ràng đang ở trong đêm tối, Lục Lệ lại có thể cảm nhận được ánh mắt của Giang Vọng đang nhìn mình, nóng cháy giống như một ngọn lửa nhỏ.
Không biết vì sao, cô lại cảm thấy hơi chột dạ: “... Sau đó tôi đã bị ném vào trong thế giới trò chơi.”
Lời nói của Lục Lê đã giải đáp đa số thắc mắc trước mắt của Giang Vọng. Chỉ còn lại một chuyện, đối với Giang Vọng mà nói vô cùng quan trọng.
Giang Vọng khẽ véo nhẹ đầu ngón tay cô, gọi: “Lục Lê.”
Có lẽ do đã nói hết mọi chuyện ra, nên lúc này Lục Lê cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy.
Cô lại gần mép giường hơn, rút ngắn lại khoảng cách giữa mình và Giang Vọng, đáp: “Hả?”
Giang Vọng suy tư, bỗng cậu hỏi: “Phải làm thế nào cậu mới có thể trở về được?”
Chuyện này Lục Lê cũng không thể chắc chắn được, cô do dự nói: “Chinh phục cậu?”
Giang Vọng rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu, định chinh phục tôi như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro