Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Chương 22

2024-09-28 17:23:39

Ăn sáng xong, Giang Nam Uý đưa hai đứa nhỏ đến trường, dọc đường đi không ngừng dặn dò, ý chính chỉ có một: Giang Vọng phải chăm sóc Lục Lê cho tốt, đừng để em gái bị bắt nạt ở trường, phải trông chừng em ăn uống đầy đủ.

Cuối cùng, Lục Lê không nhịn được nữa, nhỏ giọng phản bác: "Chú à, cháu ngoan lắm mà."

Giang Nam Uý bật cười, dịu dàng nói: "Chú biết, chú đang nói cho anh trai cháu nghe đấy, Lê Lê không cần nghe đâu."

Lục Lê: "..."

Cô len lén liếc nhìn Giang Vọng, thấy cậu đang thản nhiên đáp: "Chú, cháu nhớ rồi."

Không cần quay đầu lại, Giang Vọng cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Lục Lê lúc này. Nhất định là bất đắc dĩ nhưng rất vui mừng. Khác với Lục Lê, cậu thích những khoảnh khắc như thế này, thích nhìn thấy Lục Lê bộc lộ chút hờn dỗi, hy vọng cô nhóc có thể mãi mãi như vậy, tự nhiên thoải mái là chính mình, được sống một cuộc sống mà trước đây chưa từng có.

Trường trung học số 1 thành phố Hòa cách trường trung học cơ sở Sùng Anh không xa, chỉ cách nhau hai con phố.

Giang Nam Uý đóng học phí xong, lại đưa cho hai đứa đồng phục, nạp tiền vào thẻ ăn uống rồi mới rời đi, vừa hay kịp sang trường Sùng Anh.

Giang Vọng và Lục Lê học cùng lớp - lớp 7A1.

Lúc hai người đến, trong lớp đã có kha khá học sinh, còn có phụ huynh đang lau bàn ghế cho con, người ra người vào, vô cùng náo nhiệt. Mặc dù vậy, khi Giang Vọng và Lục Lê bước vào vẫn thu hút không ít ánh nhìn tò mò.

Giang Vọng phớt lờ những ánh mắt hiếu kỳ, che chắn cho Lục Lê đi phía sau.

"Lê Lê, qua đây nè!" Sầm Tuế đã đến từ sớm, chạy lại nắm tay Lục Lê kéo đi, bỏ mặc Giang Vọng một mình: "Lát nữa xếp chỗ, chúng ta đứng cạnh nhau nhé, dù sao cậu với Giang Vọng cũng không thể nào ngồi cùng bàn được."

Thật ra, từ năm lớp bốn, Lục Lê và Giang Vọng đã không còn ngồi cùng bàn nữa. Lúc đó, Giang Vọng bỗng nhiên lớn nhanh như thổi, chiều cao cứ thế tăng vọt. Sau đó, cậu luôn ngồi bàn cuối.

Giang Vọng cũng rất tự giác, tìm một chỗ ở bàn cuối ngồi xuống, cách Lục Lê một dãy bàn.

Ngồi bàn bên cạnh, cậu chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô bé.

Khoảng nửa tiếng sau, khi sách vở đã được phát xong, tiếng chuông vào lớp vang lên, cả lớp đang ồn ào bỗng chốc im lặng.

Giáo viên chủ nhiệm ba năm cấp hai của bọn họ là một người phụ nữ, khoảng ba mươi lăm tuổi, tóc ngắn, khuôn mặt gầy gò, gò má cao, môi mỏng, trang điểm nhẹ nhàng. Lúc này, cô ấy đang đứng dựa vào bục giảng, thản nhiên nhìn xuống lớp, ánh mắt sắc bén khiến người ta phải rụt rè.

Tiếng chuông dứt, cô ấy bắt đầu giới thiệu: "Cô họ Triệu, tên Triệu Chi Nguyệt. Là giáo viên chủ nhiệm ba năm học tới của các em, đồng thời cũng là giáo viên dạy Toán của lớp."

Bốn chữ "giáo viên dạy Toán" vừa dứt, trong lớp vang lên những tiếng xì xào bàn tán, Lục Lê thậm chí còn nghe thấy tiếng than thở ai oán. Giáo viên chủ nhiệm kiêm luôn giáo viên Toán, điều đó có nghĩa là, sau này những tiết thể dục không học được sẽ bị thay bằng tiết Toán.

Lục Lê quay đầu lại, len lén nhìn Giang Vọng, thấy cậu đang ngồi ngay ngắn, cúi đầu nhìn sách giáo khoa, không biết có nghe cô giáo nói gì không. Sầm Tuế bên cạnh cũng tỏ vẻ chán nản, nằm bò ra bàn, xoay xoay cây bút trong tay.

"Số thứ tự của các em sẽ được sắp xếp theo kết quả bài kiểm tra đầu vào." Triệu Chi Nguyệt xoay người, viết tên và số điện thoại của mình lên bảng: "Ngoài ra, theo ý kiến cá nhân của cô, cách thức chọn bạn cùng bàn và xếp chỗ ngồi của lớp chúng ta... sẽ hơi đặc biệt một chút. Những em có thành tích tốt sẽ có quyền ưu tiên chọn bạn cùng bàn, chiều cao không thành vấn đề, những em quá cao có thể ngồi bàn sát tường."

Lời vừa dứt, cả lớp lập tức xôn xao, bàn tán rôm rả, chia thành hai phe thành tích tốt và thành tích kém.

Lục Lê ngẩn người, theo bản năng nhìn Sầm Tuế: "Tuế Tuế, vậy là chỉ có mình tớ chọn cậu thôi."

Sầm Tuế từ nhỏ đã học lệch, môn tự nhiên tốt, môn xã hội kém, bài thi ngữ văn chỉ cần viết thêm mấy chữ thôi là đủ khiến cô bé toát mồ hôi hột, chưa kể đến tiếng Anh. Rõ ràng theo quy tắc này thì Sầm Tuế không hề có lợi thế.

Sầm Tuế im lặng nhìn Lục Lê, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành: "Lê Lê, tớ có linh cảm Giang Vọng sẽ chọn cậu đấy."

Lục Lê: "... Anh ấy sẽ không đâu nhỉ?"

Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của cô bé cũng đầy vẻ không chắc chắn. Chuyện như vậy, Giang Vọng thật sự có khả năng làm ra. Vậy nên cách giải quyết duy nhất là, Lục Lê phải thi điểm cao hơn Giang Vọng.

Lục Lê an ủi Sầm Tuế: "Tớ sẽ thi điểm cao hơn anh ấy, thi được hạng nhất rồi đến đón cậu."

Sầm Tuế thở dài: "Hai cậu, lúc nào cũng thay nhau đứng nhất, vậy phải làm sao bây giờ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Lê uể oải nói: "Không biết nữa. Hay là, tớ đi nói với anh ấy, bảo anh ấy đừng chọn tớ nhỉ?"

Sầm Tuế xua tay: "Thôi bỏ đi, không sao đâu. Tớ với Giang Vọng không giống nhau, cậu ấy nhỏ mọn, tớ thì không."

Đang lúc cả lớp bàn tán sôi nổi, Triệu Chi Nguyệt mới chậm rãi bổ sung: "Mỗi nửa học kỳ sẽ thay đổi chỗ một lần, chỉ cần các em có tiến bộ, ai cũng có quyền tranh giành. Lần điều chỉnh bạn cùng bàn và chỗ ngồi tiếp theo sẽ là sau kỳ thi giữa kỳ. Cấp hai, đối với một số người mà nói, là một khởi đầu mới. Cô hy vọng các em hiểu rằng, thành tích tốt hay xấu không quyết định tất cả, nếu các em muốn có nhiều lựa chọn hơn, thì phải nỗ lực phấn đấu. Đó là một quá trình phức tạp và gian nan, nhưng cũng ẩn chứa rất nhiều điều thú vị..."

Cùng với lời nói của cô ấy, cả lớp dần dần im lặng.

Triệu Chi Nguyệt chỉ nói đến đó, không nói thêm gì nữa. Những lời này của cô ấy là dành cho đa số mọi người, bởi vì ông trời bất công, có một số ít người trời sinh đã có năng khiếu hơn người. Nhưng cho dù như vậy, trong mắt cô ấy, mỗi học sinh đều có tiềm năng vô hạn, cô ấy không muốn từ bỏ bất kỳ ai.

Bạn cùng bàn tạm thời của Giang Vọng là Diêu Lâm, cũng là một cậu bé cao ráo.

Cậu ta từ nhỏ đã cao hơn, chạy nhanh hơn bạn bè cùng trang lứa, đến bây giờ chiều cao gần như vượt trội hơn hẳn. Giang Vọng là bạn cùng bàn mà cậu ta đã cẩn thận lựa chọn sau khi bước vào lớp, nhưng còn chưa kịp làm quen, thì bạn cùng bàn đã sắp sửa không cánh mà bay.

Diêu Lâm len lén liếc nhìn Giang Vọng, từ lúc cậu ta ngồi xuống cho đến lúc nãy, cậu bạn cùng bàn này chẳng có chút biểu cảm gì, trông vừa trầm tĩnh vừa lạnh lùng, mãi cho đến khi cô Triệu công bố quy tắc chọn chỗ, Giang Vọng mới có chút động tĩnh.

Giang Vọng đặt sách xuống, im lặng suy nghĩ một lúc, rất nhanh đã đưa ra quyết định - cướp Lục Lê từ tay Sầm Tuế.

Cậu hiểu rõ Sầm Tuế, cô nhóc ấy sẽ không bao giờ do dự trong chuyện này.

Vì chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ này, tâm trạng Giang Vọng tốt hơn hẳn, thậm chí còn chủ động bắt chuyện với Diêu Lâm: "Tôi tên Giang Vọng, sau này muốn chơi bóng rổ có thể tìm tôi."

Diêu Lâm ngẩn người, gãi đầu: "À, tôi tên Diêu Lâm. Sao cậu biết tôi thích chơi bóng rổ?"

Giang Vọng đáp: "Cách ăn mặc, giày dép, cả những động tác quen thuộc của cậu nữa, rất dễ nhận ra."

Diêu Lâm ngơ ngác: "Thật sao?"

Cậu ta gãi đầu, hóa ra cậu bạn cùng bàn này cũng không khó gần như vậy.



Buổi sáng cứ thế trôi qua.

Ngày đầu năm học bao giờ cũng là lúc náo nhiệt nhất.

Khi Lục Lê và Sầm Tuế xuống lầu, quảng trường nhỏ dẫn đến nhà ăn đã đông nghịt người, học sinh lớp bảy chưa thay đồng phục, trong đám đông lại càng dễ nhận ra, không ít người hướng ánh mắt tò mò về phía hai cô bé.

Giang Vọng đi sau hai người, nghe hai cô bạn nhỏ tíu tít trò chuyện.

"Giang Vọng!"

Giọng nói sang sảng vang lên bên tai, Giang Vọng quay đầu lại thì thấy Diêu Lâm. Diêu Lâm tính tình hoạt bát, tưởng cậu đi một mình, liền cười nói: "Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?"

Giọng nói của thiếu niên vang dội, Lục Lê và Sầm Tuế đi phía trước cũng nghe thấy.

Lục Lê quay đầu lại, nhân cơ hội nói: "Giang Vọng, anh đi ăn với bạn đi, em với Tuế Tuế đi ăn đây."

Nói xong, cô bé kéo Sầm Tuế chạy vào đám đông, như sợ bị ai đó bắt được.

Giang Vọng thở dài trong lòng, quay sang nói với Diêu Lâm: "Được, đi thôi."

Diêu Lâm vẫn còn ngẩn ngơ, chìm đắm trong cú sốc khi vừa rồi vô tình chạm mắt với Lục Lê, cậu ta lẩm bẩm: "Cô bạn vừa rồi, mẹ ơi, xinh quá. Giang Vọng, cậu thấy không?"

Giang Vọng khựng lại, nói: "Diêu Lâm."

Diêu Lâm vẫn còn đang mải nhớ lại đôi mắt xinh đẹp kia, buột miệng: "Hả?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Vọng nhìn cậu ta bằng đôi mắt đen láy, chậm rãi nói từng chữ: "Em ấy là em gái tôi."

Diêu Lâm: "..."

Cậu ta thầm chửi thề một tiếng trong lòng, vội vàng xua tay: "Không có gì, coi như tôi chưa nói gì hết."

Giờ nghỉ trưa, trong lớp học rất yên tĩnh, ngoài tiếng lật sách vở, chỉ còn lại những tiếng trò chuyện khe khẽ.

Sầm Tuế ngồi tại chỗ, trên bàn là bộ đồng phục thu của trường trung học số một: "Nhìn quen bộ đồng phục đỏ trắng của trường Sùng Anh rồi, giờ chuyển sang xanh trắng thấy hơi lạ. Nhưng mà cái váy caro này cũng đẹp, quần cũng được. Không biết đồng phục đông thế nào nhỉ... Ê này, Lê Lê, sắp tới có lễ hội âm nhạc đấy, cậu có muốn đi xem không?"

Lục Lê đang xem sách giáo khoa lớp 7, ngẩn người một lúc mới hỏi: "Lễ hội âm nhạc?"

Sầm Tuế nháy mắt với cô: "Ừ, vui lắm, tớ muốn đi."

Lời nói của Sầm Tuế khiến Lục Lê chợt nhớ đến những nhân vật khác trong game.

Ngoài Giang Vọng, Giang Nghiêu và Sầm Tuế, trong [Chinh phục trái tim tôi] còn có hai nhân vật có thể chinh phục. Một người là nữ thần piano Lizzy, người còn lại là Lâm Thanh Dụ - giọng ca chính của một ban nhạc rock.

Lục Lê không quen biết hai người này, những gì cô biết đều là từ thông tin trên những tấm thẻ bài còn sót lại.

Nghĩ một lúc, cô hỏi: "Trong ban nhạc đó, có giọng ca chính nào tên Lâm Thanh Dụ không?"

"Lâm Thanh Dụ?" Sầm Tuế mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, "Là thành viên của ban nhạc tham gia lễ hội âm nhạc sao? Hình như không có, nhưng sao tớ cứ có cảm giác đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi..."

Lục Lê suy nghĩ một chút, có lẽ Lâm Thanh Dụ còn nhỏ tuổi, hiện tại vẫn đang đi học. Cô bèn nói: "Có lẽ tớ nhớ nhầm rồi. Cậu muốn đi thì tớ đi cùng cậu, tớ cũng chưa từng đi bao giờ."

Sầm Tuế cười hì hì: "Dạo này cậu khá hơn nhiều rồi đấy, trước kia cứ như bà cụ non ấy, chán chết đi được. Lê Lê này, cậu muốn làm gì thì cứ làm, có tớ, có Giang Vọng ở đây rồi, không cần phải sợ."

Lục Lê mím môi cười: "Biết rồi."

.

Chiều ngày thứ ba sau khai giảng, Triệu Chi Nguyệt công bố kết quả bài kiểm tra đầu vào.

Người phụ nữ với vẻ mặt điềm tĩnh đứng trên bục giảng, tùy ý lật xem bảng điểm trong tay: "Bài kiểm tra lần này, có ba bạn được quyền ưu tiên chọn bạn cùng bàn và chỗ ngồi. Ba bạn này đều đạt điểm tối đa, là Giang Vọng, Lục Lê và Diêu Lâm, ba em đứng dậy cho cô xem mặt nào."

Nghe vậy, Giang Vọng khựng lại. Còn thiếu niên ngồi cạnh cậu thì đang phấn khích nói nhỏ: "Giang Vọng! Chúng ta lại được làm bạn cùng bàn rồi!"

Giang Vọng: "..."

"Em..." Cậu còn chưa kịp lên tiếng thì Diêu Lâm đã nhanh chóng đứng dậy, lớn tiếng nói: "Thưa cô, em chọn bạn cùng bàn rồi ạ! Em muốn chọn bạn đang ngồi cùng bàn với em bây giờ."

Triệu Chi Nguyệt thản nhiên hỏi: "Em học sinh này tên gì? Em có đồng ý làm bạn cùng bàn với Diêu Lâm không?"

Giang Vọng im lặng một lúc, nói: "Em tên Giang Vọng, em đã có bạn muốn chọn rồi ạ."

"Ồ?" Triệu Chi Nguyệt nghe vậy có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn kỹ Giang Vọng, nhướn mày, tò mò hỏi: "Em là Giang Vọng à, trùng hợp ghê. Vậy em muốn chọn ai làm bạn cùng bàn?"

Giang Vọng bình tĩnh đáp: "Em chọn Lục Lê."

Nghe vậy, trong mắt Triệu Chi Nguyệt hiện lên ý cười, như đang xem kịch hay, cô ấy nhìn sang cô bé thứ ba vừa mới đứng dậy: "Lục Lê phải không, Diêu Lâm muốn chọn Giang Vọng, Giang Vọng muốn chọn em, em muốn chọn ai?"

Lục Lê: "..."

Mọi người: "..."

Sầm Tuế thở dài: Đừng hỏi nữa, hỏi nữa là ngại chết người ta bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Số ký tự: 0