Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Chương 23

2024-09-25 23:29:45

Một tuần mới đã đến, sáu giờ rưỡi sáng.

Lục Lê ngậm cái bánh nhân thịt bò, vội vã chạy ra cửa, tà váy xoay nhẹ theo bước chân, miệng vừa ăn vừa lúng búng gọi: “Giang Vọng, tôi xong rồi! Mấy giờ rồi thế?”

Nghe thấy động tĩnh, Giang Vọng nghiêng người, nhường đường cho Lục Lê ra ngoài.

Làn váy biến mất trong tầm mắt, cậu đưa tay đóng cửa lại.

Lục Lê đứng cạnh xe đạp nhai chiếc bánh nhân thịt bò thơm ngon, liếc nhìn Giang Vọng đang quay lưng về phía cô.

Thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng, màu sắc nhạt làm cậu thêm anh tuấn, hơn nữa tính cách cậu vốn trầm lặng, điềm đạm, màu này lại tạo ra cảm giác xa cách kỳ lạ.

Giang Vọng khóa cửa, đáp: “Sáu giờ rưỡi, còn bốn mươi phút nữa, không vội, đợi cậu ăn xong rồi đi.”

Lục Lê lập tức quên nhai, tức giận: “Sao vừa nãy cậu bảo sắp bảy giờ cơ mà!”

Giang Vọng bình thản đáp: “Qua sáu giờ rưỡi rồi, vậy chẳng phải sắp bảy giờ sao?”

Lục Lê: “...”

Lục Lê phồng má, cắn mạnh một miếng bánh, trong lòng lẩm bẩm: Giang Vọng vẫn còn là trẻ con, không phải chấp nhặt với cậu ấy. Giang Vọng là trẻ ngoan, chỉ thỉnh thoảng nghịch ngợm xíu thôi...

Giang Vọng nhìn vẻ mặt bực bội của cô, tâm trạng lại tốt hơn.

Cậu mỉm cười, tiến lại vỗ đầu cô: “Được rồi, ăn từ từ thôi. Lần sau tôi không chọc cậu nữa, tối qua ngủ muộn quá.”

Lục Lê thì thầm: “Tôi biết mà. Tối qua là ngoại lệ, tôi nói chuyện về lễ hội âm nhạc với Tuế Tuế. Giang Vọng, tội chưa từng đến nơi đông người như vậy, cậu đi cùng bọn tôi nhé?”

Giang Vọng chậm rãi bảo: “Ăn trước đi, ăn xong rồi nói.”

Nhà số 33 kế bên.

Bùi Nhượng vừa tắm xong, anh ấy đứng trên ban công, trên người chỉ khoác chiếc khăn, miệng ngậm điếu thuốc và đang liếc nhìn hai đứa trẻ phía dưới.

Gần đây Lục Lê hơi thay đổi một chút, trông giống trẻ con hơn nên Giang Vọng cũng thoải mái hơn hẳn, tâm trạng ngày càng thêm vui vẻ.

Bùi Nhượng nhìn một lúc rồi cười.

Theo những gì anh ấy thấy hiện tại, hai người này sau này chắc chắn còn dây dưa nhiều nữa. Chỉ là kết quả cuối cùng sẽ ra sao thì không ai biết được. Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Bùi Nhượng dần phai nhạt.

Một lúc sau, Giang Vọng chở Lục Lê rời đi.

Bùi Nhượng châm điếu thuốc, tâm trí dần xa xăm.

...

Đi gần tới cổng trường Giang Vọng phanh xe lại, đợi xe dừng hẳn thì Lục Lê tự giác nhảy xuống, đi tới cổng trường cùng cậu.

Hôm nay là thứ hai, cổng trường kiểm tra đồng phục và thẻ học sinh rất nghiêm ngặt.

Người kiểm tra thường là các anh chị cuối cấp.

Lục Lê nhón chân, ngó một chút, nói: “Giang Vọng, là chị khóa trên lần trước chặn mình, chị ấy đẹp quá.”

Tuần trước, Giang Vọng đưa Lục Lê đi học nhưng lại bị chị khóa trên chặn lại hỏi về quan hệ của hai người.

Đó là lần đầu tiên Lục Lê gặp chuyện như vậy.

Sau đó nghe Sầm Tuế nói, cô mới biết chị khóa trên đang âm thầm tìm hiểu về Giang Vọng. Tuổi mười ba, mười bốn là lúc các bạn cùng lứa tò mò về nhau, Lục Lê cứ làm như không biết chuyện này.

Giang Vọng không nhìn về hướng đó, nhạt giọng: “Lục Lê, dẹp ý nghĩ trong đầu cậu đi, cậu mới bao nhiêu tuổi hả?”

Lục Lê chớp mắt, giấu đi suy nghĩ trong lòng nhưng vẫn cố nói: “Làm sao biết cậu biết tôi đang nghĩ gì? Đừng có mà đổ oan cho tôi, nếu có nghĩ thì là cậu nghĩ, nếu cậu không nghĩ, sao cậu biết tôi đang nghĩ gì?”

Giang Vọng không muốn tranh luận, chỉ nói: “Cậu hay nhất rồi.”

Lục Lê thì thầm: “... Thì chả thế.”

Ở cổng trường.

Chị lớp 8 vừa thấy Lục Lê thì cười rạng rỡ như mặt trời nhỏ: “Em gái, ăn sáng chưa? Chị mang dư một chai sữa, cho em này.”

Nói rồi, chị lớp trên kiên quyết nhét chai sữa vào tay Lục Lê mà không thèm liếc nhìn Giang Vọng một cái.

Lục Lê lén nhìn sắc mặt không chút biểu cảm của Giang Vọng, đoạn ghé lại thì thầm hỏi: “Chị ơi, chị tên gì thế ạ?”

Chị lớp trên cũng ghé tai Lục Lê, hạ giọng: “Chị tên là Diệp Tình Tinh, học lớp 8A6. Chị biết em tên là Lục Lê, bên cạnh là anh trai em, tên là Giang Vọng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Vọng không ngắt lời cuộc trò chuyện của hai cô gái, chỉ đẩy xe sang bên cạnh đợi, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ.

Lục Lê nói thêm vài câu với Diệp Tình Tinh, sau đó biết điều dừng lại.

Cô chạy đến bên Giang Vọng, cười híp mắt: “Xong rồi, chúng ta đi thôi. Giang Vọng, cậu có khát không? Có muốn uống sữa không?”

Từ nhỏ Lục Lê đã không thích uống sữa.

Sữa Lục Lê đưa, Giang Vọng chưa bao giờ từ chối.

Giang Vọng không nhìn vào chai sữa trong tay cô, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt cô, khẽ hỏi: “Không muốn uống. Cậu muốn tôi uống à?”

Lục Lê đối diện với đôi mắt đen của chàng trai, không biết tại sao trong lòng lại thấy hơi bối rối.

Cô quay đầu đi, giải thích lung tung: “Cậu đừng nghĩ vớ vẩn, tôi chỉ kết bạn thôi.”

Giang Vọng nhìn vào đôi mắt bối rối của cô rồi nói: “Tôi không cản cậu, chỉ cần cậu vui, muốn làm gì cũng được.”

Lục Lê nghẹn lời, lần này cũng không trêu Giang Vọng nữa.

Con trai cô lúc nào cũng hiểu chuyện thế này, cô lại hay lén trêu cậu nên lâu dần cũng dễ nảy sinh chút cảm giác tội lỗi.

Lục Lê cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Cậu không nên ép tôi, là tôi sai.”

Giang Vọng xoa đầu cô, nhắc đến chuyện khác: “Cuối tuần trước giáo viên dạy piano của cậu gọi điện cho tôi.”

Lục Lê thắc mắc: “Chuyện gì vậy?”

Mấy năm nay, trước khi Giang Vọng có điện thoại, người duy nhất trong danh bạ của Lục Lê luôn là Giang Nam Úy. Sau khi Giang Vọng có điện thoại, cột danh bạ của cô lại có thêm một người nữa.

Giang Vọng nói: “Giáo viên piano của cậu đề nghị cậu nên tìm một giáo viên piano tốt hơn, cô ấy nói trình độ của mình có hạn, không giúp được nhiều cho cậu. Tôi đã tìm hiểu về các khóa học tiếp theo của họ và đồng ý với ý kiến của cô ấy rồi.”

“Nhưng quyết định thì cần cậu tự đưa ra.”

Mùa hè năm nay, Lục Lê đã qua kỳ thi piano cấp 10, để tiến xa hơn, cô cần được hướng dẫn chuyên nghiệp hơn. Hơn nữa, Lục Lê không phải là người có năng khiếu bẩm sinh về piano, thứ cô giỏi nhất là sự kiên trì.

Lục Lê không trả lời ngay, chỉ đáp: “Tôi sẽ suy nghĩ.”

Giang Vọng liếc nhìn cô: “Không cần vội, chuyện này tôi sẽ bàn với chú út.”

Lục Lê cố gắng phản kháng: “Chuyện nhỏ thôi, nói với chú làm gì.” Mọi việc đến tay Giang Nam Úy luôn trở thành chuyện lớn, nhất là chuyện liên quan đến Lục Lê.

Hai người nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến nhà để xe.

Giang Vọng dừng xe, quay lại bên Lục Lê.

Chàng trai mặt mày thanh tú, mắt rũ xuống, đôi mắt đen nhìn cô nghiêm túc, khẽ nói: “Chuyện của cậu thì đều là chuyện lớn.”

Lục Lê im lặng: “...”

Cuối cùng, cô không chịu nổi việc đối diện với Giang Vọng như thế, bèn tránh ánh nhìn của cậu, thì thầm: “Đừng nhìn tôi như vậy.”

Ánh mắt của Giang Vọng dừng lại trên gương mặt ửng đỏ của cô một lát, sau đó chậm rãi dời đi, nói: “Không muốn uống sưax thì đừng uống, về nhà rồi tôi sẽ xử lý.”

Lục Lê gật đầu loạn xạ: “Biết rồi!”

Khi vào lớp học, hầu hết các bạn học đều tò mò nhìn về phía Lục Lê và Giang Vọng. Dù sao chuyện chọn bạn cùng bàn tuần trước rất kịch tính.

Trong ba người Giang Vọng, Lục Lê và Diêu Lâm, chỉ có một người không đạt được mong muốn, đó là Giang Vọng. Trước mặt cả lớp, Lục Lê đã chọn Sầm Tuế.

Lần thứ hai Diêu Lâm vẫn chọn Giang Vọng.

Giang Vọng cũng không quan tâm, ngoan ngoãn ngồi cuối lớp với Diêu Lâm. Cậu vẫn cách Lục Lê một dãy lớp, Giang Vọng đã quen với việc ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô.

Lục Lê ngồi ở dãy thứ tư, hàng thứ ba, vừa qua bục giảng là đã muốn chạy.

Giang Vọng mắt nhanh tay lẹ, nắm lấy tay cô, bất đắc dĩ nói: “Thôi, đưa sữa cho tôi.”

Lục Lê do dự nói: “Không phải cậu không uống sao?”

Giang Vọng nhìn vào mắt cô, biết cô nhóc này đang nghĩ gì trong đầu, đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô: “Đưa đây, đừng nghĩ lung tung.”

Lục Lê ôm đầu, trừng mắt nhìn cậu một cái, nhét hộp sữa vào lòng cậu rồi chạy đi.

Sầm Tuế đã nhìn thấy hai người này quấn quít bên bục giảng từ sớm, song cả hai lại không cảm thấy có vấn đề gì, sau khi nói chuyện xong liền tách ra, sắc mặt ai nấy đều rất thản nhiên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô ấy nhìn Lục Lê đang chạy tới, hỏi: “Lê Lê, sữa ở đâu đó, ai mua vậy?”

Sầm Tuế biét thừa là Lục Lê không thích uống sữa, rõ ràng Giang Vọng cũng sẽ không chủ động mua cho cô.

“Lát nữa tớ nói sau.” Lục Lê đặt cặp sách xuống, trước khi nói còn quay đầu nhìn Giang Vọng một cái, thấy cậu không nhìn về phía họ mới nhỏ giọng nói: “Là đàn chị mà cậu nói với tớ tuần trước ý. Chị ấy tên là Diệp Tình Tinh, cậu nhớ không? Sáng nay là chị ấy kiểm tra đồng phục và bảng tên, sữa là của chị ấy cho.”

Sầm Tuế nhớ lại một lúc: “À, tớ nhớ rồi.”

Cô ấy lại bổ sung: “Đây không phải là mẫu người mà Giang Vọng thích.”

Lục Lê ngơ ngác: “Thế anh trai thích kiểu người như nào?”

Ánh mắt Sầm Tuế đầy vi diệu, chậm rãi đáp: “Có lẽ thích người ngốc.”

Lục Lê nhớ lại chuyện lúc nãy, còn chút lo lắng: “Tuế Tuế, chúng ta còn nhỏ mà.”

Sầm Tuế cũng không có ý định làm cho cô ngốc này hiểu, phất tay chuyển chủ đề: “Biết rồi, lần sau không nói nữa.”

.

Môi trường trung học cơ sở đối với Lục Lê mà nói không có gì khác biệt so với tiểu học.

Học hành, thi cử, thỉnh thoảng có hoạt động trên trường, chỉ là hoạt động của trường cấp hai phong phú hơn một chút. Trong buổi sinh hoạt lớp tuần thứ ba của kỳ học, Triệu Chi Nguyệt đã thông báo về kỳ thi tháng đầu tiên và đại hội thể thao.

Sau khi Triệu Chi Nguyệt thông báo thời gian thi xong, cô ấy hào hứng quan sát vẻ mặt uể oải của nhóm trẻ dưới lớp, một lát sau, cô ấy mới chậm rãi bổ sung: “Tuần sau khi kỳ thi tháng kết thúc, trường chúng ta thường tổ chức đại hội thể thao, nhưng năm nay...”

Triệu Chi Nguyệt cố tình dừng lại một chút: “Năm nay khác, trường chúng ta, trường trung học số sáu và trường Sùng Anh, ba trường dự định tổ chức đại hội thể thao chung trong ba ngày, địa điểm là tại nhà thi đấu.”

Lời vừa dứt, trong lớp học ồn ào hẳn lên.

Các nam sinh bắt đầu bàn luận dự định đăng ký môn thi nào, còn các nữ sinh thì bàn tán về những nhân vật nổi tiếng của hai trường còn lại.

“Chậc, tớ đã trốn đến trường trung học phổ thông số một mà vẫn không thoát được Giang Nghiêu?” Sầm Tuế không hài lòng bĩu môi, than phiền: “Tuần trước tớ đi ăn với anh trai, vừa khéo gặp Giang Nghiêu và cặp song sinh đó. Ban đầu tớ nghĩ rằng Giang Nghiêu đã đủ đáng ghét rồi, không ngờ cặp song sinh còn phiền phức hơn, có phải tớ xung khắc với họ Giang không?”

Sự mâu thuẫn giữa Sầm Tuế với Giang Vọng và Giang Nghiêu hoàn toàn bắt nguồn từ Lục Lê.

Thế nên Lục Lê im lặng, không muốn dính líu vào ân oán giữa họ, ngoan ngoãn nghe Sầm Tuế lảm nhảm.

Đang nói, Sầm Tuế đột nhiên nghe thấy tiếng thì thầm của mấy nữ sinh ở bàn trên.

“Cậu biết Lâm Thanh Dụ không? Anh ấy đẹp trai lắm, nghe nói anh ấy quen Giang Nghiêu, hình như trai đẹp thích chơi với nhau hay sao ấy nhỉ? Cơ mà nghe nói tính tình anh ấy không tốt lắm...”

“Lê Lê! Tớ nhớ ra rồi!”

Sầm Tuế đập bàn khiến hai cô gái phía trước giật mình. Hai người họ quay lại, rụt rè nhìn Sầm Tuế vì nghĩ rằng đã làm phiền cô ấy, Lục Lê vội nói: “Không sao, cậu ấy lỡ tay thôi.”

Sầm Tuế liếc nhìn họ một cái nhưng không nói gì, đợi hai người quay đi mới hừ nhẹ một tiếng.

Lục Lê bất đắc dĩ, không biết tại sao nhưng nhiều người trong lớp đều khá sợ Sầm Tuế, không dám nói chuyện với cô ấy.

Cô đưa tay, bóp má Sầm Tuế rồi cười nói: “Tuế Tuế tiếp tục nói đi.”

Sầm Tuế hậm hực: “Sợ tớ ăn thịt chắc? Mà thôi. Lê Lê, cái người tên Lâm Thanh Dụ đó là bạn cùng lớp với Giang Nghiêu đấy, tớ thấy họ chơi cùng nhau. Có điều chưa từng nghe nói anh ta chơi trong ban nhạc. Cậu quen anh ta à?”

Lục Lê ngạc nhiên: “Là bạn cùng lớp với Giang Nghiêu á?”

Cô không ngờ những nhân vật trong trò chơi lại có những mối liên hệ dây mơ rễ má tới nhau như thế.

Sầm Tuế đáp: “Ừ, tính tình anh ta kém thật. Chỉ có Giang Nghiêu ngốc nghếch mới chơi với anh ta.”

Nói đến Giang Nghiêu, Lục Lê mím môi cười: “Anh họ biết về đại hội thể thao chắc sẽ vui lắm.”

Sầm Tuế trợn mắt: “Anh ta không vui mới là lạ.”

Cả lớp ồn ào buôn chuyện, Triệu Nguyệt Chi cũng hiếm khi để mặc họ ầm ĩ như thế.

Diêu Lâm ghé lại gần Giang Vọng, tò mò hỏi: “Giang Vọng, cậu đăng ký không? Tôi đăng ký nhảy cao, nhảy xa, chạy dài hoặc chạy ngắn đều được, từ nhỏ tôi đã giỏi về mấy khoản này rồi. Chà, đại hội thể thao có lẽ là lúc tôi được yêu thích nhất quá.”

Giang Vọng đáp: “Năm nay tạm thời không đăng ký.”

Diêu Lâm mở to mắt: “Tạm thời không đăng ký hả? Sao vậy?”

Nghe vậy, Giang Vọng ngẩng lên nhìn về phía bên trái một cái, nói: “Đại hội thể thao có cả ba trường nên sẽ đông người, tôi không yên tâm về Lục Lê.”

Diêu Lâm vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị: “Quan hệ giữa cậu và em gái tốt thật đấy, nhà tôi chỉ có mình tôi, không biết cảm giác có anh chị em như thế nào. Giang Vọng, em gái cậu chính là em gái tôi, tôi cũng sẽ giúp cậu trông chừng cậu ấy.”

Giang Vọng im lặng một lát, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò

Số ký tự: 0