Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 35
2024-09-28 17:23:39
Ông cụ chỉ vào Giang Vọng, hỏi: “Cháu là chị, Giang Thâm là anh, Giang Vọng nhỏ hơn các cháu, là em. Ông nội không bao giờ yêu cầu các cháu phải nhường nhịn em nhưng hồi nhỏ, có phải cháu và Giang Thâm bắt nạt Giang Vọng trước không?”
Giang Thiển vô thức muốn nhìn Giang Tây Âm, kết quả bị cô ta vặn tay.
Giang Thiển miễn cưỡng đáp: “Vâng.”
Ông nội lại hỏi: “Thế các cháu đã xin lỗi Giang Vọng chưa?”
Giang Thiển ngạc nhiên: “Chưa ạ.”
Giang Tây Âm đứng bên cạnh nghe mà tức muốn bốc hỏa, con bé ngốc này, nói được vài câu đã bị ông nội dắt mũi rồi.
Cuối cùng, ông nội kết luận: “Cho nên cháu đi mách ông nội cũng vô dụng, cháu phải tự đi nói với em trai cháu chứ.”
Xin lỗi ư?
Giang Thiển không xuống nước được, bướng bỉnh quay đầu đi. Cô ta tức tối nói: “Làm sao cháu biết tại sao Sầm Tuế bắt nạt cháu chứ? Sao ông không đi hỏi con nhỏ đấy mà hỏi cháu làm gì?”
Ông nội nhướng mày, con bé này ngang ngược ghê nhỉ.
Giang Vọng im lặng một lát, nói: “Chị muốn bắt nạt tôi thì cứ tìm thẳng tôi đây này. Mối quan hệ huyết thống giữa tôi và nhà họ Giang không phải do tôi quyết định nhưng em gái tôi thì không liên quan gì tới nhà họ Giang cả.”
Sau này cũng sẽ không có.
Ông nội và Giang Nam Úy nhìn nhau, đều không nói gì.
Một người nghĩ đến con trai, một người nghĩ đến Lục Lê.
Chuyện này nói xong nguyên nhân, cuối cùng lại nói đến chuyện Giang Vọng và Giang Thâm, ai là người ra tay trước.
Giang Thiển chỉ tay về phía Giang Vọng: “Giang Vọng đánh Giang Thâm trước!”
Giang Thâm xoa mặt, nói: “Cháu đang đứng yên thì tự dưng Giang Vọng lao ra đánh cháu.”
Giang Vọng lạnh lùng nói: “Không phải cháu.”
Hai bên lời qua tiếng lại, nói mãi vẫn không ra kết quả.
Ông nội nghe nhóc con Giang Thiển nói líu ríu như chim chích chòe, lại nảy sinh ý định muốn chuồn đi. Theo ông cụ thì hồi nhỏ Giang Thâm và Giang Thiển bắt nạt người ta ghê gớm lắm, thế nên ông vẫn tin Giang Vọng hơn một chút.
Giang Tây Âm túm Giang Thâm lại, đưa khuôn mặt sưng đỏ của cậu ta cho ông nội xem: “Ba, ba tự xem đi, là nó đã ra tay tàn nhẫn đến thế này đấy.”
Ông nội nhìn khuôn mặt như bị mèo cào của Giang Thâm, lại nhìn Giang Vọng. Thằng bé vẫn trắng trẻo sạch sẽ, không hề bị thương.
Ông nghiêm mặt nói: “Giang Thâm thế là không được rồi, phải tập luyện thêm. Thâm Thâm à, ông tìm cho cháu một người chú dạy cháu tập võ nhé?”
Mắt Giang Thâm sáng lên: “Thật ạ? Mẹ cháu ngày nào cũng bắt cháu đi học đàn piano, chán chết.”
Ông nội: “Ông nội có khi nào không giữ lời không?”
Giang Tây Âm: “...”
Cái thằng ngốc này bị dụ rồi.
Ai ra tay trước vẫn chưa rõ nên ông cụ tạm thời gác vấn đề này lại, chuyển sang nói về hậu quả mà mỗi người phải chịu.
Ông nhìn Giang Thâm trước: “Cháu đi dò la xem cô bé đó sợ gì, lại tìm người lừa cô bé vào, cuối cùng bảo em gái đẩy cô bé đó xuống nước. Giang Thâm, nếu cô bé đó bắt nạt cháu, cháu cũng sẽ làm vậy sao?”
Giang Thâm suy nghĩ một lúc, trả lời: “Cháu sẽ không vội vàng như vậy, cách này có rủi ro.”
Ông nội lại nhìn Giang Thiển: “Giang Thiển, cháu biết cô bé đó sợ nước, không biết bơi, mà cháu vẫn đẩy cô bé xuống. Cháu có biết hậu quả nghiêm trọng nhất của việc này là gì không?”
Giang Thiển sao có thể không biết, cô ta đã học đến lớp chín rồi cơ mà.
Cô ta cắn môi, nhỏ giọng biện giải: “Cháu và anh trai đều ở bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng cháu chỉ muốn dọa con bé đấy tí thôi.”
Ông nội thở dài nặng nề.
Một lát sau, ông nói với Giang Tây Âm: “Bắt đầu từ ngày mai, ba sẽ dạy hai đứa trẻ này. Chỉ giữ lại một lớp học năng khiếu, những lớp khác đều không cần học nữa. A Âm, ba sẽ thay con quản mấy đứa cháu, con thay ba quản công ty, thấy sao hả?”
Giang Tây Âm đầy ngạc nhiên: “Giao thẳng cho con luôn ạ?”
Ông nội đáp: “Giao thẳng cho con. Nhưng nếu xảy ra chuyện, ba sẽ không gánh vác cho con, con phải tự chịu trách nhiệm.”
Giang Tây Âm đã từng kết hôn, rồi lại ly hôn, gia đình là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô ta, nhiều lúc cô ta luôn dựa vào nhà họ Giang hậu thuẫn.
Nhưng những điều này đều không bằng việc nắm quyền lực, tài sản trong tay mình.
Giang Tây Âm trả lời gần như không do dự: “Cảm ơn ba.”
Ông nội nói: “Ngày mai ba sẽ đưa hai đứa trẻ đi xin lỗi cô bé đó.”
Giang Tây Âm ngạc nhiên: “Ba đích thân đi ạ?”
Ông cụ gật đầu: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”
Nói một hồi, cuối cùng mới nói đến Giang Vọng.
Ông cụ dừng lại một lát, nói: “Giang Vọng, chúc cháu sinh nhật vui vẻ. Nam Úy, đưa nó về đi.”
Tất cả mọi người bao gồm cả Giang Vọng đều ngạc nhiên khi nghe lời ông nội nói, chỉ đơn giản như vậy là xong rồi sao?
Giang Nam Úy phản ứng trước, vỗ vai Giang Vọng.
Giang Vọng hơi nghiêng đầu, nhìn ông cụ vẫn còn minh mẫn, nhẹ giọng đáp:
“Cảm ơn ông nội.”
Giang Nam Úy không ở lại lâu, xong việc bèn đưa Giang Vọng đi ngay.
Giang Tây Âm lại không nhịn được, kêu ca: “Ba, như vậy mà không phải thiên vị sao?”
Ông cụ liếc cô ta: “Ba không nuôi dạy Giang Vọng nên cũng chẳng thể quản giáo nó, cứ để Giang Bắc Tâm tự dạy dỗ con trai nó đi. Thằng nhóc thối, hiếm lắm mới về một chuyến mà cũng không biết về thăm cái nhà này.”
Giang Tây Âm hơi sửng sốt: “Giang Bắc Tâm về rồi ạ?”
.
“Ba Bắc Tâm?”
Lục Lê đẩy cửa sân, thấy một người đàn ông mặc quần đùi hoa đứng giữa sân thì suýt tưởng mình nhận nhầm người.
Cô xác nhận: “Là ba Bắc Tâm phải không?”
Giang Bắc Tâm đang duỗi người, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Lục Lê và Bùi Nhượng phía sau cô nhóc.
Anh ấy nở nụ cười, đi tới bế bổng cô nhóc lên, tiện thể khen: “Ồ, con bé này lớn thêm nhiều rồi.”
Nói xong lại nháy mắt với Bùi Nhượng.
Bùi Nhượng lười biếng chào hỏi một tiếng rồi đi mất.
Giang Bắc Tâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ buồn buồn của Lục Lê bèn hỏi han: “Sao vậy Lê Lê, không vui à?”
Lục Lê ôm cổ Giang Bắc Tâm, nhỏ giọng nói: “Ba Bắc Tâm, hôm nay con đã làm sai một chuyện rồi.”
Giang Bắc Tâm chớp mắt, khẽ hỏi: “Lê Lê làm sai gì cơ?”
Lục Lê bám vào tai Giang Bắc Tâm kể lại sự việc, sau đó buồn bã nói: “Con đã nói dối.’’
Ở thế giới trước, Lục Lê cũng chỉ mới trưởng thành, càng không nói đến việc cô đến đây, xung quanh đều là trẻ con. Đến nỗi sau khi nói dối, trong lòng cô có chút day dứt.
Dù sao thì lần này sự việc rất nghiêm trọng.
Giang Bắc Tâm nghe xong suy nghĩ rất lâu, đột nhiên hỏi: “Nếu có lần nữa, Lê Lê còn nói như vậy không?”
Lục Lê ngẩn ra một lúc, nhỏ giọng đáp: “Có ạ, con không muốn anh trai bị bắt nạt.”
Giang Bắc Tâm mỉm cười: “Lê Lê muốn bảo vệ anh trai nhưng sự bảo vệ như vậy cần phải trả giá. Khi hai chuyện khó có thể toàn vẹn thì chắc chắn phải từ bỏ một trong hai, cuộc đời làm gì có chuyện gì cũng như ý. Đúng không?”
Không hiểu sao, Lục Lê đột nhiên nhớ đến Tống Minh Nguyệt.
Tống Minh Nguyệt muốn tự do, từ đó từ bỏ tất cả, mà tất cả những thứ đó nói ra cũng chỉ là gánh nặng của bà ấy.
Thế sự vốn dĩ khó có thể toàn vẹn.
Lục Lê im lặng một lúc, mím môi đáp: “Đúng ạ.”
Giang Bắc Tâm bế Lục Lê vào phòng khách nhỏ, vui vẻ nói: “Thằng nhóc Giang Vọng chắc chắn không ngờ con sẽ nói như vậy. Nhưng ba đoán nó sẽ nói thật với Giang Nam Úy, nói ra mới có thể có cách giải quyết, Giang Nam Úy yêu quý con như vậy, chắc chắn sẽ nghe lời con. Yên tâm đi Lê Lê, anh trai chắc chắn sẽ không sao.”
Lục Lê bình tĩnh lại một lúc, tự an ủi mình rằng có Giang Nam Úy ở đó thì Giang Vọng chắc chắn sẽ không sao.
Cô vỗ vai Giang Bắc Tâm, nói: “Ba Bắc Tâm, ba thả con xuống đi.”
Giang Bắc Tâm nghe lời thả cô xuống.
Đợi cô đứng vững, anh ấy mới không hài lòng nói: “Lần sau không được chạy đi một mình như thế, ít nhất cũng phải tìm một người giáo viên đi cùng. Còn nữa, Giang Vọng thì sao, lúc con đi cứu người thì nó chạy đi đâu rồi?”
Lục Lê ngẩng đầu, vội vàng nắm lấy tay áo Giang Bắc Tâm.
Đôi mắt trong veo của cô nhóc chứa đầy vẻ lo lắng: “Anh trai không muốn đi chơi bóng rổ nhưng lại bị con bắt đi.”
“Đùa con thôi.” Giang Bắc Tâm bất lực thở dài trong lòng, xoa đầu cô nhóc:
“Đi, dẫn ba đi xem phòng ngủ tối nay đi.”
Giang Bắc Tâm vừa xuống máy bay đã chạy thẳng về nhà, đến giờ còn chưa có hạt cơm nào vào bụng. Vì vậy, Lục Lê dẫn Giang Bắc Tâm đi xem phòng xong là chạy vào bếp, hai người cùng nhau lúi húi chuẩn bị nấu chút đồ ăn.
Lục Lê vừa bật bếp thì ngoài sân có tiếng mở cổng.
“Anh trai?”
Lục Lê gọi một tiếng rồi quay phắt lại, tắt bếp, chuẩn bị ra ngoài tìm Giang Vọng. Cô đi vội, vừa bước ra khỏi cửa bếp đã đâm sầm vào ngực của người nào đấy, mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô.
Giang Vọng đỡ lấy Lục Lê như khi còn bé, ôm cô vào lòng, giọng nói ẩn chứa sự bất lực: “Vội gì thế? Lúc nào cũng cuống ca cuống quýt, chẳng chịu nhìn đường gì cả.”
Lục Lê hơi ngẩng mặt lên, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
"Ừ, anh không sao." Vẻ mặt Giang Vọng dịu dàng, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Chút nữa anh nấu trà gừng cho em uống.”
Giang Bắc Tâm đứng phía sau Lục Lê như bị phớt lờ.
Giang Vọng thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn ba mình.
Cho đến khi Giang Bắc Tâm không chịu được nữa, kéo cô nhóc khỏi vòng tay Giang Vọng: “Thằng nhóc thối, thấy ba không biết chào à?”
Lúc này Giang Vọng mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Giang Bắc Tâm từ trên xuống dưới, nói: “Đen nhẻm, gầy rộc đi rồi. Ba ăn gì? Con làm cho. Ba và Lục Lê ra ngoài chơi đi, sẵn kể chuyện gì mới mẻ hay ho cho em ấy nghe.”
Ăn nói thế này cứ như Giang Vọng mới là ba vậy.
Hôm nay là sinh nhật Giang Vọng mà để cậu vào bếp thì không được hay cho lắm, song Giang Bắc Tâm lại chẳng phải người biết ý, vẫn cười tươi rói: “Ba ở đây giúp con. Lê Lê, để chú út chơi với con nhé.”
Giang Nam Úy vẫn luôn im lặng liếc nhìn hai ba con đang định nói chuyện riêng, anh ấy dẫn Lục Lê đi: “Lê Lê, chú út cùng con làm bánh nhé. Bê bàn ra sân làm được không?”
Lục Lê ngoái đầu nhìn Giang Vọng đầy mong đợi.
Thiếu niên mặc áo ngắn tay bật bếp lên, cậu đang nói chuyện với Giang Bắc Tâm, trông có vẻ tâm trạng khá tốt.
Cô nhẹ nhàng thở phào, không sao là tốt rồi.
Trong bếp.
Giang Bắc Tâm nói với Giang Vọng vài chuyện thường ngày, nhắc đến Lục Lê: “Hôm nay con đánh nhau đấy à? Con bé về nhà mặt cứ xị ra, trông không vui lắm. Ba hỏi thì con bé bảo nay nó làm sai, nói dối người khác.”
Động tác trên tay Giang Vọng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Giang Bắc Tâm: “Vì chuyện này mà em ấy thấy áy náy ạ?”
Giang Bắc Tâm "Ừ." một tiếng: “Con bé đó chắc là chưa từng làm chuyện như vậy, trông buồn lắm.”
Câu nói mà Lục Lê nói vào buổi chiều, quả thực là Giang Vọng không ngờ tới.
Từ nhỏ Lục Lê chưa từng gây chuyện, lúc nhỏ bảo cậu bắt nạt người khác cũng phải lén lút. Sau này rời khỏi nhà họ Giang, họ không cần phải nhún nhường nữa, cuộc sống có thể coi như thuận buồm xuôi gió.
Nhưng rõ ràng, chuyện như hôm nay lại một lần nữa phá vỡ sự cân bằng đó.
Giang Vọng cau mày, hỏi: “Ba đã nói với em ấy như thế nào?”
Giang Bắc Tâm nói đại khái vài câu, cuối cùng kết luận: “Chỉ nói với con bé rằng cuộc đời không phải lúc nào cũng như ý. Trong lòng con bé hiểu cả, chỉ là nhất thời chưa thông suốt thôi.”
Giang Vọng nghe xong, im lặng hồi lâu không nói gì.
Cậu nắm chặt con dao trên tay.
Từ khi rời khỏi nhà họ Giang, cậu không cần người thân, tài sản, quyền thế, thậm chí những thứ cậu cần cũng chẳng liên quan đến nhà họ Giang. Cậu chỉ cần Lục Lê.
Nhưng luôn có người khiến cô cảm thấy bất an.
Những người đó như những con ruồi lượn lờ đuổi mãi không đi, khiến người ta phải căm ghét.
“Ba.” Giang Vọng im lặng một lúc rồi nói: “Sau khi trưởng thành con muốn trở về nhà họ Giang.”
Nghe vậy, Giang Bắc Tâm suýt thì đánh rơi quả táo trong miệng, anh ấy kinh ngạc nói: “Về đó làm gì?”
Giang Vọng rũ mắt, nhẹ giọng đáp: “Muốn để mọi việc em ấy làm, mọi nơi em ấy đến đều thuận lợi như ý.”
Không muốn nhà họ Giang trở thành nỗi phiền muộn của cô, không muốn cô vì chuyện như vậy mà thấy áy náy. Muốn để cô muốn làm gì thì làm, không cần vì bất kỳ ai mà nhún nhường.
Nhưng tiền đề là, cô phải ở bên cạnh cậu, ở nơi cậu có thể nhìn thấy.
.
Giờ ăn tối, Giang Nam Úy đưa Giang Nghiêu đến.
Mấy người tụ tập lại, lại gọi thêm Bùi Nhượng, cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Giang Vọng.
Tâm trạng Giang Bắc Tâm rất tốt, nhất quyết kéo Giang Nam Úy uống rượu, Giang Nam Úy không để ý đến anh ấy, thế là Giang Bắc Tâm lại đi rủ rê Bùi Nhượng. Kết quả là đợi đến khi Giang Nam Úy dẫn Giang Nghiêu đi rồi, Giang Bắc Tâm và Bùi Nhượng vẫn còn đang hăng say uống rượu..
Đàn ông say rượu thì không giữ được mồm miệng, nói năng lung tung.
Lục Lê đã sớm bị Giang Vọng đuổi về phòng ngủ rồi.
Tửu lượng Bùi Nhượng rất tốt, Giang Bắc Tâm say mềm rồi mà ánh mắt anh ấy vẫn tỉnh táo. Trước khi đi Bùi Nhượng không nói nhiều, chỉ vỗ nhẹ vào vai Giang Vọng. Giang Bắc Tâm ngã xuống còn lẩm bẩm: “Bây giờ tranh của ba bán được bao nhiêu tiền con biết không?”
Giang Vọng thở dài: “Năm nay ba chưa vẽ xong nổi một bức mà vẫn còn thời gian về gặp con nữa.”
Giang Bắc Tâm mặt đỏ tía tai la lên: “Con thì biết gì hả!”
Giang Vọng không nói gì nữa, dìu Giang Bắc Tâm lên lầu.
Giang Vọng dọn dẹp phụ Giang Bắc Tâm xong thì cũng về phòng tắm rửa. Trên người cậu toàn mùi rượu, nếu ngày mai cô nhóc ngửi thấy, lại phải nghe lải nhải một hồi.
Cùng lúc đó, Lục Lê bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Cô bật đèn, uống một ngụm nước, nhìn đồng hồ trên đầu giường: 00:37.
Đã sang ngày mới, sinh nhật Giang Vọng đã kết thúc ba mươi bảy phút rồi.
Sau khi nằm xuống, Lục Lê cứ cảm thấy mình quên mất chuyện gì đó, mở mắt không thể nào ngủ được. Nhưng mà là chuyện gì nhỉ, quà đã tặng, bánh đã ăn, còn gặp cả ba Bắc Tâm nữa.
Cô nghĩ mãi mà không ra.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi Lục Lê sắp ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên một ý nghĩ vụt lên, Lục Lê tỉnh hẳn.
Cô vén chăn, đứng dậy khoác áo ngủ rồi nhẹ nhàng ra ngoài, thậm chí còn không dám bật đèn, mở cửa rồi thò đầu ra ngoài quan sát một lúc.
Trên hành lang sáng một ngọn đèn nhỏ, không có động tĩnh gì.
Phòng của Giang Vọng và cô đối diện nhau, ở giữa có một hành lang nhỏ.
Lục Lê áp đầu vào cửa phòng Giang Vọng, bên trong hình như không có tiếng động.
Đợi một lúc, cô giơ tay gõ cửa, khẽ gọi: “Anh ơi, anh ơi.”
Giang Vọng vừa từ phòng tắm ra khựng lại một lúc, tiện tay kéo một chiếc áo khoác, bước nhanh đến bên cửa, vội vàng mở cửa, hỏi: “Sao vậy? Em thấy không khỏe chỗ nào à?”
Kết quả vừa mở cửa, cậu đã đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Lục Lê.
Cô nhóc mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, trong mắt còn ngái ngủ nhưng lại rất phấn khích.
Giang Vọng lập tức có một linh cảm không lành, hỏi: “Sao vậy?”
Lục Lê chớp mắt, khẽ hỏi: “Anh ơi, em quên xoa bụng cho anh rồi. Bụng anh còn đau không, để em xoa cho?”
Giang Vọng: “...”
Hai người tròn mắt nhìn nhau trước cửa phòng một lúc lâu.
Cuối cùng, Giang Vọng đau đầu đuổi cô đi: “Về ngủ đi.”
Lục Lê nhìn chằm chằm vào bụng Giang Vọng: “Không cần xoa thật hả?””
Giang Vọng hơi hóp cằm, môi mím chặt: “Không cần.”
Giang Thiển vô thức muốn nhìn Giang Tây Âm, kết quả bị cô ta vặn tay.
Giang Thiển miễn cưỡng đáp: “Vâng.”
Ông nội lại hỏi: “Thế các cháu đã xin lỗi Giang Vọng chưa?”
Giang Thiển ngạc nhiên: “Chưa ạ.”
Giang Tây Âm đứng bên cạnh nghe mà tức muốn bốc hỏa, con bé ngốc này, nói được vài câu đã bị ông nội dắt mũi rồi.
Cuối cùng, ông nội kết luận: “Cho nên cháu đi mách ông nội cũng vô dụng, cháu phải tự đi nói với em trai cháu chứ.”
Xin lỗi ư?
Giang Thiển không xuống nước được, bướng bỉnh quay đầu đi. Cô ta tức tối nói: “Làm sao cháu biết tại sao Sầm Tuế bắt nạt cháu chứ? Sao ông không đi hỏi con nhỏ đấy mà hỏi cháu làm gì?”
Ông nội nhướng mày, con bé này ngang ngược ghê nhỉ.
Giang Vọng im lặng một lát, nói: “Chị muốn bắt nạt tôi thì cứ tìm thẳng tôi đây này. Mối quan hệ huyết thống giữa tôi và nhà họ Giang không phải do tôi quyết định nhưng em gái tôi thì không liên quan gì tới nhà họ Giang cả.”
Sau này cũng sẽ không có.
Ông nội và Giang Nam Úy nhìn nhau, đều không nói gì.
Một người nghĩ đến con trai, một người nghĩ đến Lục Lê.
Chuyện này nói xong nguyên nhân, cuối cùng lại nói đến chuyện Giang Vọng và Giang Thâm, ai là người ra tay trước.
Giang Thiển chỉ tay về phía Giang Vọng: “Giang Vọng đánh Giang Thâm trước!”
Giang Thâm xoa mặt, nói: “Cháu đang đứng yên thì tự dưng Giang Vọng lao ra đánh cháu.”
Giang Vọng lạnh lùng nói: “Không phải cháu.”
Hai bên lời qua tiếng lại, nói mãi vẫn không ra kết quả.
Ông nội nghe nhóc con Giang Thiển nói líu ríu như chim chích chòe, lại nảy sinh ý định muốn chuồn đi. Theo ông cụ thì hồi nhỏ Giang Thâm và Giang Thiển bắt nạt người ta ghê gớm lắm, thế nên ông vẫn tin Giang Vọng hơn một chút.
Giang Tây Âm túm Giang Thâm lại, đưa khuôn mặt sưng đỏ của cậu ta cho ông nội xem: “Ba, ba tự xem đi, là nó đã ra tay tàn nhẫn đến thế này đấy.”
Ông nội nhìn khuôn mặt như bị mèo cào của Giang Thâm, lại nhìn Giang Vọng. Thằng bé vẫn trắng trẻo sạch sẽ, không hề bị thương.
Ông nghiêm mặt nói: “Giang Thâm thế là không được rồi, phải tập luyện thêm. Thâm Thâm à, ông tìm cho cháu một người chú dạy cháu tập võ nhé?”
Mắt Giang Thâm sáng lên: “Thật ạ? Mẹ cháu ngày nào cũng bắt cháu đi học đàn piano, chán chết.”
Ông nội: “Ông nội có khi nào không giữ lời không?”
Giang Tây Âm: “...”
Cái thằng ngốc này bị dụ rồi.
Ai ra tay trước vẫn chưa rõ nên ông cụ tạm thời gác vấn đề này lại, chuyển sang nói về hậu quả mà mỗi người phải chịu.
Ông nhìn Giang Thâm trước: “Cháu đi dò la xem cô bé đó sợ gì, lại tìm người lừa cô bé vào, cuối cùng bảo em gái đẩy cô bé đó xuống nước. Giang Thâm, nếu cô bé đó bắt nạt cháu, cháu cũng sẽ làm vậy sao?”
Giang Thâm suy nghĩ một lúc, trả lời: “Cháu sẽ không vội vàng như vậy, cách này có rủi ro.”
Ông nội lại nhìn Giang Thiển: “Giang Thiển, cháu biết cô bé đó sợ nước, không biết bơi, mà cháu vẫn đẩy cô bé xuống. Cháu có biết hậu quả nghiêm trọng nhất của việc này là gì không?”
Giang Thiển sao có thể không biết, cô ta đã học đến lớp chín rồi cơ mà.
Cô ta cắn môi, nhỏ giọng biện giải: “Cháu và anh trai đều ở bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng cháu chỉ muốn dọa con bé đấy tí thôi.”
Ông nội thở dài nặng nề.
Một lát sau, ông nói với Giang Tây Âm: “Bắt đầu từ ngày mai, ba sẽ dạy hai đứa trẻ này. Chỉ giữ lại một lớp học năng khiếu, những lớp khác đều không cần học nữa. A Âm, ba sẽ thay con quản mấy đứa cháu, con thay ba quản công ty, thấy sao hả?”
Giang Tây Âm đầy ngạc nhiên: “Giao thẳng cho con luôn ạ?”
Ông nội đáp: “Giao thẳng cho con. Nhưng nếu xảy ra chuyện, ba sẽ không gánh vác cho con, con phải tự chịu trách nhiệm.”
Giang Tây Âm đã từng kết hôn, rồi lại ly hôn, gia đình là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô ta, nhiều lúc cô ta luôn dựa vào nhà họ Giang hậu thuẫn.
Nhưng những điều này đều không bằng việc nắm quyền lực, tài sản trong tay mình.
Giang Tây Âm trả lời gần như không do dự: “Cảm ơn ba.”
Ông nội nói: “Ngày mai ba sẽ đưa hai đứa trẻ đi xin lỗi cô bé đó.”
Giang Tây Âm ngạc nhiên: “Ba đích thân đi ạ?”
Ông cụ gật đầu: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”
Nói một hồi, cuối cùng mới nói đến Giang Vọng.
Ông cụ dừng lại một lát, nói: “Giang Vọng, chúc cháu sinh nhật vui vẻ. Nam Úy, đưa nó về đi.”
Tất cả mọi người bao gồm cả Giang Vọng đều ngạc nhiên khi nghe lời ông nội nói, chỉ đơn giản như vậy là xong rồi sao?
Giang Nam Úy phản ứng trước, vỗ vai Giang Vọng.
Giang Vọng hơi nghiêng đầu, nhìn ông cụ vẫn còn minh mẫn, nhẹ giọng đáp:
“Cảm ơn ông nội.”
Giang Nam Úy không ở lại lâu, xong việc bèn đưa Giang Vọng đi ngay.
Giang Tây Âm lại không nhịn được, kêu ca: “Ba, như vậy mà không phải thiên vị sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông cụ liếc cô ta: “Ba không nuôi dạy Giang Vọng nên cũng chẳng thể quản giáo nó, cứ để Giang Bắc Tâm tự dạy dỗ con trai nó đi. Thằng nhóc thối, hiếm lắm mới về một chuyến mà cũng không biết về thăm cái nhà này.”
Giang Tây Âm hơi sửng sốt: “Giang Bắc Tâm về rồi ạ?”
.
“Ba Bắc Tâm?”
Lục Lê đẩy cửa sân, thấy một người đàn ông mặc quần đùi hoa đứng giữa sân thì suýt tưởng mình nhận nhầm người.
Cô xác nhận: “Là ba Bắc Tâm phải không?”
Giang Bắc Tâm đang duỗi người, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Lục Lê và Bùi Nhượng phía sau cô nhóc.
Anh ấy nở nụ cười, đi tới bế bổng cô nhóc lên, tiện thể khen: “Ồ, con bé này lớn thêm nhiều rồi.”
Nói xong lại nháy mắt với Bùi Nhượng.
Bùi Nhượng lười biếng chào hỏi một tiếng rồi đi mất.
Giang Bắc Tâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ buồn buồn của Lục Lê bèn hỏi han: “Sao vậy Lê Lê, không vui à?”
Lục Lê ôm cổ Giang Bắc Tâm, nhỏ giọng nói: “Ba Bắc Tâm, hôm nay con đã làm sai một chuyện rồi.”
Giang Bắc Tâm chớp mắt, khẽ hỏi: “Lê Lê làm sai gì cơ?”
Lục Lê bám vào tai Giang Bắc Tâm kể lại sự việc, sau đó buồn bã nói: “Con đã nói dối.’’
Ở thế giới trước, Lục Lê cũng chỉ mới trưởng thành, càng không nói đến việc cô đến đây, xung quanh đều là trẻ con. Đến nỗi sau khi nói dối, trong lòng cô có chút day dứt.
Dù sao thì lần này sự việc rất nghiêm trọng.
Giang Bắc Tâm nghe xong suy nghĩ rất lâu, đột nhiên hỏi: “Nếu có lần nữa, Lê Lê còn nói như vậy không?”
Lục Lê ngẩn ra một lúc, nhỏ giọng đáp: “Có ạ, con không muốn anh trai bị bắt nạt.”
Giang Bắc Tâm mỉm cười: “Lê Lê muốn bảo vệ anh trai nhưng sự bảo vệ như vậy cần phải trả giá. Khi hai chuyện khó có thể toàn vẹn thì chắc chắn phải từ bỏ một trong hai, cuộc đời làm gì có chuyện gì cũng như ý. Đúng không?”
Không hiểu sao, Lục Lê đột nhiên nhớ đến Tống Minh Nguyệt.
Tống Minh Nguyệt muốn tự do, từ đó từ bỏ tất cả, mà tất cả những thứ đó nói ra cũng chỉ là gánh nặng của bà ấy.
Thế sự vốn dĩ khó có thể toàn vẹn.
Lục Lê im lặng một lúc, mím môi đáp: “Đúng ạ.”
Giang Bắc Tâm bế Lục Lê vào phòng khách nhỏ, vui vẻ nói: “Thằng nhóc Giang Vọng chắc chắn không ngờ con sẽ nói như vậy. Nhưng ba đoán nó sẽ nói thật với Giang Nam Úy, nói ra mới có thể có cách giải quyết, Giang Nam Úy yêu quý con như vậy, chắc chắn sẽ nghe lời con. Yên tâm đi Lê Lê, anh trai chắc chắn sẽ không sao.”
Lục Lê bình tĩnh lại một lúc, tự an ủi mình rằng có Giang Nam Úy ở đó thì Giang Vọng chắc chắn sẽ không sao.
Cô vỗ vai Giang Bắc Tâm, nói: “Ba Bắc Tâm, ba thả con xuống đi.”
Giang Bắc Tâm nghe lời thả cô xuống.
Đợi cô đứng vững, anh ấy mới không hài lòng nói: “Lần sau không được chạy đi một mình như thế, ít nhất cũng phải tìm một người giáo viên đi cùng. Còn nữa, Giang Vọng thì sao, lúc con đi cứu người thì nó chạy đi đâu rồi?”
Lục Lê ngẩng đầu, vội vàng nắm lấy tay áo Giang Bắc Tâm.
Đôi mắt trong veo của cô nhóc chứa đầy vẻ lo lắng: “Anh trai không muốn đi chơi bóng rổ nhưng lại bị con bắt đi.”
“Đùa con thôi.” Giang Bắc Tâm bất lực thở dài trong lòng, xoa đầu cô nhóc:
“Đi, dẫn ba đi xem phòng ngủ tối nay đi.”
Giang Bắc Tâm vừa xuống máy bay đã chạy thẳng về nhà, đến giờ còn chưa có hạt cơm nào vào bụng. Vì vậy, Lục Lê dẫn Giang Bắc Tâm đi xem phòng xong là chạy vào bếp, hai người cùng nhau lúi húi chuẩn bị nấu chút đồ ăn.
Lục Lê vừa bật bếp thì ngoài sân có tiếng mở cổng.
“Anh trai?”
Lục Lê gọi một tiếng rồi quay phắt lại, tắt bếp, chuẩn bị ra ngoài tìm Giang Vọng. Cô đi vội, vừa bước ra khỏi cửa bếp đã đâm sầm vào ngực của người nào đấy, mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô.
Giang Vọng đỡ lấy Lục Lê như khi còn bé, ôm cô vào lòng, giọng nói ẩn chứa sự bất lực: “Vội gì thế? Lúc nào cũng cuống ca cuống quýt, chẳng chịu nhìn đường gì cả.”
Lục Lê hơi ngẩng mặt lên, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
"Ừ, anh không sao." Vẻ mặt Giang Vọng dịu dàng, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Chút nữa anh nấu trà gừng cho em uống.”
Giang Bắc Tâm đứng phía sau Lục Lê như bị phớt lờ.
Giang Vọng thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn ba mình.
Cho đến khi Giang Bắc Tâm không chịu được nữa, kéo cô nhóc khỏi vòng tay Giang Vọng: “Thằng nhóc thối, thấy ba không biết chào à?”
Lúc này Giang Vọng mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Giang Bắc Tâm từ trên xuống dưới, nói: “Đen nhẻm, gầy rộc đi rồi. Ba ăn gì? Con làm cho. Ba và Lục Lê ra ngoài chơi đi, sẵn kể chuyện gì mới mẻ hay ho cho em ấy nghe.”
Ăn nói thế này cứ như Giang Vọng mới là ba vậy.
Hôm nay là sinh nhật Giang Vọng mà để cậu vào bếp thì không được hay cho lắm, song Giang Bắc Tâm lại chẳng phải người biết ý, vẫn cười tươi rói: “Ba ở đây giúp con. Lê Lê, để chú út chơi với con nhé.”
Giang Nam Úy vẫn luôn im lặng liếc nhìn hai ba con đang định nói chuyện riêng, anh ấy dẫn Lục Lê đi: “Lê Lê, chú út cùng con làm bánh nhé. Bê bàn ra sân làm được không?”
Lục Lê ngoái đầu nhìn Giang Vọng đầy mong đợi.
Thiếu niên mặc áo ngắn tay bật bếp lên, cậu đang nói chuyện với Giang Bắc Tâm, trông có vẻ tâm trạng khá tốt.
Cô nhẹ nhàng thở phào, không sao là tốt rồi.
Trong bếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Bắc Tâm nói với Giang Vọng vài chuyện thường ngày, nhắc đến Lục Lê: “Hôm nay con đánh nhau đấy à? Con bé về nhà mặt cứ xị ra, trông không vui lắm. Ba hỏi thì con bé bảo nay nó làm sai, nói dối người khác.”
Động tác trên tay Giang Vọng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Giang Bắc Tâm: “Vì chuyện này mà em ấy thấy áy náy ạ?”
Giang Bắc Tâm "Ừ." một tiếng: “Con bé đó chắc là chưa từng làm chuyện như vậy, trông buồn lắm.”
Câu nói mà Lục Lê nói vào buổi chiều, quả thực là Giang Vọng không ngờ tới.
Từ nhỏ Lục Lê chưa từng gây chuyện, lúc nhỏ bảo cậu bắt nạt người khác cũng phải lén lút. Sau này rời khỏi nhà họ Giang, họ không cần phải nhún nhường nữa, cuộc sống có thể coi như thuận buồm xuôi gió.
Nhưng rõ ràng, chuyện như hôm nay lại một lần nữa phá vỡ sự cân bằng đó.
Giang Vọng cau mày, hỏi: “Ba đã nói với em ấy như thế nào?”
Giang Bắc Tâm nói đại khái vài câu, cuối cùng kết luận: “Chỉ nói với con bé rằng cuộc đời không phải lúc nào cũng như ý. Trong lòng con bé hiểu cả, chỉ là nhất thời chưa thông suốt thôi.”
Giang Vọng nghe xong, im lặng hồi lâu không nói gì.
Cậu nắm chặt con dao trên tay.
Từ khi rời khỏi nhà họ Giang, cậu không cần người thân, tài sản, quyền thế, thậm chí những thứ cậu cần cũng chẳng liên quan đến nhà họ Giang. Cậu chỉ cần Lục Lê.
Nhưng luôn có người khiến cô cảm thấy bất an.
Những người đó như những con ruồi lượn lờ đuổi mãi không đi, khiến người ta phải căm ghét.
“Ba.” Giang Vọng im lặng một lúc rồi nói: “Sau khi trưởng thành con muốn trở về nhà họ Giang.”
Nghe vậy, Giang Bắc Tâm suýt thì đánh rơi quả táo trong miệng, anh ấy kinh ngạc nói: “Về đó làm gì?”
Giang Vọng rũ mắt, nhẹ giọng đáp: “Muốn để mọi việc em ấy làm, mọi nơi em ấy đến đều thuận lợi như ý.”
Không muốn nhà họ Giang trở thành nỗi phiền muộn của cô, không muốn cô vì chuyện như vậy mà thấy áy náy. Muốn để cô muốn làm gì thì làm, không cần vì bất kỳ ai mà nhún nhường.
Nhưng tiền đề là, cô phải ở bên cạnh cậu, ở nơi cậu có thể nhìn thấy.
.
Giờ ăn tối, Giang Nam Úy đưa Giang Nghiêu đến.
Mấy người tụ tập lại, lại gọi thêm Bùi Nhượng, cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Giang Vọng.
Tâm trạng Giang Bắc Tâm rất tốt, nhất quyết kéo Giang Nam Úy uống rượu, Giang Nam Úy không để ý đến anh ấy, thế là Giang Bắc Tâm lại đi rủ rê Bùi Nhượng. Kết quả là đợi đến khi Giang Nam Úy dẫn Giang Nghiêu đi rồi, Giang Bắc Tâm và Bùi Nhượng vẫn còn đang hăng say uống rượu..
Đàn ông say rượu thì không giữ được mồm miệng, nói năng lung tung.
Lục Lê đã sớm bị Giang Vọng đuổi về phòng ngủ rồi.
Tửu lượng Bùi Nhượng rất tốt, Giang Bắc Tâm say mềm rồi mà ánh mắt anh ấy vẫn tỉnh táo. Trước khi đi Bùi Nhượng không nói nhiều, chỉ vỗ nhẹ vào vai Giang Vọng. Giang Bắc Tâm ngã xuống còn lẩm bẩm: “Bây giờ tranh của ba bán được bao nhiêu tiền con biết không?”
Giang Vọng thở dài: “Năm nay ba chưa vẽ xong nổi một bức mà vẫn còn thời gian về gặp con nữa.”
Giang Bắc Tâm mặt đỏ tía tai la lên: “Con thì biết gì hả!”
Giang Vọng không nói gì nữa, dìu Giang Bắc Tâm lên lầu.
Giang Vọng dọn dẹp phụ Giang Bắc Tâm xong thì cũng về phòng tắm rửa. Trên người cậu toàn mùi rượu, nếu ngày mai cô nhóc ngửi thấy, lại phải nghe lải nhải một hồi.
Cùng lúc đó, Lục Lê bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Cô bật đèn, uống một ngụm nước, nhìn đồng hồ trên đầu giường: 00:37.
Đã sang ngày mới, sinh nhật Giang Vọng đã kết thúc ba mươi bảy phút rồi.
Sau khi nằm xuống, Lục Lê cứ cảm thấy mình quên mất chuyện gì đó, mở mắt không thể nào ngủ được. Nhưng mà là chuyện gì nhỉ, quà đã tặng, bánh đã ăn, còn gặp cả ba Bắc Tâm nữa.
Cô nghĩ mãi mà không ra.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi Lục Lê sắp ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên một ý nghĩ vụt lên, Lục Lê tỉnh hẳn.
Cô vén chăn, đứng dậy khoác áo ngủ rồi nhẹ nhàng ra ngoài, thậm chí còn không dám bật đèn, mở cửa rồi thò đầu ra ngoài quan sát một lúc.
Trên hành lang sáng một ngọn đèn nhỏ, không có động tĩnh gì.
Phòng của Giang Vọng và cô đối diện nhau, ở giữa có một hành lang nhỏ.
Lục Lê áp đầu vào cửa phòng Giang Vọng, bên trong hình như không có tiếng động.
Đợi một lúc, cô giơ tay gõ cửa, khẽ gọi: “Anh ơi, anh ơi.”
Giang Vọng vừa từ phòng tắm ra khựng lại một lúc, tiện tay kéo một chiếc áo khoác, bước nhanh đến bên cửa, vội vàng mở cửa, hỏi: “Sao vậy? Em thấy không khỏe chỗ nào à?”
Kết quả vừa mở cửa, cậu đã đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Lục Lê.
Cô nhóc mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, trong mắt còn ngái ngủ nhưng lại rất phấn khích.
Giang Vọng lập tức có một linh cảm không lành, hỏi: “Sao vậy?”
Lục Lê chớp mắt, khẽ hỏi: “Anh ơi, em quên xoa bụng cho anh rồi. Bụng anh còn đau không, để em xoa cho?”
Giang Vọng: “...”
Hai người tròn mắt nhìn nhau trước cửa phòng một lúc lâu.
Cuối cùng, Giang Vọng đau đầu đuổi cô đi: “Về ngủ đi.”
Lục Lê nhìn chằm chằm vào bụng Giang Vọng: “Không cần xoa thật hả?””
Giang Vọng hơi hóp cằm, môi mím chặt: “Không cần.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro