Tôi Đang Nuôi Bé Con Nam Thần Trong Game Hẹn Hò
Chương 36
2024-09-28 17:23:39
Sau đại hội thể thao giữa ba trường, suốt một khoảng thời gian dài Lục Lê không nhìn thấy cặp song sinh nhà họ Giang nữa. Ngày hôm đó, Giang Bắc Tâm im hơi lặng tiếng tới, rồi lại vội vàng rời đi.
Hai năm gần đây anh ấy cũng không quay lại.
Xuân hạ thu đông, chớp mắt trôi qua.
Lục Lê và Giang Vọng bước vào lớp chín, chuẩn bị cho kỳ tốt nghiệp.
“Giang Vọng, năm nay ba anh có về ăn Tết không?”
Lục Lê mặc một chiếc áo len dày màu trắng, quấn một chiếc khăn quàng màu đỏ trên cổ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết vùi sâu trong đó, chỉ để lộ ra đôi mắt long lanh xinh xắn đang chăm chú nhìn Giang Vọng.
Giang Vọng giơ tay đội mũ cho cô, nói: “Chưa chắc.”
Cậu duỗi tay ra sau đóng cửa lại, liếc nhìn nhà số 31 bên cạnh.
Lục Lê chú ý tới ánh mắt của cậu, tò mò hỏi: “Bà cụ hàng xóm sắp chuyển đi rồi hả?”
“Ừ.” Giang Vọng dời mắt, cúi đầu nhìn giờ: “Còn mười phút nữa xe buýt sẽ đến trạm.”
Lục Lê vội vàng chạy tới bên cạnh cậu, thúc giục: “Mau đi thôi.”
Sau đó hai người sóng vai nhau đi về phía trạm xe buýt.
Mùa đông trời trở lạnh, bọn họ không đi xe đạp đến trường nữa mà chuyển sang đi xe buýt.
Tuyết rơi phấp phới, đống tuyết nằm giữa đường trong ngõ đã được dọn sạch, chỉ có trên rìa đường còn in vài dấu chân mèo con. Những cành cây trơ trụi giống như được phủ một lớp bơ lạnh giá.
Mỗi dịp Giáng sinh, thành phố Hòa đều sẽ có tuyết rơi.
Mùa đông năm nay là mùa đông cuối cùng của bọn họ ở trường trung học cơ sở.
Trong tay Lục Lê cầm một cốc nước nhỏ nóng hôi hổi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Giang Vọng. Bên mặt của cậu có vết thương, đã một tuần rồi mà vẫn chưa lành, còn đỏ nữa, trên mặt cũng có vô số vết xước nhỏ.
Kể từ khi học cấp hai, trên mặt Giang Vọng lúc nào có vết thương.
Lúc đầu Lục Lê còn tưởng Giang Vọng đánh nhau với người khác, hỏi mấy ngày liền cũng không chịu nói, làm cô tức đến mức gần như không thèm quan tâm đến cậu nữa. Sau đó, Bùi Nhượng nói cho cô biết những vết thương ấy là do tập huấn nên cô mới tạm bỏ qua.
“Sao vẫn chưa lành thế này.” Lục Lê nhỏ giọng cằn nhằn, cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm vào vùng xung quanh vết thương của cậu: “Anh không thể bảo các anh trai trong đội nhẹ nhàng một chút được à, sao lần nào cũng bị thương vậy. Đợt trước lão Triệu còn tưởng anh bị người khác bắt nạt đấy.”
Giang Vọng vẫn bị cái chạm ấm áp chọc qua chọc lại trên mặt cậu.
Cậu nhẹ nhàng nhắc nhở Lục Lê: “Không phải là anh, em gọi anh Nhượng là chú, thì cũng phải gọi bọn họ là chú.”
Lục Lê rút tay lại, khó hiểu nói: “Anh gọi là anh, em lại gọi là chú, nghe kiểu gì cũng như chúng mình cách nhau cả một thế hệ ấy.”
Giang Vọng phủi đi những bông tuyết rơi trên mặt cô, nhỏ giọng nói: “Sau này sửa lại.”
Hôm nay xe buýt đến rất nhanh nhưng cũng vô cùng đông đúc.
Có lẽ vì tuyết rơi nên nhiều người chọn đi xe buýt để đi làm và đi học hơn hẳn.
Lúc Lục Lê và Giang Vọng lên xe, trên xe đã không còn ghế trống, lối đi cũng đã chật kín người.
Giang Vọng duỗi tay, nắm lấy cổ tay Lục Lê rồi cẩn thận dắt cô đi về một góc ít người.
Lục Lê hơi ngẩng đầu, bỗng ngơ ngác nghĩ Giang Vọng càng ngày càng cao. Mới lớp chín mà chiều cao của cậu đã gần mét tám, bàn tay nắm tay cô cũng ngày càng vững chãi hơn.
Song, bàn tay của Giang Vọng thật sự ấm áp.
Trong lúc Lục Lê còn đang ngơ ngác, Giang Vọng đã dẫn cô chen vào trong góc.
Lục Lê chớp mắt, tuy ở tít trong cùng nhưng lại khá rộng rãi.
Giang Vọng quay lưng về phía cô rồi chặn trước người cô. Sau khi xe chạy, cậu bèn ngoảnh đầu lại dặn dò: “Nắm chặt tay vịn, thấy lạnh thì vịn vào anh.”
“Biết rồi.”
Lục Lê tít mắt lên, gật đầu với cậu.
Trong không gian nhỏ hẹp.
Bên trái là tay vịn, bên phải là cửa sổ xe, trước mặt là Giang Vọng.
Lục Lê có thể tự do hoạt động bên trong, cô nhìn ra cửa sổ xe đầy sương mù một lúc, sau đó lặng lẽ duỗi đầu ngón tay viết lên đó: [Giang Vọng không ngoan, hàng ngày đều mang vết thương về nhà.]
Viết xong, cô vẫn chưa hài lòng, còn vẽ một cái đầu heo ở bên dưới.
Lục Lê tự mình thưởng thức một lúc, quyết định giở trò xấu.
Cô chọc vào lưng Giang Vọng, kiễng chân lên, tựa vào gáy cậu rồi nhỏ giọng nói: “Anh, sao anh lại quay lưng về phía em?”
Cậu thiếu niên trước mặt không có động tĩnh gì một lúc lâu.
Lục Lê khó hiểu, lại kêu tiếp: “Giang Vọng?”
Hơi thở thiếu nữ mềm mại, ấm áp, hương thơm nhẹ nhàng quen thuộc hòa vào không khí lạnh giá của ngày đông, thấm vào từng lỗ chân lông của cậu. Phần gáy Giang Vọng run lên theo hơi thở của cô.
Rất lâu sau.
Giang Vọng buông lỏng bàn tay đang siết chặt, xoay người rồi cúi đầu nhìn cô: “Thế thì để anh quay lại.”
Lục Lê: “...”
Vì ban nãy Giang Vọng đưa lưng về phía cô nên Lục Lê không cảm thấy có gì bất thường.
Bây giờ cô mới nhận ra, Giang Vọng vừa quay người lại thì hơi thở của cậu gần như sát gần kề với cô. Một người cúi đầu, một người hơi ngẩng mặt lên, xe chỉ cần hơi lắc lư thôi là cô sẽ chúi đầu vào lòng Giang Vọng ngay tức thì mất.
Đôi mắt đen láy của chàng trai chăm chú nhìn vào cô, hơi tối lại.
Lục Lê vô thức nắm chặt tay vịn.
Cô vờ ho nhẹ một tiếng như không có chuyện gì: “Anh ơi, anh nhìn ra ngoài xem có phải mặt trời mọc rồi không.”
Giang Vọng ngẩn ra, hơi dời tầm mắt, nhìn về phía cửa sổ. Dòng chữ xinh xắn gọn gàng đập vào mắt cậu, cậu im lặng một lúc rồi trả lời: “Không phải hàng ngày.”
Lục Lê trừng mắt nhìn cậu: “Hộp thuốc y tế trong nhà không biết đã thay mất bao nhiêu lần rồi.”
“Sau này anh sẽ cẩn thận hơn.” Giang Vọng vuốt tóc Lục Lê, thản nhiên chuyển chủ đề: “Em đã sắp xếp lịch trình ngày đầu năm mới ổn chưa? Hai ngày này nhớ chú ý đến ngón tay nhé.”
Lục Lê gật đầu: “Ừm, chú út và anh họ sẽ đi cùng em tham gia cuộc thi.”
Từ nửa sau học kỳ hai lớp sáu, Lục Lê đã bắt đầu tham gia các cuộc thi piano theo gợi ý của Lizzy. Không thể không nói, nhờ các cuộc thi như thế nên Lục Lê đã tiến bộ rất nhanh, song cũng rất vất vả.
Ngày đầu năm mới năm nay, Lục Lê có một cuộc thi ở thành phố bên cạnh.
Giang Vọng vốn muốn đi cùng cô nhưng lại xảy ra chút ngoài ý muốn.
Nghĩ tới đây, Giang Vọng khẽ nói: “Sau này đừng cố sức như vậy nữa.”
Đợi thêm một tháng nữa thôi.
Cậu nói giọng khe khẽ, giống như đang nói với chính mình, âm thanh ấy cũng lập tức chìm trong tiếng còi xe.
Xuống xe.
Lục Lê vui vẻ giẫm lên tuyết, tuyết trắng oa oa kêu la phản đối, ngược lại cô càng giẫm hăng say hơn. Giang Vọng đi sau cô, thả chậm bước chân, ánh mắt chỉ nhìn vào cô.
“Anh.” Lục Lê quay đầu nhìn cậu, trong mắt sáng ngời niềm vui: “Hôm nay em không đi luyện piano nữa, sẽ về nhà sớm đón Giáng sinh với anh.”
Giang Vọng đồng ý, hỏi về việc của Lizzy: “Sau khi tốt nghiệp em dự định học piano thế nào?”
Lục Lê lắc đầu, nói: “Có lẽ không học nữa. Nhắc đến chuyện này mới nhớ, anh, em nói cho anh một bí mật. Hình như cô Lizzy sắp kết hôn rồi, hôm đó em vô tình nhìn thấy cô ấy đang chọn kẹo cưới.”
Cô hạ giọng xuống rất thấp, trong mắt còn thoáng hiện vẻ bất an khi nhìn thấy bí mật.
“Nhưng thật kỳ lạ.” Lục Lê cau mày suy nghĩ một lúc: “Sao em chưa từng gặp bạn trai của cô Lizzy nhỉ? Anh trai, anh biết cô Lizzy có bạn trai không?”
Giang Vọng “Ừm” một tiếng: “Anh biết, họ Lâm.”
Mối quan hệ giữa Lizzy và Lâm Thanh Dịch, con trai cả nhà họ Lâm không phải là bí mật. Hai người đã ở bên nhau nhiều năm, nhưng bậc cha chú trong nhà họ Lâm luôn phản đối mối hôn sự giữa Lâm Thanh Dịch và Lizzy. Con trai cả nhà họ Lâm được đặt tên là “Thanh Dịch”. Quả thật giống như cái tên này, ngay từ nhỏ đã có thể dễ dàng đạt được thứ mà anh ta muốn.
Nhưng hiện tại trở ngại duy nhất của anh ta lại là gia đình của anh ta.
Nghe vậy, Lục Lê kinh ngạc nói: “Anh biết hả?”
Giang Vọng vốn là người không bao giờ để tâm tới những chuyện được bàn tán ở trường học, chuyện này hẳn là không thể nghe ở trường được.
Cô sáp lại, nhìn chằm chằm vào cậu rồi hỏi: “Giang Vọng, anh có thấy cô Lizyy xinh đẹp không?”
Bước chân Giang Vọng khựng lại, giọng nói hơi lạnh lùng: “Em lại đang suy nghĩ cái gì thế? Đấy là chú kể.”
Lục Lê mím môi: “Em chỉ hỏi vu vơ thôi mà, anh mới nghĩ nhiều ấy.”
Hai người đi đến cổng trường, Lục Lê không nhìn thấy Diệp Tình Tinh thì thấy hơi không quen. Cô nhỏ giọng nói thầm: “Cũng không biết sau khi tốt nghiệp đàn chị thế nào rồi, đã quen với trường mới chưa.”
Nói đến đây, Lục Lê nghiêng đầu nhìn Giang Vọng rồi hỏi thử: “Anh ơi, anh và đàn chị còn liên lạc không?”
Giang Vọng bình tĩnh hỏi lại: “Ai cơ?”
Lục Lê lẩm bẩm: “Chị Diệp lớp trên ý! Anh đừng tưởng em không biết, lần trước túi nước nhỏ là anh hỏi chị ấy mua mà. Lúc đó không phải bọn anh đều thêm WeChat rồi à, chị Diệp đã nói với em từ lâu rồi.”
Giang Vọng nghiêng đầu qua, nhìn vào mắt cô, nói: “Tối nay về nhà tự kiểm tra điện thoại của anh đi.”
Lục Lê chột dạ nói: “... Em xem điện thoại của anh làm gì, không kết bạn thì không kết bạn thôi.”
Cô lẩm bẩm mấy câu rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Không khí Giáng sinh trong trường không rộn ràng như bên ngoài.
Nhưng trong lớp học cũng rất sôi nổi, trên bàn đầy những quả táo được gói cẩn thận đẹp mắt. Sau khi vào lớp, Lục Lê và Giang Vọng tách ra đi đến chỗ ngồi của mình. Trong hai năm rưỡi qua, Lục Lê kiên trì bảo vệ Sầm Tuế, hai người bọn họ vẫn luôn ngồi cùng bàn.
“Tuế Tuế!”
Lục Lê cười tít mắt, phi tới chỗ ngồi rồi gọi Sầm Tuế.
Sầm Tuế liếc nhìn cô, lười biếng hỏi: “Cậu giấu quà phải không, vui vẻ thế.”
Lục Lê chớp chớp mắt: “Lại bị cậu phát hiện ra rồi.”
Sầm Tuế thở dài: “Mặt cậu thì giấu được cái gì.”
Lục Lê lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ từ trong cặp sách, vẻ mặt rất thần bí: “Tớ nhờ chú mua đó, xinh lắm.”
Lục Lê nói xong thì thấy hơi chột dạ, thật ra là cô đã đổi nó từ cửa hàng hệ thống. Đôi khuyên tai ruby diễm lệ này dường như còn khắc tên Sầm Tuế, nhưng do tình hình hiện tại nên cô thường lấy Giang Nam Uý làm lá chắn.
Sầm Tuế mở hộp ra, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu lại tiêu tiền bừa bãi nữa rồi Lục Lê.”
Nghe thấy cách xưng hô của Sầm Tuế, Lục Lê liền nuốt nước bọt.
Mặc dù Giang Vọng luôn gọi cô là Lục Lê, song Sầm Tuế lại luôn thân thiết gọi cô là Lê Lê, nên khi Sầm Tuế gọi tên đầy đủ của cô, Lục Lê đã biết có chuyện không ổn.
Lục Lê sáp lại trước mặt Sầm Tuế, chớp chớp đôi mắt to nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: “Nhưng tớ muốn làm cậu vui mà.”
Sầm Tuế: “...”
Đây không phải chơi xấu thì là gì, cô ấy thậm chí còn không kịp tức giận.
Sầm Tuế liếc cô một cái, nói: “Không có lần sau đâu nhé.”
Lục Lê cười hí hửng ôm chầm lấy Sầm Tuế.
Diêu Lâm ngồi ở hàng cuối vừa gặm quả táo nhận được hôm qua, vừa nhìn xung quanh.
Cảnh tượng hai cô gái ôm nhau đúng là vui tai vui mắt, cậu ta vừa đưa mắt đã trông thấy rồi. Cơ mà nhìn thấy thì thôi đi, lại còn không quên thông báo cho Giang Vọng: “Giang Vọng, cậu nhìn kìa, em gái cậu có vẻ rất vui.”
Giang Vọng ngước mắt, nhìn về phía hàng ghế trước bên trái.
Lúm đồng tiền nhỏ của cô gái nở rộ, khuôn mặt trắng như tuyết đang kề sát vào người khác cọ qua cọ lại.
Cậu dời tầm mắt, tỏ ra hơi lạnh nhạt: “Ừm.”
Diêu Lâm: “...”
Cậu ta phồng má tiếp tục nhai táo rồm rộp, thầm nghĩ tại sao suy nghĩ của bạn cùng bàn cậu ta lại khó đoán đến vậy.
Giờ nghỉ trưa, trong lớp học rất yên tĩnh.
Lục Lê nằm bò trên bàn vẽ tranh, Sầm Tuế ở bên cạnh đang ngủ say, mấy sợi tóc trên má hơi vểnh lên một chút.
Vào lúc yên tĩnh thì một chút động tĩnh cũng rất rõ ràng.
Vì vậy khi có người hô “Giang Vọng, có người tìm” thì Lục Lê vô thức quay đầu lại.
Chàng trai cao lớn đẹp trai đứng dậy, liếc nhìn ra cửa sau, chậm rãi mặc áo khoác đồng phục rồi mới đi ra ngoài.
Lục Lê nhìn một lúc rồi quay đầu lại, tiếp tục vẽ nguệch ngoạc.
Vài phút sau, tiếng bước chân quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Hai năm gần đây anh ấy cũng không quay lại.
Xuân hạ thu đông, chớp mắt trôi qua.
Lục Lê và Giang Vọng bước vào lớp chín, chuẩn bị cho kỳ tốt nghiệp.
“Giang Vọng, năm nay ba anh có về ăn Tết không?”
Lục Lê mặc một chiếc áo len dày màu trắng, quấn một chiếc khăn quàng màu đỏ trên cổ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết vùi sâu trong đó, chỉ để lộ ra đôi mắt long lanh xinh xắn đang chăm chú nhìn Giang Vọng.
Giang Vọng giơ tay đội mũ cho cô, nói: “Chưa chắc.”
Cậu duỗi tay ra sau đóng cửa lại, liếc nhìn nhà số 31 bên cạnh.
Lục Lê chú ý tới ánh mắt của cậu, tò mò hỏi: “Bà cụ hàng xóm sắp chuyển đi rồi hả?”
“Ừ.” Giang Vọng dời mắt, cúi đầu nhìn giờ: “Còn mười phút nữa xe buýt sẽ đến trạm.”
Lục Lê vội vàng chạy tới bên cạnh cậu, thúc giục: “Mau đi thôi.”
Sau đó hai người sóng vai nhau đi về phía trạm xe buýt.
Mùa đông trời trở lạnh, bọn họ không đi xe đạp đến trường nữa mà chuyển sang đi xe buýt.
Tuyết rơi phấp phới, đống tuyết nằm giữa đường trong ngõ đã được dọn sạch, chỉ có trên rìa đường còn in vài dấu chân mèo con. Những cành cây trơ trụi giống như được phủ một lớp bơ lạnh giá.
Mỗi dịp Giáng sinh, thành phố Hòa đều sẽ có tuyết rơi.
Mùa đông năm nay là mùa đông cuối cùng của bọn họ ở trường trung học cơ sở.
Trong tay Lục Lê cầm một cốc nước nhỏ nóng hôi hổi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Giang Vọng. Bên mặt của cậu có vết thương, đã một tuần rồi mà vẫn chưa lành, còn đỏ nữa, trên mặt cũng có vô số vết xước nhỏ.
Kể từ khi học cấp hai, trên mặt Giang Vọng lúc nào có vết thương.
Lúc đầu Lục Lê còn tưởng Giang Vọng đánh nhau với người khác, hỏi mấy ngày liền cũng không chịu nói, làm cô tức đến mức gần như không thèm quan tâm đến cậu nữa. Sau đó, Bùi Nhượng nói cho cô biết những vết thương ấy là do tập huấn nên cô mới tạm bỏ qua.
“Sao vẫn chưa lành thế này.” Lục Lê nhỏ giọng cằn nhằn, cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm vào vùng xung quanh vết thương của cậu: “Anh không thể bảo các anh trai trong đội nhẹ nhàng một chút được à, sao lần nào cũng bị thương vậy. Đợt trước lão Triệu còn tưởng anh bị người khác bắt nạt đấy.”
Giang Vọng vẫn bị cái chạm ấm áp chọc qua chọc lại trên mặt cậu.
Cậu nhẹ nhàng nhắc nhở Lục Lê: “Không phải là anh, em gọi anh Nhượng là chú, thì cũng phải gọi bọn họ là chú.”
Lục Lê rút tay lại, khó hiểu nói: “Anh gọi là anh, em lại gọi là chú, nghe kiểu gì cũng như chúng mình cách nhau cả một thế hệ ấy.”
Giang Vọng phủi đi những bông tuyết rơi trên mặt cô, nhỏ giọng nói: “Sau này sửa lại.”
Hôm nay xe buýt đến rất nhanh nhưng cũng vô cùng đông đúc.
Có lẽ vì tuyết rơi nên nhiều người chọn đi xe buýt để đi làm và đi học hơn hẳn.
Lúc Lục Lê và Giang Vọng lên xe, trên xe đã không còn ghế trống, lối đi cũng đã chật kín người.
Giang Vọng duỗi tay, nắm lấy cổ tay Lục Lê rồi cẩn thận dắt cô đi về một góc ít người.
Lục Lê hơi ngẩng đầu, bỗng ngơ ngác nghĩ Giang Vọng càng ngày càng cao. Mới lớp chín mà chiều cao của cậu đã gần mét tám, bàn tay nắm tay cô cũng ngày càng vững chãi hơn.
Song, bàn tay của Giang Vọng thật sự ấm áp.
Trong lúc Lục Lê còn đang ngơ ngác, Giang Vọng đã dẫn cô chen vào trong góc.
Lục Lê chớp mắt, tuy ở tít trong cùng nhưng lại khá rộng rãi.
Giang Vọng quay lưng về phía cô rồi chặn trước người cô. Sau khi xe chạy, cậu bèn ngoảnh đầu lại dặn dò: “Nắm chặt tay vịn, thấy lạnh thì vịn vào anh.”
“Biết rồi.”
Lục Lê tít mắt lên, gật đầu với cậu.
Trong không gian nhỏ hẹp.
Bên trái là tay vịn, bên phải là cửa sổ xe, trước mặt là Giang Vọng.
Lục Lê có thể tự do hoạt động bên trong, cô nhìn ra cửa sổ xe đầy sương mù một lúc, sau đó lặng lẽ duỗi đầu ngón tay viết lên đó: [Giang Vọng không ngoan, hàng ngày đều mang vết thương về nhà.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Viết xong, cô vẫn chưa hài lòng, còn vẽ một cái đầu heo ở bên dưới.
Lục Lê tự mình thưởng thức một lúc, quyết định giở trò xấu.
Cô chọc vào lưng Giang Vọng, kiễng chân lên, tựa vào gáy cậu rồi nhỏ giọng nói: “Anh, sao anh lại quay lưng về phía em?”
Cậu thiếu niên trước mặt không có động tĩnh gì một lúc lâu.
Lục Lê khó hiểu, lại kêu tiếp: “Giang Vọng?”
Hơi thở thiếu nữ mềm mại, ấm áp, hương thơm nhẹ nhàng quen thuộc hòa vào không khí lạnh giá của ngày đông, thấm vào từng lỗ chân lông của cậu. Phần gáy Giang Vọng run lên theo hơi thở của cô.
Rất lâu sau.
Giang Vọng buông lỏng bàn tay đang siết chặt, xoay người rồi cúi đầu nhìn cô: “Thế thì để anh quay lại.”
Lục Lê: “...”
Vì ban nãy Giang Vọng đưa lưng về phía cô nên Lục Lê không cảm thấy có gì bất thường.
Bây giờ cô mới nhận ra, Giang Vọng vừa quay người lại thì hơi thở của cậu gần như sát gần kề với cô. Một người cúi đầu, một người hơi ngẩng mặt lên, xe chỉ cần hơi lắc lư thôi là cô sẽ chúi đầu vào lòng Giang Vọng ngay tức thì mất.
Đôi mắt đen láy của chàng trai chăm chú nhìn vào cô, hơi tối lại.
Lục Lê vô thức nắm chặt tay vịn.
Cô vờ ho nhẹ một tiếng như không có chuyện gì: “Anh ơi, anh nhìn ra ngoài xem có phải mặt trời mọc rồi không.”
Giang Vọng ngẩn ra, hơi dời tầm mắt, nhìn về phía cửa sổ. Dòng chữ xinh xắn gọn gàng đập vào mắt cậu, cậu im lặng một lúc rồi trả lời: “Không phải hàng ngày.”
Lục Lê trừng mắt nhìn cậu: “Hộp thuốc y tế trong nhà không biết đã thay mất bao nhiêu lần rồi.”
“Sau này anh sẽ cẩn thận hơn.” Giang Vọng vuốt tóc Lục Lê, thản nhiên chuyển chủ đề: “Em đã sắp xếp lịch trình ngày đầu năm mới ổn chưa? Hai ngày này nhớ chú ý đến ngón tay nhé.”
Lục Lê gật đầu: “Ừm, chú út và anh họ sẽ đi cùng em tham gia cuộc thi.”
Từ nửa sau học kỳ hai lớp sáu, Lục Lê đã bắt đầu tham gia các cuộc thi piano theo gợi ý của Lizzy. Không thể không nói, nhờ các cuộc thi như thế nên Lục Lê đã tiến bộ rất nhanh, song cũng rất vất vả.
Ngày đầu năm mới năm nay, Lục Lê có một cuộc thi ở thành phố bên cạnh.
Giang Vọng vốn muốn đi cùng cô nhưng lại xảy ra chút ngoài ý muốn.
Nghĩ tới đây, Giang Vọng khẽ nói: “Sau này đừng cố sức như vậy nữa.”
Đợi thêm một tháng nữa thôi.
Cậu nói giọng khe khẽ, giống như đang nói với chính mình, âm thanh ấy cũng lập tức chìm trong tiếng còi xe.
Xuống xe.
Lục Lê vui vẻ giẫm lên tuyết, tuyết trắng oa oa kêu la phản đối, ngược lại cô càng giẫm hăng say hơn. Giang Vọng đi sau cô, thả chậm bước chân, ánh mắt chỉ nhìn vào cô.
“Anh.” Lục Lê quay đầu nhìn cậu, trong mắt sáng ngời niềm vui: “Hôm nay em không đi luyện piano nữa, sẽ về nhà sớm đón Giáng sinh với anh.”
Giang Vọng đồng ý, hỏi về việc của Lizzy: “Sau khi tốt nghiệp em dự định học piano thế nào?”
Lục Lê lắc đầu, nói: “Có lẽ không học nữa. Nhắc đến chuyện này mới nhớ, anh, em nói cho anh một bí mật. Hình như cô Lizzy sắp kết hôn rồi, hôm đó em vô tình nhìn thấy cô ấy đang chọn kẹo cưới.”
Cô hạ giọng xuống rất thấp, trong mắt còn thoáng hiện vẻ bất an khi nhìn thấy bí mật.
“Nhưng thật kỳ lạ.” Lục Lê cau mày suy nghĩ một lúc: “Sao em chưa từng gặp bạn trai của cô Lizzy nhỉ? Anh trai, anh biết cô Lizzy có bạn trai không?”
Giang Vọng “Ừm” một tiếng: “Anh biết, họ Lâm.”
Mối quan hệ giữa Lizzy và Lâm Thanh Dịch, con trai cả nhà họ Lâm không phải là bí mật. Hai người đã ở bên nhau nhiều năm, nhưng bậc cha chú trong nhà họ Lâm luôn phản đối mối hôn sự giữa Lâm Thanh Dịch và Lizzy. Con trai cả nhà họ Lâm được đặt tên là “Thanh Dịch”. Quả thật giống như cái tên này, ngay từ nhỏ đã có thể dễ dàng đạt được thứ mà anh ta muốn.
Nhưng hiện tại trở ngại duy nhất của anh ta lại là gia đình của anh ta.
Nghe vậy, Lục Lê kinh ngạc nói: “Anh biết hả?”
Giang Vọng vốn là người không bao giờ để tâm tới những chuyện được bàn tán ở trường học, chuyện này hẳn là không thể nghe ở trường được.
Cô sáp lại, nhìn chằm chằm vào cậu rồi hỏi: “Giang Vọng, anh có thấy cô Lizyy xinh đẹp không?”
Bước chân Giang Vọng khựng lại, giọng nói hơi lạnh lùng: “Em lại đang suy nghĩ cái gì thế? Đấy là chú kể.”
Lục Lê mím môi: “Em chỉ hỏi vu vơ thôi mà, anh mới nghĩ nhiều ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đi đến cổng trường, Lục Lê không nhìn thấy Diệp Tình Tinh thì thấy hơi không quen. Cô nhỏ giọng nói thầm: “Cũng không biết sau khi tốt nghiệp đàn chị thế nào rồi, đã quen với trường mới chưa.”
Nói đến đây, Lục Lê nghiêng đầu nhìn Giang Vọng rồi hỏi thử: “Anh ơi, anh và đàn chị còn liên lạc không?”
Giang Vọng bình tĩnh hỏi lại: “Ai cơ?”
Lục Lê lẩm bẩm: “Chị Diệp lớp trên ý! Anh đừng tưởng em không biết, lần trước túi nước nhỏ là anh hỏi chị ấy mua mà. Lúc đó không phải bọn anh đều thêm WeChat rồi à, chị Diệp đã nói với em từ lâu rồi.”
Giang Vọng nghiêng đầu qua, nhìn vào mắt cô, nói: “Tối nay về nhà tự kiểm tra điện thoại của anh đi.”
Lục Lê chột dạ nói: “... Em xem điện thoại của anh làm gì, không kết bạn thì không kết bạn thôi.”
Cô lẩm bẩm mấy câu rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Không khí Giáng sinh trong trường không rộn ràng như bên ngoài.
Nhưng trong lớp học cũng rất sôi nổi, trên bàn đầy những quả táo được gói cẩn thận đẹp mắt. Sau khi vào lớp, Lục Lê và Giang Vọng tách ra đi đến chỗ ngồi của mình. Trong hai năm rưỡi qua, Lục Lê kiên trì bảo vệ Sầm Tuế, hai người bọn họ vẫn luôn ngồi cùng bàn.
“Tuế Tuế!”
Lục Lê cười tít mắt, phi tới chỗ ngồi rồi gọi Sầm Tuế.
Sầm Tuế liếc nhìn cô, lười biếng hỏi: “Cậu giấu quà phải không, vui vẻ thế.”
Lục Lê chớp chớp mắt: “Lại bị cậu phát hiện ra rồi.”
Sầm Tuế thở dài: “Mặt cậu thì giấu được cái gì.”
Lục Lê lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ từ trong cặp sách, vẻ mặt rất thần bí: “Tớ nhờ chú mua đó, xinh lắm.”
Lục Lê nói xong thì thấy hơi chột dạ, thật ra là cô đã đổi nó từ cửa hàng hệ thống. Đôi khuyên tai ruby diễm lệ này dường như còn khắc tên Sầm Tuế, nhưng do tình hình hiện tại nên cô thường lấy Giang Nam Uý làm lá chắn.
Sầm Tuế mở hộp ra, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu lại tiêu tiền bừa bãi nữa rồi Lục Lê.”
Nghe thấy cách xưng hô của Sầm Tuế, Lục Lê liền nuốt nước bọt.
Mặc dù Giang Vọng luôn gọi cô là Lục Lê, song Sầm Tuế lại luôn thân thiết gọi cô là Lê Lê, nên khi Sầm Tuế gọi tên đầy đủ của cô, Lục Lê đã biết có chuyện không ổn.
Lục Lê sáp lại trước mặt Sầm Tuế, chớp chớp đôi mắt to nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: “Nhưng tớ muốn làm cậu vui mà.”
Sầm Tuế: “...”
Đây không phải chơi xấu thì là gì, cô ấy thậm chí còn không kịp tức giận.
Sầm Tuế liếc cô một cái, nói: “Không có lần sau đâu nhé.”
Lục Lê cười hí hửng ôm chầm lấy Sầm Tuế.
Diêu Lâm ngồi ở hàng cuối vừa gặm quả táo nhận được hôm qua, vừa nhìn xung quanh.
Cảnh tượng hai cô gái ôm nhau đúng là vui tai vui mắt, cậu ta vừa đưa mắt đã trông thấy rồi. Cơ mà nhìn thấy thì thôi đi, lại còn không quên thông báo cho Giang Vọng: “Giang Vọng, cậu nhìn kìa, em gái cậu có vẻ rất vui.”
Giang Vọng ngước mắt, nhìn về phía hàng ghế trước bên trái.
Lúm đồng tiền nhỏ của cô gái nở rộ, khuôn mặt trắng như tuyết đang kề sát vào người khác cọ qua cọ lại.
Cậu dời tầm mắt, tỏ ra hơi lạnh nhạt: “Ừm.”
Diêu Lâm: “...”
Cậu ta phồng má tiếp tục nhai táo rồm rộp, thầm nghĩ tại sao suy nghĩ của bạn cùng bàn cậu ta lại khó đoán đến vậy.
Giờ nghỉ trưa, trong lớp học rất yên tĩnh.
Lục Lê nằm bò trên bàn vẽ tranh, Sầm Tuế ở bên cạnh đang ngủ say, mấy sợi tóc trên má hơi vểnh lên một chút.
Vào lúc yên tĩnh thì một chút động tĩnh cũng rất rõ ràng.
Vì vậy khi có người hô “Giang Vọng, có người tìm” thì Lục Lê vô thức quay đầu lại.
Chàng trai cao lớn đẹp trai đứng dậy, liếc nhìn ra cửa sau, chậm rãi mặc áo khoác đồng phục rồi mới đi ra ngoài.
Lục Lê nhìn một lúc rồi quay đầu lại, tiếp tục vẽ nguệch ngoạc.
Vài phút sau, tiếng bước chân quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro