Trần Văn Văn Đú...
Yên Ba Giang Nam
2024-10-12 09:08:28
Nhóm dịch: Phong Thần Tử
Cố Phi Ngang là nam chính, hôm nay cũng đến đây. Anh ta đang nói chuyện với đạo diễn Chung. Đạo diễn Chung nhìn thấy Amy và Ngu Ninh thì nói: “Các cô bỏ hành lý vào trong phòng trước đi, nửa tiếng sau đến hóa trang.”
Amy đồng ý.
Đạo diễn Chung gọi quản lý hậu cần đến đưa hai người Amy vào trong phòng.
Nếu như là những diễn viên khác, cùng lắm là quản lý hậu cần sẽ sắp xếp cho trợ lý dẫn đường hoặc là nói vị trí đại khái để cho người đó tự tìm. Nhưng vì Amy có mối quan hệ rộng, lại quen biết với đạo diễn Chung nên quản lý hậu cần không muốn đắc tội mà đích thân dẫn đường: “Đạo diễn Chung đặc biệt dặn dò phải sắp xếp cho Ngu Ninh một phòng riêng. Lát nữa nếu thấy không hài lòng thì tôi sẽ đổi lại cho.”
Amy cười nói: “Ngu Ninh nhà tôi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên vào đoàn phim, phải làm phiền chế tác Tiền nhắc nhở, chỉ dẫn em ấy nhiều một chút. Tránh trường hợp em ấy không hiểu chuyện, đắc tội người khác mà không biết.”
Lời này nghe thì thấy khiêm tốn, nhưng chế tác Tiền lại hiểu được ý Amy muốn nói, chị đang bảo ông ta coi sóc Ngu Ninh nhiều hơn: “Cô cứ yên tâm.”
Chế tác Tiền cũng rất săn sóc Ngu Ninh. Ông ta sắp xếp cho Ngu Ninh một căn hộ nhỏ, có phòng ngủ riêng còn có một căn phòng khách nhỏ. Đương nhiên không thể sánh bằng các diễn viên chính khác, nhưng đối với Ngu Ninh thì chắc chắn là ưu đãi đặc biệt. Thậm chí điều kiện ở đây còn tốt hơn một số nghệ sĩ nổi tiếng hơn cô, có nhiều cảnh quay hơn cô ở trong đoàn phim.
Amy nhìn thấy vậy, đương nhiên cũng cảm kích: “Khi nào chế tác Tiền có thời gian rảnh hãy nói với tôi một tiếng, tôi có chuẩn bị sẵn mấy chai rượu ngon muốn mời chế tác Tiền nếm thử.”
Chế tác Tiền nghe thế thì rất vui: “Chúng ta thêm bạn bè đi, thiếu cái gì thì có thể trực tiếp nói với tôi.”
Amy với Ngu Ninh đều thêm bạn bè với chế tác Tiền, sau đó ông ta mới rời đi.
Ngoại trừ một cái ba lô, Ngu Ninh chỉ mang theo một cái va li. Cô kéo va li bước vào trong.
Amy kiểm tra tấm ra mền, hỏi: “Tiểu Trương có mang tấm ra trải giường và bao gối này nọ cho em không?”
Ngu Ninh gật đầu: “Còn bắt em đem cả gối ngủ nữa.”
“Vậy thì được rồi.” Amy dặn dò: “Mấy hôm sau chị sẽ cho người mang quần áo khác đến để thay giặt…”
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang lời nói của Amy. Amy nghe máy ngay trước mặt của Ngu Ninh, nghe xong bên đó nói rồi ừm một tiếng: “Được, tôi biết rồi, không phải làm thêm gì nữa cả.”
Sau khi cúp điện thoại, Amy nhìn Ngu Ninh nói: “Trần Văn Văn tự hạ thù lao đóng phim để giành vai diễn nữ hai của bộ phim thanh xuân vườn trường đó.”
Ngu Ninh đã đoán ra: “Cô ta điên rồi sao?”
Tuy nói là những thứ như tiền thù lao đều được bảo mật, nhưng trong cái giới này đâu có chuyện gì được bảo mật hoàn toàn, không phải Amy đã hỏi thăm được rồi sao?
Bộ phim thanh xuân vườn trường đó không phải là đầu tư lớn hay có đạo diễn nổi tiếng gì cả. Cô ta tự hạ tiền thù lao đóng phim chỉ vì một nhân vật nữ hai như vậy, e rằng về sau có muốn tăng lại cũng rất khó: “Người đại diện của cô ta đồng ý?”
Amy chậc một tiếng, rất muốn hút một điếu thuốc để ăn mừng. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đẹp sắc sảo của Ngu Ninh, chị lại dập tắt ý tưởng đó: “Hợp đồng cũng đã ký rồi, không đồng ý cũng đâu còn cách nào khác.”
Ý là Trần Văn Văn đã lén người đại diện làm chuyện này. Thu nhập của người đại diện chủ yếu là từ phần trăm doanh thu của nghệ sĩ và công ty. Xem ra Trần Văn Văn đã đắc tội không ít người chỉ vì giành vai diễn nữ hai của cô.
“Không chỉ là vậy. Em biết tại sao Trần Văn Văn lại đột nhiên đi thử vai Nguyệt Dao không?” Amy không đợi Ngu Ninh hỏi thì đã cười: “Vốn dĩ cô ta muốn tham gia chương trình “PK diễn xuất”, nhưng không ngờ Dương Vũ đột nhiên tham gia. Cô ta thường xuyên đưa mấy tin kiểu cô ta đẹp hơn hẳn Dương Vũ, về mặt diễn xuất thì cô ta đứng đầu trong các tiểu hoa, Dương Vũ không sánh bằng cô ta. Nhưng tình hình thực tế là diễn xuất của Dương Vũ áp đảo cô ta, để không cùng sân khấu với Dương Vũ nên cô ta mới chợt rút khỏi chương trình này.”
Ngu Ninh không biết nên nói gì nữa.
Amy vỗ nhẹ đầu của Ngu Ninh: “Chẳng trách sau khi Dương Vũ tham gia thì đạo diễn của chương trình đó lại nói là có vị trí. Hóa ra là như vậy! Thôi được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau đi trang điểm để chụp ảnh tạo hình nhân vật phim trước đi.”
Ngu Ninh gật đầu, sau đó đeo ba lô lên rồi bước theo Amy. Khi bọn họ đến thì Cố Phi Ngang đã thay xong trang phục, đang ngồi trang điểm. Tuy rằng cảnh quay của Ngu Ninh không được xem là nhiều, nhưng bởi vì mức độ quan trọng của nhân vật nên trang phục của cô rất tinh xảo, ngay cả lớp trang điểm cũng có mấy kiểu.
Cố Phi Ngang là nam chính, hôm nay cũng đến đây. Anh ta đang nói chuyện với đạo diễn Chung. Đạo diễn Chung nhìn thấy Amy và Ngu Ninh thì nói: “Các cô bỏ hành lý vào trong phòng trước đi, nửa tiếng sau đến hóa trang.”
Amy đồng ý.
Đạo diễn Chung gọi quản lý hậu cần đến đưa hai người Amy vào trong phòng.
Nếu như là những diễn viên khác, cùng lắm là quản lý hậu cần sẽ sắp xếp cho trợ lý dẫn đường hoặc là nói vị trí đại khái để cho người đó tự tìm. Nhưng vì Amy có mối quan hệ rộng, lại quen biết với đạo diễn Chung nên quản lý hậu cần không muốn đắc tội mà đích thân dẫn đường: “Đạo diễn Chung đặc biệt dặn dò phải sắp xếp cho Ngu Ninh một phòng riêng. Lát nữa nếu thấy không hài lòng thì tôi sẽ đổi lại cho.”
Amy cười nói: “Ngu Ninh nhà tôi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên vào đoàn phim, phải làm phiền chế tác Tiền nhắc nhở, chỉ dẫn em ấy nhiều một chút. Tránh trường hợp em ấy không hiểu chuyện, đắc tội người khác mà không biết.”
Lời này nghe thì thấy khiêm tốn, nhưng chế tác Tiền lại hiểu được ý Amy muốn nói, chị đang bảo ông ta coi sóc Ngu Ninh nhiều hơn: “Cô cứ yên tâm.”
Chế tác Tiền cũng rất săn sóc Ngu Ninh. Ông ta sắp xếp cho Ngu Ninh một căn hộ nhỏ, có phòng ngủ riêng còn có một căn phòng khách nhỏ. Đương nhiên không thể sánh bằng các diễn viên chính khác, nhưng đối với Ngu Ninh thì chắc chắn là ưu đãi đặc biệt. Thậm chí điều kiện ở đây còn tốt hơn một số nghệ sĩ nổi tiếng hơn cô, có nhiều cảnh quay hơn cô ở trong đoàn phim.
Amy nhìn thấy vậy, đương nhiên cũng cảm kích: “Khi nào chế tác Tiền có thời gian rảnh hãy nói với tôi một tiếng, tôi có chuẩn bị sẵn mấy chai rượu ngon muốn mời chế tác Tiền nếm thử.”
Chế tác Tiền nghe thế thì rất vui: “Chúng ta thêm bạn bè đi, thiếu cái gì thì có thể trực tiếp nói với tôi.”
Amy với Ngu Ninh đều thêm bạn bè với chế tác Tiền, sau đó ông ta mới rời đi.
Ngoại trừ một cái ba lô, Ngu Ninh chỉ mang theo một cái va li. Cô kéo va li bước vào trong.
Amy kiểm tra tấm ra mền, hỏi: “Tiểu Trương có mang tấm ra trải giường và bao gối này nọ cho em không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Ninh gật đầu: “Còn bắt em đem cả gối ngủ nữa.”
“Vậy thì được rồi.” Amy dặn dò: “Mấy hôm sau chị sẽ cho người mang quần áo khác đến để thay giặt…”
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang lời nói của Amy. Amy nghe máy ngay trước mặt của Ngu Ninh, nghe xong bên đó nói rồi ừm một tiếng: “Được, tôi biết rồi, không phải làm thêm gì nữa cả.”
Sau khi cúp điện thoại, Amy nhìn Ngu Ninh nói: “Trần Văn Văn tự hạ thù lao đóng phim để giành vai diễn nữ hai của bộ phim thanh xuân vườn trường đó.”
Ngu Ninh đã đoán ra: “Cô ta điên rồi sao?”
Tuy nói là những thứ như tiền thù lao đều được bảo mật, nhưng trong cái giới này đâu có chuyện gì được bảo mật hoàn toàn, không phải Amy đã hỏi thăm được rồi sao?
Bộ phim thanh xuân vườn trường đó không phải là đầu tư lớn hay có đạo diễn nổi tiếng gì cả. Cô ta tự hạ tiền thù lao đóng phim chỉ vì một nhân vật nữ hai như vậy, e rằng về sau có muốn tăng lại cũng rất khó: “Người đại diện của cô ta đồng ý?”
Amy chậc một tiếng, rất muốn hút một điếu thuốc để ăn mừng. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đẹp sắc sảo của Ngu Ninh, chị lại dập tắt ý tưởng đó: “Hợp đồng cũng đã ký rồi, không đồng ý cũng đâu còn cách nào khác.”
Ý là Trần Văn Văn đã lén người đại diện làm chuyện này. Thu nhập của người đại diện chủ yếu là từ phần trăm doanh thu của nghệ sĩ và công ty. Xem ra Trần Văn Văn đã đắc tội không ít người chỉ vì giành vai diễn nữ hai của cô.
“Không chỉ là vậy. Em biết tại sao Trần Văn Văn lại đột nhiên đi thử vai Nguyệt Dao không?” Amy không đợi Ngu Ninh hỏi thì đã cười: “Vốn dĩ cô ta muốn tham gia chương trình “PK diễn xuất”, nhưng không ngờ Dương Vũ đột nhiên tham gia. Cô ta thường xuyên đưa mấy tin kiểu cô ta đẹp hơn hẳn Dương Vũ, về mặt diễn xuất thì cô ta đứng đầu trong các tiểu hoa, Dương Vũ không sánh bằng cô ta. Nhưng tình hình thực tế là diễn xuất của Dương Vũ áp đảo cô ta, để không cùng sân khấu với Dương Vũ nên cô ta mới chợt rút khỏi chương trình này.”
Ngu Ninh không biết nên nói gì nữa.
Amy vỗ nhẹ đầu của Ngu Ninh: “Chẳng trách sau khi Dương Vũ tham gia thì đạo diễn của chương trình đó lại nói là có vị trí. Hóa ra là như vậy! Thôi được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau đi trang điểm để chụp ảnh tạo hình nhân vật phim trước đi.”
Ngu Ninh gật đầu, sau đó đeo ba lô lên rồi bước theo Amy. Khi bọn họ đến thì Cố Phi Ngang đã thay xong trang phục, đang ngồi trang điểm. Tuy rằng cảnh quay của Ngu Ninh không được xem là nhiều, nhưng bởi vì mức độ quan trọng của nhân vật nên trang phục của cô rất tinh xảo, ngay cả lớp trang điểm cũng có mấy kiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro