Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 12
2024-11-11 12:00:03
Vẻ mặt Phương Mặc lạnh lùng, anh không chút dấu vết mà bước sang một bên, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nhưng cho dù là vậy, hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể cô gái vẫn không tránh khỏi mà lan tới, dư quang nơi khóe mắt anh vẫn có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô——
Chiều cao giữa anh và cô chênh lệch đến cả một cái đầu, chỉ cần đưa tay ra là anh có thể chạm vào đầu cô rồi...
Xe buýt rất nhanh đã tới, Tô Khanh Mộng và Phương Mặc gần như bước lên cùng một lúc, cửa hẹp nên tứ chi hai người không tránh khỏi mà đụng vào nhau.
Dù chỉ trong chốc lát, Phương Mặc đã rất nhanh mà lùi về sau một bước để Tô Khanh Mộng lên xe trước. Nhưng khi Tô Khanh Mộng quay đầu nhìn về phía anh, vẫn sẽ thấy khuôn mặt vô cảm và vành tai đã phiếm hồng của anh.
Cô mỉm cười với anh, như cơn gió đầu thu thổi qua, mang theo sự mát mẻ cùng hương hoa mùa hạ ngọt ngào.
Phương Mặc cụp mắt, vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm. Anh cố tình đợi cách ra hai người rồi mới lên xe, giữ khoảng cách với Tô Khanh Mộng.
Đám đông trên xe buýt lên lên xuống xuống, sau khoảng thời gian chen chúc thì bầu không khí cũng trở nên im lặng. Khi sắp đến Đại học Thủ đô thì trên xe cũng không còn bao nhiêu người cả, Phương Mặc vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy Tô Khanh Mộng đang đứng cách anh một thươc, vươn tay là có thể với tới.
Anh khựng lại một lúc, nhưng chưa kịp quay mặt đi thì Tô Khanh Mộng đã bất ngờ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của anh.
Đôi mắt của Tô Khanh Mộng linh hoạt mà đảo quanh hai cái, lại ngẫu nhiên hiện lên ý cười, như thể anh vừa bị bắt quả tang đang nhìn trộm cô vậy. Phương Mặc có chút ảo não, lẽ ra vừa rồi anh không nên quay đầu qua.
Xe dừng lại, hai người cùng nhau xuống xe, cùng nhau đi về phía trường học. Phương Mặc khẽ cau mày, như đang hoài nghi tại sao trước đây mình lại chưa từng gặp qua Tô Khanh Mộng.
Tô Khanh Mộng ngay sau đó đã lập tức giải đáp thắc mắc của anh: “Đàn anh, em là sinh viên năm nhất Khoa Tài chính. Nếu cần em giúp gì thì anh có thể đến Khoa Tài chính tìm em ha, nhưng mà phải giữ bí mật chuyện chúng ta sống cùng một chỗ với nhau đó~~”
Từ “đàn anh” được Tô Khanh Mộng kéo dài giọng, gọi một cách cực kỳ sướt mướt, như thể đó là một biệt danh đặc biệt vậy, nhất là cụm từ “sống cùng một chỗ” lại càng ái muội hơn, khiến cho trán Phương Mặc bất giác nhăn lại sâu hơn. Sau khi ném cho Tô Khanh Mộng một cái nhìn lạnh lùng, anh không nói gì mà sải bước đi lướt qua Tô Khanh Mộng.
Tiếng cười trong trẻo du dương của cô gái vang lên từ phía sau lưng, Phương Mặc không cần quay đầu lại cũng đã có thể hình dung được sự giảo hoạt trong mắt cô lúc này rồi. Tâm trạng vốn dĩ hiếm khi dao động của anh lại vô cớ mà buồn bực, nhưng anh lại không biết là mình đang giận ai ai nữa, chỉ có thể rời khỏi chỗ này nhanh hơn mà thôi.
Mãi cho đến khi bóng dáng Phương Mặc mất hút, nụ cười trên môi của Tô Khanh Mộng vẫn chưa hề tắt. Cô cứ thế mà tươi cười bước vào phòng học.
Chiều cao giữa anh và cô chênh lệch đến cả một cái đầu, chỉ cần đưa tay ra là anh có thể chạm vào đầu cô rồi...
Xe buýt rất nhanh đã tới, Tô Khanh Mộng và Phương Mặc gần như bước lên cùng một lúc, cửa hẹp nên tứ chi hai người không tránh khỏi mà đụng vào nhau.
Dù chỉ trong chốc lát, Phương Mặc đã rất nhanh mà lùi về sau một bước để Tô Khanh Mộng lên xe trước. Nhưng khi Tô Khanh Mộng quay đầu nhìn về phía anh, vẫn sẽ thấy khuôn mặt vô cảm và vành tai đã phiếm hồng của anh.
Cô mỉm cười với anh, như cơn gió đầu thu thổi qua, mang theo sự mát mẻ cùng hương hoa mùa hạ ngọt ngào.
Phương Mặc cụp mắt, vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm. Anh cố tình đợi cách ra hai người rồi mới lên xe, giữ khoảng cách với Tô Khanh Mộng.
Đám đông trên xe buýt lên lên xuống xuống, sau khoảng thời gian chen chúc thì bầu không khí cũng trở nên im lặng. Khi sắp đến Đại học Thủ đô thì trên xe cũng không còn bao nhiêu người cả, Phương Mặc vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy Tô Khanh Mộng đang đứng cách anh một thươc, vươn tay là có thể với tới.
Anh khựng lại một lúc, nhưng chưa kịp quay mặt đi thì Tô Khanh Mộng đã bất ngờ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt của Tô Khanh Mộng linh hoạt mà đảo quanh hai cái, lại ngẫu nhiên hiện lên ý cười, như thể anh vừa bị bắt quả tang đang nhìn trộm cô vậy. Phương Mặc có chút ảo não, lẽ ra vừa rồi anh không nên quay đầu qua.
Xe dừng lại, hai người cùng nhau xuống xe, cùng nhau đi về phía trường học. Phương Mặc khẽ cau mày, như đang hoài nghi tại sao trước đây mình lại chưa từng gặp qua Tô Khanh Mộng.
Tô Khanh Mộng ngay sau đó đã lập tức giải đáp thắc mắc của anh: “Đàn anh, em là sinh viên năm nhất Khoa Tài chính. Nếu cần em giúp gì thì anh có thể đến Khoa Tài chính tìm em ha, nhưng mà phải giữ bí mật chuyện chúng ta sống cùng một chỗ với nhau đó~~”
Từ “đàn anh” được Tô Khanh Mộng kéo dài giọng, gọi một cách cực kỳ sướt mướt, như thể đó là một biệt danh đặc biệt vậy, nhất là cụm từ “sống cùng một chỗ” lại càng ái muội hơn, khiến cho trán Phương Mặc bất giác nhăn lại sâu hơn. Sau khi ném cho Tô Khanh Mộng một cái nhìn lạnh lùng, anh không nói gì mà sải bước đi lướt qua Tô Khanh Mộng.
Tiếng cười trong trẻo du dương của cô gái vang lên từ phía sau lưng, Phương Mặc không cần quay đầu lại cũng đã có thể hình dung được sự giảo hoạt trong mắt cô lúc này rồi. Tâm trạng vốn dĩ hiếm khi dao động của anh lại vô cớ mà buồn bực, nhưng anh lại không biết là mình đang giận ai ai nữa, chỉ có thể rời khỏi chỗ này nhanh hơn mà thôi.
Mãi cho đến khi bóng dáng Phương Mặc mất hút, nụ cười trên môi của Tô Khanh Mộng vẫn chưa hề tắt. Cô cứ thế mà tươi cười bước vào phòng học.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro