Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang
Nữ phụ hám tiền...
2024-11-11 12:00:03
"Khanh Mộng?"
Đột nhiên bị ánh đèn chiếu thẳng vào, Tô Khanh Mộng có chút bị chói đến không mở nổi mắt. Cô đã ở trong bóng tối quá lâu, giờ nhìn thấy ánh sáng, lại có chút không thích ứng.
"Khanh Mộng? Khanh Mộng?" Giọng nói vừa gọi cô trước đó lại kêu thêm hai tiếng, nghe có vẻ khá lo lắng.
Cuối cùng cô cũng đã quen được với ánh sáng từ ngọn đèn pha lê chiếu xuống, Khanh Mộng hơi nheo mắt lại mà quan sát xung quanh, và cả người đàn ông đang ngồi đối diện mình nữa.
Lúc này cô đang ngồi trong một nhà hàng kiểu Âu, còn người thanh niên ngồi đối diện cô thì có ngoại hình tương đối khá. Anh ta mặc quần áo hàng hiệu, trên tay đeo chiếc đồng hồ trị giá mười mấy vạn tệ. Tư thế cầm dao nĩa của anh ta cũng không được tiêu chuẩn, là con nhà giàu có chứ không phải là người có xuất thân từ nhà quyền quý.
Ánh mắt anh ta nhìn cô có chút không chắc chắn lắm, anh ta có chút hảo cảm với nguyên thân, nhưng không đến mức si mê gì lắm. Tô Khanh Mộng âm thầm mà quan sát, thu thập tin tức từ xung quanh.
Đột nhiên bị cô nhìn như vậy, Trần Lập có chút sững sờ trong giây lát. Anh ta vẫn luôn biết rằng Tô Khanh Mộng rất xinh đẹp, ở trước mặt anh ta, cô cũng luôn tỏ ra dịu dàng vô tư, cho nên dù đã có bạn gái rồi, anh ta vẫn rất vui vẻ mà mập mờ với cô.
Mà Tô Khanh Mộng trước mặt anh ta rõ ràng vẫn là khuôn mặt như trước, nhưng đôi mắt lại như có thêm một thứ ánh sáng nào đó mà anh ta chưa từng nhìn thấy trước đây, thậm chí khóe mắt đuôi mày cũng được nhuộm lên một vẻ quyến rũ lay động lòng người. Như thể vốn chỉ là một ngôi sao le lói chút ánh sáng nhàn nhạt, lại đột nhiên trở thành ánh trăng duy nhất trên bầu trời, lập tức thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Cô nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc, lại như là đang mạnh mẽ mà trêu đùa trái tim anh ta, khiến tim anh ta không khỏi trở nên dồn đạp, đầu óc trống rỗng, không hề suy nghĩ mà cứ thế nói một câu bốc đồng: “Khanh Mộng, anh thích em."
Tô Khanh Mộng chớp chớp mắt, nhận thức của cô với thế giới này vẫn là một tờ giấy trắng thì lại bị người thanh niên này đột nhiên tỏ tình như vậy. Cũng may, cô đã làm diễn viên nhiều năm như vậy, thứ được người ta tán thưởng nhất chính là phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn trên phim trường.
Chỉ một giây là có thể vào vai được rồi.
Tô Khanh Mộng đỏ mặt mà cúi đầu, dùng ngón tay mảnh khảnh của mình xoắn lấy một sợi tóc buông lơi, rồi lại cài sợi tóc đó ra sau tai. Chỉ là một động tác vô cùng đơn giản như vậy rồi, lại bị cô làm đến dụ người như vậy, như là đang lơ đãng mà dụ dỗ, lại như là xấu hổ chẳng thể nói thành lời.
Trần Lập nhìn thấy vậy thì trong lòng càng thêm ngứa ngáy, không nhịn được mà đưa tay về phía cô, muốn nắm lấy tay cô.
"Trần Lập! Anh quả nhiên là một mình ra ngoài để gặp con ả trà xanh này!"
Một giọng nữ sắc bén đột nhiên xen vào giữa hai người, ngay sau đó, một bàn tay cầm lấy ly rượu vang đỏ trên bàn để hắt về phía hai người.
Cơ hồ như là trong cùng một khắc đó, Tô Khanh Mộng đã nhanh nhẹn đứng lên rồi trốn qua một bên.
Đột nhiên bị ánh đèn chiếu thẳng vào, Tô Khanh Mộng có chút bị chói đến không mở nổi mắt. Cô đã ở trong bóng tối quá lâu, giờ nhìn thấy ánh sáng, lại có chút không thích ứng.
"Khanh Mộng? Khanh Mộng?" Giọng nói vừa gọi cô trước đó lại kêu thêm hai tiếng, nghe có vẻ khá lo lắng.
Cuối cùng cô cũng đã quen được với ánh sáng từ ngọn đèn pha lê chiếu xuống, Khanh Mộng hơi nheo mắt lại mà quan sát xung quanh, và cả người đàn ông đang ngồi đối diện mình nữa.
Lúc này cô đang ngồi trong một nhà hàng kiểu Âu, còn người thanh niên ngồi đối diện cô thì có ngoại hình tương đối khá. Anh ta mặc quần áo hàng hiệu, trên tay đeo chiếc đồng hồ trị giá mười mấy vạn tệ. Tư thế cầm dao nĩa của anh ta cũng không được tiêu chuẩn, là con nhà giàu có chứ không phải là người có xuất thân từ nhà quyền quý.
Ánh mắt anh ta nhìn cô có chút không chắc chắn lắm, anh ta có chút hảo cảm với nguyên thân, nhưng không đến mức si mê gì lắm. Tô Khanh Mộng âm thầm mà quan sát, thu thập tin tức từ xung quanh.
Đột nhiên bị cô nhìn như vậy, Trần Lập có chút sững sờ trong giây lát. Anh ta vẫn luôn biết rằng Tô Khanh Mộng rất xinh đẹp, ở trước mặt anh ta, cô cũng luôn tỏ ra dịu dàng vô tư, cho nên dù đã có bạn gái rồi, anh ta vẫn rất vui vẻ mà mập mờ với cô.
Mà Tô Khanh Mộng trước mặt anh ta rõ ràng vẫn là khuôn mặt như trước, nhưng đôi mắt lại như có thêm một thứ ánh sáng nào đó mà anh ta chưa từng nhìn thấy trước đây, thậm chí khóe mắt đuôi mày cũng được nhuộm lên một vẻ quyến rũ lay động lòng người. Như thể vốn chỉ là một ngôi sao le lói chút ánh sáng nhàn nhạt, lại đột nhiên trở thành ánh trăng duy nhất trên bầu trời, lập tức thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Cô nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc, lại như là đang mạnh mẽ mà trêu đùa trái tim anh ta, khiến tim anh ta không khỏi trở nên dồn đạp, đầu óc trống rỗng, không hề suy nghĩ mà cứ thế nói một câu bốc đồng: “Khanh Mộng, anh thích em."
Tô Khanh Mộng chớp chớp mắt, nhận thức của cô với thế giới này vẫn là một tờ giấy trắng thì lại bị người thanh niên này đột nhiên tỏ tình như vậy. Cũng may, cô đã làm diễn viên nhiều năm như vậy, thứ được người ta tán thưởng nhất chính là phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn trên phim trường.
Chỉ một giây là có thể vào vai được rồi.
Tô Khanh Mộng đỏ mặt mà cúi đầu, dùng ngón tay mảnh khảnh của mình xoắn lấy một sợi tóc buông lơi, rồi lại cài sợi tóc đó ra sau tai. Chỉ là một động tác vô cùng đơn giản như vậy rồi, lại bị cô làm đến dụ người như vậy, như là đang lơ đãng mà dụ dỗ, lại như là xấu hổ chẳng thể nói thành lời.
Trần Lập nhìn thấy vậy thì trong lòng càng thêm ngứa ngáy, không nhịn được mà đưa tay về phía cô, muốn nắm lấy tay cô.
"Trần Lập! Anh quả nhiên là một mình ra ngoài để gặp con ả trà xanh này!"
Một giọng nữ sắc bén đột nhiên xen vào giữa hai người, ngay sau đó, một bàn tay cầm lấy ly rượu vang đỏ trên bàn để hắt về phía hai người.
Cơ hồ như là trong cùng một khắc đó, Tô Khanh Mộng đã nhanh nhẹn đứng lên rồi trốn qua một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro