Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 2
2024-11-11 12:00:03
Nhưng Trần Lập thì lại hoàn toàn không hề có phản ứng, cứ thế bị rượu vang đỏ tạt vào một nửa bên mặt. Anh ta lập tức xấu hổ đứng dậy, hét lớn: "Thôi Mẫn Mẫn, cô làm cái trò gì đấy!"
Tô Khanh Mộng chỉ liếc nhìn thoáng qua Thôi Mẫn Mẫn đang nổi giận đùng đùng là trong lòng đã có chút suy đoán rồi. Cô chẳng chút tiếng động mà nấp ở sau lưng Trần Lập, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Có phải hai người đã hiểu lầm gì rồi không? Ngồi xuống từ từ nói chuyện đi, được không?”
"Hiểu lầm cái đệt mẹ mày ấy!" Thôi Mẫn Mẫn đập vỡ cái ly trong tay xuống đất rồi lao về phía trước. Cô ta vốn muốn đánh Tô Khanh Mộng, nhưng khi nhìn thấy Trần Lập đứng chắn ở trước mặt Tô Khanh Mộng, cô ta liền trút hết lửa giận lên người Trần Lập luôn, cứ thế vung tay tát cho anh ta mấy cái đau điếng vào mặt.
Khuôn mặt Trần Lập đột nhiên nhận được một trận đau nhức, anh ta cũng không thèm quan tâm đến hình tượng của mình, trở tay cho ngay Thôi Mẫn Mẫn một cái tát.
Nhìn thấy một nam một nữ cùng nhau giằng co thành một đoàn như vậy, Tô Khanh Mộng lùi lại mấy bước, cầm lấy chiếc túi xách nhỏ treo trên ghế. Thấy có người tiến lại can ngăn, cô đang định tẩu là thượng sách thì không ngờ lại có mấy cô gái hùng hùng hổ hổ lao thẳng về phía cô.
Thôi Mẫn Mẫn không đến một mình, cô ta còn dẫn theo một nhóm người đến giúp mình nữa. Vài người trong số đó tiến lên lôi kéo bộ váy mỏng manh trên người Tô Khanh Mộng.
Tô Khanh Mộng ngơ ngác bối rối mà nhìn mấy người đó, đúng lúc bọn họ còn tưởng rằng cô đã bó tay chịu trói thì cô đột nhiên đẩy cái bàn bên cạnh về phía bọn họ, tranh thủ khi bọn họ loạng choạng né ra phía sau thì Tô Khanh Mộng vô cùng thuần thục mà đá rớt đôi giày cao gót dưới chân, quay người bỏ chạy.
Đám người phía sau hiển nhiên là bị hành động của cô làm cho ngớ người mất một lúc, khi lại lần nữa hùng hổ đuổi theo thì đã bị cô kéo dài khoảng cách rồi.
Tô Khanh Mộng không quen cách với bố cục của nhà hàng Tây này lắm, nhìn thấy đám người phía sau vẫn đuổi theo mãi không thôi, cô lại tìm mãi không được lối ra, thế là đành phải tìm một căn phòng nhỏ mà trốn trong đó.
Căn phòng vừa nhỏ vừa tối, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Có một chiếc giường gấp kê sát tường, bên cạnh có một chiếc chăn nhỏ, hình như có người sẽ nghỉ ngơi ở đây thì phải, trên giá còn treo một bộ đồng phục của người phục vụ.
Tô Khanh Mộng nhìn quanh một lượt, lại nghe thấy có tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến. Những người đó không thấy cô nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn đang tìm kiếm cô ở mọi ngóc ngách.
Cô thu mình vào trong bóng tối khuất phía sau kệ, khẽ khàng thở dài một tiếng, đã lâu rồi cô không trải qua cảnh chật vật như vậy.
Cô vuốt thẳng mái tóc có phần hỗn độn của mình, lại cẩn thận đưa tay tới nơi có ánh sáng, chút tia sáng nhỏ vụng phản chiếu trên đầu ngón tay cô, lộ ra một màu hồng đầy sức sống. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần có thể sống là tốt rồi, Tô Khanh Mộng nghĩ vậy.
Cô chậm rãi thu lại tiếng thở dài trong lòng, gọi hệ thống: "Hệ thống có ở đây không? Hiện tại là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tô Khanh Mộng chỉ liếc nhìn thoáng qua Thôi Mẫn Mẫn đang nổi giận đùng đùng là trong lòng đã có chút suy đoán rồi. Cô chẳng chút tiếng động mà nấp ở sau lưng Trần Lập, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Có phải hai người đã hiểu lầm gì rồi không? Ngồi xuống từ từ nói chuyện đi, được không?”
"Hiểu lầm cái đệt mẹ mày ấy!" Thôi Mẫn Mẫn đập vỡ cái ly trong tay xuống đất rồi lao về phía trước. Cô ta vốn muốn đánh Tô Khanh Mộng, nhưng khi nhìn thấy Trần Lập đứng chắn ở trước mặt Tô Khanh Mộng, cô ta liền trút hết lửa giận lên người Trần Lập luôn, cứ thế vung tay tát cho anh ta mấy cái đau điếng vào mặt.
Khuôn mặt Trần Lập đột nhiên nhận được một trận đau nhức, anh ta cũng không thèm quan tâm đến hình tượng của mình, trở tay cho ngay Thôi Mẫn Mẫn một cái tát.
Nhìn thấy một nam một nữ cùng nhau giằng co thành một đoàn như vậy, Tô Khanh Mộng lùi lại mấy bước, cầm lấy chiếc túi xách nhỏ treo trên ghế. Thấy có người tiến lại can ngăn, cô đang định tẩu là thượng sách thì không ngờ lại có mấy cô gái hùng hùng hổ hổ lao thẳng về phía cô.
Thôi Mẫn Mẫn không đến một mình, cô ta còn dẫn theo một nhóm người đến giúp mình nữa. Vài người trong số đó tiến lên lôi kéo bộ váy mỏng manh trên người Tô Khanh Mộng.
Tô Khanh Mộng ngơ ngác bối rối mà nhìn mấy người đó, đúng lúc bọn họ còn tưởng rằng cô đã bó tay chịu trói thì cô đột nhiên đẩy cái bàn bên cạnh về phía bọn họ, tranh thủ khi bọn họ loạng choạng né ra phía sau thì Tô Khanh Mộng vô cùng thuần thục mà đá rớt đôi giày cao gót dưới chân, quay người bỏ chạy.
Đám người phía sau hiển nhiên là bị hành động của cô làm cho ngớ người mất một lúc, khi lại lần nữa hùng hổ đuổi theo thì đã bị cô kéo dài khoảng cách rồi.
Tô Khanh Mộng không quen cách với bố cục của nhà hàng Tây này lắm, nhìn thấy đám người phía sau vẫn đuổi theo mãi không thôi, cô lại tìm mãi không được lối ra, thế là đành phải tìm một căn phòng nhỏ mà trốn trong đó.
Căn phòng vừa nhỏ vừa tối, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Có một chiếc giường gấp kê sát tường, bên cạnh có một chiếc chăn nhỏ, hình như có người sẽ nghỉ ngơi ở đây thì phải, trên giá còn treo một bộ đồng phục của người phục vụ.
Tô Khanh Mộng nhìn quanh một lượt, lại nghe thấy có tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến. Những người đó không thấy cô nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn đang tìm kiếm cô ở mọi ngóc ngách.
Cô thu mình vào trong bóng tối khuất phía sau kệ, khẽ khàng thở dài một tiếng, đã lâu rồi cô không trải qua cảnh chật vật như vậy.
Cô vuốt thẳng mái tóc có phần hỗn độn của mình, lại cẩn thận đưa tay tới nơi có ánh sáng, chút tia sáng nhỏ vụng phản chiếu trên đầu ngón tay cô, lộ ra một màu hồng đầy sức sống. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần có thể sống là tốt rồi, Tô Khanh Mộng nghĩ vậy.
Cô chậm rãi thu lại tiếng thở dài trong lòng, gọi hệ thống: "Hệ thống có ở đây không? Hiện tại là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro