Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 14
2024-11-11 12:00:03
Lục Dao Tình cảm thấy trái tim mình như bị đánh mạnh một kích. Cô bạn cùng lớp này của cô ấy thực sự quá xinh đẹp, trông chẳng khác nào tiên nữ cả, mà cô ấy thì trời sinh là đã không có sức phản cự với những người xinh đẹp rồi!
Mặc dù Tô Khanh Mộng về cơ bản là không hề qua lại với các bạn nữ trong lớp, nhưng Thôi Mẫn Mẫn lại mang tiếng xấu trong giới, còn Trần Lập thì trông rất màu mè, nên chắc chắn là lỗi của bọn họ rồi, tuyệt đối không phải là lỗi của cô bạn cùng lớp trông như tiên nữ này đâu ha.
"Tôi tin cậu!" Lục Dao Tình kiên định nói.
Tô Khanh Mộng cảm thấy nữ chính này so với nam chính lạnh như băng kia thì đáng yêu hơn nhiều, không khỏi nhìn cô ấy mà cười rạng rỡ: “Cám ơn cậu, Dao Tình.”
Một đôi mắt đào hoa cong thành hình trăng non, như mang theo tình cảm vô hạn mà nhìn Lục Dao Tình.
Lục Dao Tình cũng bị nhìn đến đỏ hết cả mặt, nhiệt tình nói: “Để mình add WeChat của cậu. Nếu bọn họ tìm cậu kiếm chuyện thì cậu cứ tìm mình giúp đỡ ha."
Tô Khanh Mộng rất biết nghe lời phải, nhân cơ hội này mà add tài khoản WeChat của Lục Dao Tình.
[Đừng thêm đất diễn cho mình.] Hệ thống rất không đúng lúc mà lên tiếng nhắc nhở.
"Là nữ chính chủ động tới tìm tao đó chứ." Tô Khanh Mộng cười nói: "Có lẽ mày nên nhắc nhở nữ chính mới đúng nhỉ?"
[...Hệ thống này là hệ thống pháo hôi đoản mệnh. ] Âm thanh của hệ thống cũng không hề lên xuống phập phồng, nhưng Tô Khanh Mộng cảm giác được nó đang nhấn mạnh vào hai chữ "pháo hôi".
"Vậy nếu như nam chính và nữ chính chủ động đến tìm tao, lại không có kịch bản để tham chiếu thì tao phải làm sao bây giờ?" Tô Khanh Mộng tốt tính mà hỏi lại nó.
[...] Ngay khi Tô Khanh Mộng cho rằng hệ thống sẽ không trả lời mình, thì nó đã lạnh lùng nói: [Dưới tiền đề là không thay đổi cốt truyện, mời kí chủ tự mình xử lý.]
Sau tiết học buổi sáng, Lục Dao Tình nhiệt tình mời Tô Khanh Mộng đi ăn trưa với cô ấy. Nữ chính này xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng lối sống lại vô cùng bình dân, rất hòa đồng với các bạn cùng lớp. Lúc ở trường, cô ấy cơ bản là chỉ ăn ở căng tin. Ngược lại, nguyên chủ lại thường rời đi ngay sau khi hết tiết, vẫn có vài bạn học trong lớp mà đến nay còn chưa quen biết.
Ban đầu, mấy cô bạn cũng đi ăn chung với Lục Dao Tình còn có chút cảnh giác và dè chừng đối với Tô Khanh Mộng. Có điều, nếu Tô Khanh Mộng thực sự muốn kết bạn với ai đó thì không ai có thể từ chối cô cả. Chỉ một bữa ăn mày các cô ấy đã trộn với nhau thành một khối rồi. Lục Dao Tình và cái cô bạn kia đều coi Tô Khanh Mộng như là một thành viên trong số họ, trong lòng cũng rất phẫn nộ vì topic trên mạng, muốn đòi lại công bằng cho cô.
"Thôi bỏ đi, Thôi Mẫn Mẫn và Trần Lập đều có chút hậu thuẫn... Các cậu không hiểu lầm mình là mình đã rất vui rồi." Tô Khanh Mộng cười khổ mà nói.
Khi những tia sáng trong đôi mắt đào hoa kia của cô ảm đạm đi, mấy cô gái cảm thấy đau lòng vô cùng, vội vàng vỗ ngực cam đoan, bảo cô đừng sợ, bọn họ sẽ bảo vệ cô.
Mặc dù Tô Khanh Mộng về cơ bản là không hề qua lại với các bạn nữ trong lớp, nhưng Thôi Mẫn Mẫn lại mang tiếng xấu trong giới, còn Trần Lập thì trông rất màu mè, nên chắc chắn là lỗi của bọn họ rồi, tuyệt đối không phải là lỗi của cô bạn cùng lớp trông như tiên nữ này đâu ha.
"Tôi tin cậu!" Lục Dao Tình kiên định nói.
Tô Khanh Mộng cảm thấy nữ chính này so với nam chính lạnh như băng kia thì đáng yêu hơn nhiều, không khỏi nhìn cô ấy mà cười rạng rỡ: “Cám ơn cậu, Dao Tình.”
Một đôi mắt đào hoa cong thành hình trăng non, như mang theo tình cảm vô hạn mà nhìn Lục Dao Tình.
Lục Dao Tình cũng bị nhìn đến đỏ hết cả mặt, nhiệt tình nói: “Để mình add WeChat của cậu. Nếu bọn họ tìm cậu kiếm chuyện thì cậu cứ tìm mình giúp đỡ ha."
Tô Khanh Mộng rất biết nghe lời phải, nhân cơ hội này mà add tài khoản WeChat của Lục Dao Tình.
[Đừng thêm đất diễn cho mình.] Hệ thống rất không đúng lúc mà lên tiếng nhắc nhở.
"Là nữ chính chủ động tới tìm tao đó chứ." Tô Khanh Mộng cười nói: "Có lẽ mày nên nhắc nhở nữ chính mới đúng nhỉ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[...Hệ thống này là hệ thống pháo hôi đoản mệnh. ] Âm thanh của hệ thống cũng không hề lên xuống phập phồng, nhưng Tô Khanh Mộng cảm giác được nó đang nhấn mạnh vào hai chữ "pháo hôi".
"Vậy nếu như nam chính và nữ chính chủ động đến tìm tao, lại không có kịch bản để tham chiếu thì tao phải làm sao bây giờ?" Tô Khanh Mộng tốt tính mà hỏi lại nó.
[...] Ngay khi Tô Khanh Mộng cho rằng hệ thống sẽ không trả lời mình, thì nó đã lạnh lùng nói: [Dưới tiền đề là không thay đổi cốt truyện, mời kí chủ tự mình xử lý.]
Sau tiết học buổi sáng, Lục Dao Tình nhiệt tình mời Tô Khanh Mộng đi ăn trưa với cô ấy. Nữ chính này xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng lối sống lại vô cùng bình dân, rất hòa đồng với các bạn cùng lớp. Lúc ở trường, cô ấy cơ bản là chỉ ăn ở căng tin. Ngược lại, nguyên chủ lại thường rời đi ngay sau khi hết tiết, vẫn có vài bạn học trong lớp mà đến nay còn chưa quen biết.
Ban đầu, mấy cô bạn cũng đi ăn chung với Lục Dao Tình còn có chút cảnh giác và dè chừng đối với Tô Khanh Mộng. Có điều, nếu Tô Khanh Mộng thực sự muốn kết bạn với ai đó thì không ai có thể từ chối cô cả. Chỉ một bữa ăn mày các cô ấy đã trộn với nhau thành một khối rồi. Lục Dao Tình và cái cô bạn kia đều coi Tô Khanh Mộng như là một thành viên trong số họ, trong lòng cũng rất phẫn nộ vì topic trên mạng, muốn đòi lại công bằng cho cô.
"Thôi bỏ đi, Thôi Mẫn Mẫn và Trần Lập đều có chút hậu thuẫn... Các cậu không hiểu lầm mình là mình đã rất vui rồi." Tô Khanh Mộng cười khổ mà nói.
Khi những tia sáng trong đôi mắt đào hoa kia của cô ảm đạm đi, mấy cô gái cảm thấy đau lòng vô cùng, vội vàng vỗ ngực cam đoan, bảo cô đừng sợ, bọn họ sẽ bảo vệ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro