Tôi Diễn Pháo Hôi Đều Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 21
2024-11-11 12:00:03
Anh là con ngoài giá thú của nhà họ Lăng - đây là chuyện mà từ nhỏ người mẹ Phương Đình Lan của anh đã liên tục lặp đi lặp lại cho Phương Mặc nghe, rằng anh vốn là một đứa trẻ không nên có mặt trên đời này, nhưng cuối cùng - bởi vì Phương Đình Lan mềm lòng bên mới để anh có cơ hội có mặt trên đời này. Cho nên, chỉ cần được sống thôi là cũng đã đủ để anh mang ơn đội nghĩa rồi, không nên mơ tưởng đến những thứ khác, bao gồm cả cha anh và gia sản của nhà họ Lăng.
Hồi nhỏ, Phương Mặc không để tâm đến những lời này lắm, anh cũng từng thích cười, cũng từng hoạt bát, cũng từng vì đạt được thành tích xuất sắc nhất mà đi khoe với mẹ. Mãi cho đến khi anh lớn lên, ánh mắt mẹ nhìn anh ngày càng phức tạp, rồi bọn họ cũng bắt đầu chuyển nhà liên tục.
Năm mười tuổi, Phương Đình Lan đưa anh đến sống trong một khu nhà tập thể, nơi mà có đủ loại người tốt xấu. Một mỹ nhân yếu đuối như Phương Đình Lan đương nhiên sẽ bị người ta để mắt tới.
Một ngày nọ, không bao lâu sau khi chuyển đến, Phương Mặc tan học về thì thấy một người đàn ông đang định làm chuyện đồi bại với Phương Đình Lan, anh cầm dao phay lên rồi trực tiếp chém cho người đàn ông đó bị thương nặng.
Vì đề phòng người nhà của người đàn ông đó trả thù, để bảo vệ mẹ, thời gian đó Phương Mặc dù đi học cũng luôn mang theo dao phay. Có lẽ vì Phương Đình Lan bị dọa sợ, đột nhiên bà ta trở nên điên loạn, chỉ trích anh là kẻ giết người trời sinh, thậm chí còn chạy đến trường anh, nói với giáo viên và bạn học của anh rằng anh dùng dao phay làm người khác bị thương, trong cặp sách giấu dao phay. Những giáo viên và bạn học đã từng khen ngợi anh cũng dần không dám đến gần anh nữa, anh cũng trở nên ngày cành lạnh lùng hơn.
Đến khi Phương Mặc lên cấp hai, Phương Đình Lan mới trở lại bình thường, ánh mắt nhìn anh cũng có thêm vài phần áy náy. Phương Mặc cho rằng môi trường xung quanh quá tệ, vì vậy anh thầm hạ quyết tâm, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, đưa Phương Đình Lan rời khỏi khu nhà tập thể này.
Khi Phương Mặc kiếm được số tiền đầu tiên, hớn hở đưa cho Phương Đình Lan, anh lại một lần nữa nhìn thấy trong mắt Phương Đình Lan nỗi sợ hãi phức tạp đó, cũng từ sau lần đó, bên cạnh anh thường xuyên xuất hiện những người kỳ lạ——
Ban đầu bọn họ đối xử với anh rất nhiệt tình, khi anh dần mở lòng, đáp lại bằng sự chân thành thì bọn họ lại quay qua phản bội anh một cách nặng nề nhất, hoặc là gây rắc rối cho anh ở nơi làm việc, khiến anh vất vả bao lâu để rồi cuối cùng lại trắng tay.
Thế giới đối với anh tràn ngập ác ý, còn anh thì đầy cảnh giác với thế giới này.
Sau khi học được cách xâm nhập vào điện thoại của người khác, cuối cùng anh cũng biết những người này đều do người anh cùng cha khác mẹ của anh là Lăng Uyên Bạch sai khiến, là đứa con trai hợp pháp của nhà họ Lăng – người chỉ hơn anh ba ngày tuổi.
Điều kỳ lạ là, Lăng Uyên Bạch chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh, cũng không ra tay giết anh, cứ như thể là đang tận hưởng thú vui mèo vờn chuột vậy.
Hồi nhỏ, Phương Mặc không để tâm đến những lời này lắm, anh cũng từng thích cười, cũng từng hoạt bát, cũng từng vì đạt được thành tích xuất sắc nhất mà đi khoe với mẹ. Mãi cho đến khi anh lớn lên, ánh mắt mẹ nhìn anh ngày càng phức tạp, rồi bọn họ cũng bắt đầu chuyển nhà liên tục.
Năm mười tuổi, Phương Đình Lan đưa anh đến sống trong một khu nhà tập thể, nơi mà có đủ loại người tốt xấu. Một mỹ nhân yếu đuối như Phương Đình Lan đương nhiên sẽ bị người ta để mắt tới.
Một ngày nọ, không bao lâu sau khi chuyển đến, Phương Mặc tan học về thì thấy một người đàn ông đang định làm chuyện đồi bại với Phương Đình Lan, anh cầm dao phay lên rồi trực tiếp chém cho người đàn ông đó bị thương nặng.
Vì đề phòng người nhà của người đàn ông đó trả thù, để bảo vệ mẹ, thời gian đó Phương Mặc dù đi học cũng luôn mang theo dao phay. Có lẽ vì Phương Đình Lan bị dọa sợ, đột nhiên bà ta trở nên điên loạn, chỉ trích anh là kẻ giết người trời sinh, thậm chí còn chạy đến trường anh, nói với giáo viên và bạn học của anh rằng anh dùng dao phay làm người khác bị thương, trong cặp sách giấu dao phay. Những giáo viên và bạn học đã từng khen ngợi anh cũng dần không dám đến gần anh nữa, anh cũng trở nên ngày cành lạnh lùng hơn.
Đến khi Phương Mặc lên cấp hai, Phương Đình Lan mới trở lại bình thường, ánh mắt nhìn anh cũng có thêm vài phần áy náy. Phương Mặc cho rằng môi trường xung quanh quá tệ, vì vậy anh thầm hạ quyết tâm, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, đưa Phương Đình Lan rời khỏi khu nhà tập thể này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Phương Mặc kiếm được số tiền đầu tiên, hớn hở đưa cho Phương Đình Lan, anh lại một lần nữa nhìn thấy trong mắt Phương Đình Lan nỗi sợ hãi phức tạp đó, cũng từ sau lần đó, bên cạnh anh thường xuyên xuất hiện những người kỳ lạ——
Ban đầu bọn họ đối xử với anh rất nhiệt tình, khi anh dần mở lòng, đáp lại bằng sự chân thành thì bọn họ lại quay qua phản bội anh một cách nặng nề nhất, hoặc là gây rắc rối cho anh ở nơi làm việc, khiến anh vất vả bao lâu để rồi cuối cùng lại trắng tay.
Thế giới đối với anh tràn ngập ác ý, còn anh thì đầy cảnh giác với thế giới này.
Sau khi học được cách xâm nhập vào điện thoại của người khác, cuối cùng anh cũng biết những người này đều do người anh cùng cha khác mẹ của anh là Lăng Uyên Bạch sai khiến, là đứa con trai hợp pháp của nhà họ Lăng – người chỉ hơn anh ba ngày tuổi.
Điều kỳ lạ là, Lăng Uyên Bạch chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh, cũng không ra tay giết anh, cứ như thể là đang tận hưởng thú vui mèo vờn chuột vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro